My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Saturday, January 12, 2008

Bưu thiếp từ Stuttgart - Nhiên Phan

1. Tháng chín. Thời tiết chuyển sang khó chịu. Những vệt gió từ thung lũng trườn lên dải đường hẹp, đem theo các hạt nước nhỏ li ti bám vào từng phân tử không khí. Trong đêm, mưa rào rất lớn. Âm vang của mưa dội vào cả giấc ngủ sâu. Sự ẩm ướt tràn đến khiến mọi dự định trước chuyến đi đột ngột mất kiểm soát.
Buổi sáng, nắng mặt trời khó nhọc xuyên qua các vệt mây mỏng dán khắp nền trời màu xám sắt. Bảy giờ rồi mà vẫn như tinh mơ. Vĩnh rời khỏi chăn, nhìn ra khung kính mờ hơi nước. Gió đã lặng. Anh với tay cầm gói thuốc. Cái bật lửa vỏ chạm nổi không thấy đâu. Mất một lúc, anh mới sực nhớ đêm qua cúp điện, Hoan đã chạy xuống tìm chủ nhà trọ xin nến. Có lẽ châm nến xong, cô vứt bỏ cái bật lửa của anh, thói khinh suất chỉ riêng thấy ở Hoan. Vĩnh mở ngăn kéo, tìm được hộp diêm duy nhất. Những đầu diêm ẩm ướt bở vụn. Mãi mới có một cây diêm lóe sáng. Mùi lưu huỳnh nổi rõ trong căn phòng. Cánh cửa ra ngoài hành lang khép hờ, không khóa. Chẳng rõ Hoan đi đâu. Thường cô thức dậy rất muộn, khi anh đã ngồi vào bàn, mở laptop làm việc được vài tiếng. Dự định ghé thị trấn nhỏ hai ngày, nhưng rồi anh đã ở đây gần một tuần lễ. Thoạt tiên, Hoan căm ghét cái thị trấn trên núi. Sự yên tĩnh của nó làm cô cáu kỉnh bồn chồn đến phát điên. Cô vật nài anh mau chóng bay đến thành phố biển, như anh đã hứa với cô trước chuyến đi. Tuy nhiên, sang ngày thứ ba thì cô lại tỏ ra hài lòng khi được ở lại đây. Dù biết Hoan gần nửa năm, Vĩnh không sao nắm bắt các ý nghĩ bất thường trong đầu cô gái nhỏ. Hệt như một hạt mầm lạ tình cờ ném xuống, niềm say mê hướng về Hoan lớn lên trong anh, như một cái cây kỳ quái, ngày càng vươn dài các cành nhánh rậm rì, quấn chặt anh vào cô ta…
Vĩnh mở một ô kính cửa sổ, hút thuốc. Những đốm sáng loang lổ nhảy qua các ngọn thông, chảy dần về phía dưới thung lũng thẫm đen. Vài chiếc xe thồ chở mấy người đàn bà ngái ngủ trùm khăn len kín mít ầm ầm chạy về phía chợ. Rồi con ngựa cao lớn màu xanh lơ xuất hiện ở đoạn rẽ, bộ móng mòn vẹt gõ lộp cộp, với sợi dây dài kéo lê trước cổ. Những tiếng động tức khắc bị nuốt trọn vào bầu không khí căng mọng hơi nước. Bất thần, thấp thoáng sau vệt cây rậm bên kia đường, một đốm rực rỡ hiện ra. Nó lao thẳng về phía nhà trọ như cơn lốc. Hoan đội cái bê rê to sụ lòe loẹt, trùm xuống tận tai, nhưng chỉ mặc trên người cái váy bông mỏng.
- Anh, nhìn em này! - Cô đứng dưới hàng rào, quay vù vù mảnh khăn choàng tắm, hét lên lanh lảnh, hướng về Vĩnh đôi mắt to màu xám tro.
- Về phòng ngay, muốn ốm hả? - Vĩnh cau mày, nhưng không kìm nổi nụ cười.
- Em mới đi tắm nước suối nóng về. Thích kinh khủng! - Cánh tay mảnh khảnh huơ nhẹ, như tung lên trời những quả bóng vô hình, bơm căng niềm sướng vui.
- Lên đây với anh! - Vĩnh dịu giọng.
- Anh bế em, được không. Lạnh điên lên! - Một tia sáng tinh quái lướt qua đáy mắt Hoan, nhưng rõ ràng đôi chân và cánh tay để trần đang run khẽ.
Vĩnh thoáng lo sợ. Anh lao thẳng xuống nhà. Quầy tiếp tân vắng vẻ. Anh siết chặt Hoan trong tay, từ ngoài vườn chạy xuyên lối đi, lên cầu thang tối om sực mùi ẩm mốc, dùng chân đẩy cửa căn phòng nhỏ. Cô gái dụi chóp mũi lạnh vào cổ anh, giọng cười rầm rì quen thuộc. Hai chiếc giày dính đầy bùn hất tung, nện mạnh vào tường rồi rụng xuống sàn gỗ. Vĩnh đặt cô đứng trên nệm. Mùi da thịt tươi tắn trộn lẫn mùi nước suối. Cánh mũi mỏng phập phồng tìm kiếm trong không khí một làn hương bí mật. Khoảng ngực bé nhỏ như vừa mọc lên, trắng mờ trong làn ánh sáng nhợt nhạt, chạm vào lạnh cóng mà vẫn thật nhạy cảm. Đồ đạc trong phòng đột nhiên biến hình khi cánh tay Hoan hối hả quấn quanh cổ anh, níu anh xuống.
Vĩnh nằm yên bất động, hạnh phúc chếnh choáng. Sức lực rút khỏi anh tựa thủy triều, bỏ lại dưới đáy mắt anh