
Nhung đặt gương trước mặt. Sau một hồi lliếc trái, liếc phải, chớp chớp mắt, cười mím, cười xoè, nó quay sang Diệp: “Một khi tao đã chớp mắt, cười duyên với thằng nào thì thằng ấy cứ mà chạy theo cun cút”. Diệp nạt: “Có người yêu rồi, ngồi đó mà nghệ thuật thu hút đàn ông, có ngày đứt dây!. Mà mày học đi cho tao nhờ”. Nó vênh váo: “Tao đảm bảo không phải thi lại môn nào là Ok chứ gì?”
Những buổi chiều, hai đứa lại leo ra khu cửa sổ, ngắm bằng lăng tím thẫm quanh khu vườn ký túc. Phía dưới là con đường nhộn nhịp sinh viên qua lại. Nó hay chỉ trỏ rồi thì thầm vào tai Diệp: “Cha kia trông không thể xét được, ẻo lả quá”. “Eo ôi, nhìn gã áo sọc sao ngố không thể tả!”. “Thằng kia tinh vi thế, làm như mình mình mới có người yêu”. Chợt nó nhéo Diệp một cái đau điếng: “Nhìn kìa!”. Mặt nó đờ đẫn trông theo một gã trai phóng chiếc xe win đầy dunũg mãnh. Áo phanh ngực, tóc hơi dài bay ra phía sau, mặt lạnh băng. Công nhận gã đẹp trai- vẻ đẹp rắn rỏi phong trần. Nó bị “sốc” thật sự. Thú thực khi nhìn thấy anh chàng,Diệp cũng hơi “choáng”, nhất là cái vẻ mặt lạnh lùng phớt đời của gã. Con trai phải lạnh lùng và phớt như thế mới hay. Thứ bảy, Hùng bấm còi inh ỏi dưới gốc bằng lăng, rồi ngỏng cổ lên gọi. Nó thò mặt ta rồi đột ngột hét toáng lên: “Diệp ơi, không thể tin được, cả chàng win nữa kìa”. Diệp chạy ra cửa sổ, ngó xuống, thấy Hùng đang đứng cùng anh chàng điển trai. Nó cuống quýt đi thay đồ rồi lôi Diệp xềnh xệch. ” Liệu hồn đi, mày. Có người yêu rồi mà còn tí ta tí tởn”. Nó bĩu môi: “Xời, Hùng mà là người yêu á? Quên đi!”.
“Đây là Phong - bạn thân của Hùng hồi cấp ba – Còn đây là Diệp bạn thân Nhung, đây là Nhung…”. Hùng nháy mắt. Người tên Phong gật đầu chào, cười rất lịch sự, rồi mặt lại lạnh băng. “Ta đi ăn chè nhé” – Hùng đề nghị. Diệp thấy nó hôm nay xử sự khác hănt mọi hôm, không ăn nói chỏng lỏn với Hùng nữa. Rồi mỗi lần cười, tiếng nó nhẹ hẳn đi. Diệp kịp liếc thấy Hùng hơi nhếch mép.
“Con trai không thích con gái đỏng đảnh, điệu đà đâu. Con gái phải… phải…” Chị nó đang bầy cho nó và Diệp cách tạo ấn tượng với con trai. Nó cãi: “Không điệu, không đỏng đảnh thì ma nó yêu. Thêm một chút lả lơi nữa chứ”. Nó cười phá lên. Diệp không thích nó ở điểm này. Khuyên chán không được. Đành kệ. Nó trò hcuyện thân mật với tất cả bọn con trai trong lớp. Rồi chớp mắt, rồi cười duyên. Cũng có đôi ba thằng ban đầu cũng “cun cút” theo nó thật, xong bây giờ không còn thấy động tĩnh gì nữa. Cái lần vô tình ngồi ở góc lớp, Diệp nghe bọn con trai tán gẫu với nhau – ” Con Nhung lớp Diệp xinh nhưg đỏng đảnh và lả lơi quá. Yêu nó về để nó đi ngoại tình hả? Đây chả ham.”. Bọn con trai dã man lắm, trước mặt thì mồm miệng ngọt xớt, sau lưng thì chửa biết chừng bôi nhọ bọn con gái ra sao. May mà nó nghe thấy không khéo lại hay,. Để nói biết rằngngười ta sống với nhau chả thật tẹo nào, chỉ là miệng lưỡi bên ngoài thôi.
Mà nó cũng chỉ xơn xớt với bọn con trai, thực tình khi nhắc đến, nó gạt phăng: “Bọn ấy không đáng mặt nam nhi. Phải như Phong kia!”. “Thế còn Hùng? Mày quẳng Hùng cho chuột gặm à?”. “Hùng cũng thua luôn, chỉ được cái lắm tiền, chịu chơi và biết chiều hcuộng”. Rồi nó lên giọng: ” mày cố kiếm một thằng như Hùng để được xông xênh chièu chuộng, một thằng như Phong để mà ngưỡng mộ say mê”. ” Tao chả sại ham!” – Diệp le lưỡi. Nó chợt như thầm thì: “Không biết Phong có thích tao không nhỉ?”
Gã Hùng lại bấm còi inh ỏi phía dưới, ngỏng cổ lên gọi. Nó run bắn lên, nhón nhón ra cửa sổ, chỉ thò đôi mắt ra nhòm. Nếu có Phong đi cùng, thế nào nó cũng cuống quýt thay đồ rồi lôi xềnh xệch Diệp xuống. Còn nếu chỉ có Diệp Hùng, nó ngồi phịch xuống giường, để khi Hùng gào lên đến tiếng thứ năm, nó mới uể oải đi lấy quần áo. Hôm nay Hùng với Phong hẹn đi xem ca nhạc. Nó chỉ sợ Phong bận đột xuất không đi thì nó cũng chả thiết gì. Diệp cũng chả thú vị lắm khi đi cùng ba người. Một kẻ thấy người yêu tí tởn với kẻ khác mà chẳng thèm ghen. Một kẻ thì chớp mắt dịu dàng, cưòi thật duyên với bạn thân của người yêu. Người thứ ba thì dường như chẳng lý thú gì khi người yêu bạn quan tâm tới Diệp quá mức. Diệp ngồi sau xe Phong, liếc Hùng một lần nữa xem hắn ta có gợn chút bực bội gì không. Không hề. Chỉ đôi khi thấy gã cười nhếch nhếch.
Nghĩ kỹ rồi, Diệp không muốn dính vào trò chơi của nó. Từ giờ, Diệp sẽ ở nhà nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh. Mặc kệ mọi người.
Diệp cáo nhức đầu, không đi được. Phong nháy mắt: ” Đừng vờ vịt nhé”. Rồi ba người phóng xe đi. Vừa nghe nhạc, vừa tưởng tượng ra điệu nháy mắt của Phong. Hay hay, hơi lạ nữa.
Bất thình lình Phong lại xuất hiện trước cửa. “Sao Phong không đi?”. “Phong… nhức đầu, về trước. Với lại, Diệp không đi, Phong hoá ra là người thừa ư?” Diệp hơi sững lại. Phong kêu lên: “Định cho Phong canh cửa à?”. “Diệp xin lỗi. Phong vào đi. À, Diệp lấy dầu của Nhung, Phong bôi nhé”. “Không cần đâu, đỡ rồi. Nhạc Trịnh hay quá!”.
Lần đầu tiên Diệp với Phong ngồi trò chuỵện. Phong vừa lạnh lùng, vừa gần gũi, mái tóc rối xoà xuống trán, đẹp chưa từng thấy. “Dạo này Phong không thấy Diệp đi café một Diệp nữa. Diệp hết buồn hay đã tìm được chốn dừng chân khác lý thú hơn?:”
Diệp giật nảy: “Sao Phong biết?”. “Quán Cỏ Lá, gốc cây ngọc lan cuối vườn, chiếc bàn khắc hình chiếc lá. Diệp hay ngồi ở đó buổi chiều tà”. “Thế còn Phong?”. “Ngồi phía sau, Diệp đến đó để thả buồn và tìm cõi riêng nên không để ý đến ai cũng là điều dễ hiểu phải không?”. “Chắc thế”. “Diệp có vẻ coi thường tất cả nhưng dường như nặng lòng với tất cả. Bề ngoài bất chấp lạnh lùng nhưng nội tâm không bao giờ yên lặng… “. Phong như đang bắt mạch những tính cách, những suy nghĩ của Diệp. Một điều gì đó như là sự cảm động lẫn sung sướng đang dâng lên trong lòng. Phong về ,Diệp ngơ ngác nhìn ra phía cửa sổ, nơi có vòm bằng lăng đang độ khai hoa, tím thẫm trong đêm. Nhưng có một nỗi băn khơn mơ hồ len lỏi trong tâm trí Diệp.
Nhung nện giày cồm cộp. Nó quẳng túi xách thả phịch người xuống giường. “Chả hứng thú cái quái gì!”. Diệp khẽ khàng: “Phong vừa ở đây”. Nó nhổm lên, rối rít: “Thật à?” rồi lại nằm phịch xuống. “Tao với Hùng xong rồi!”. “Nghĩa là sao?”. “Là đứt dây chứ sao? Nó không yêu tao”. ” Thế mày có yêu nó không?”. “Biết là thế, nhưng cay quá, nó chỉ mượn tao chốc lát để trả thù con người yêu trước của nó thôi. Hôm nay rượt xe tưởng chết. Đang đi đột nhiên nó rú ga phóng như ngựa phi. Thì ra Hùng nhìn thấy con Lan đang cặp kè với một thằng ở phía trước. Nó đèo tao đánh võng để trêu tức. Rởm quá!”
Nằm bất động một lúc, nó tiếp: “Tao biết, Phong thích mày nhưng chắc mày chưa nghĩ đến chuyện yêu đương vớ vẩn, đúng không?Mày để Phong cho tao… “. Diệp kinh ngạc nhìn nó. Đột nhiên, thấy nó tầm thường quá. Diệp bỏ về giường lòng rối bời như cỏ.
Dù sao Diệp với nó cũng là bạn thân. Nó tốt hay nó tồi thì cũng vậy thôi. Phong đến, Diệp giả bộ sang phòng đứa bạn có việc. Lúc đầu, nó hơi ngại thì phải, sau chắc là hết.
Đến lớp, nó không ngồi cạnh nữa mà tụt xuống phía dưới ngồi với mấy thằng chỉ miệng lưỡi bề ngoài. Nó làm mặt lạnh với Diệp. Vì Phong ư? Tầm thường quá. Diệp cũng chẳng thèm thân thiết làm gì.
Dạo này, Diệp không thấy nó soi gương nữa.
Phong hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao Diệp lảng tránh Phong?”. Diệp thừa biết Phong đủ nhạy cảm để hiểu điều đó. Phong hái đâu một nắm cỏ, hoa nở li ti, đưa cho Diệp. Dưới ánh đèn cao áp của kí túc, tóc Phong ánh lên bồng bềnh. Diệp run bắn lên khi Phong ngỏ lời. “Không được đâu, Diệp với Nhung thân nhau từ nhỏ…”. “Ngốc ạ, điều đó có liên quan gì đến trái tim hai kẻ yêu nhau đâu?”. “Đừng nói thế. Cuộc sống rắc rối lắm Phong ạ”. “Chỉ rắc rối khi mà Diệp chối bỏ những gì tự nhiên đến mà thôi”. Những sợi hoa cỏ rúc vào kẽ tay, dịu dàng mà thôi thúc, đam mê. Diệp ngước nhìn Phong, thấy Phong cũng đang nhìn Diệp tha thiết.
Phong đưa Diệp về phòng. Nhìn thấy nó nằm gục mặt xuống gối, Diệp định đi qua không thèm nói gì. Nhưng như vậy thì hoá ra tầm thường quá. Ngồi xuống cạnh nó, Diệp khẽ gọi: “Nhung!”. Nó vẫn im thít, không nói gì. “Tao vừa nhận lời yêu Phong”. Lúc này thì nó quay lại, mắt nhoè nước. Nó nói giọng hơi run: “Tao là một người bạn tồi, phải không? Tao yêu Phong, nhưng Phong yêu mày. Tao có cố cũng không được. Với lại, con gái như tao toan tính và tầm thường, mong gì được yêu Phong. Tao đã thất bại – nó cười cay đắng – nhưng tao đã…”. “Mày đã chiến thắng được mày rồi, phải vậy không?”. Nó gật đầu, nắm tay Diệp. Còn Diệp, thấy lòng nhẹ nhàng thanh thản như cỏ đêm ướt sương…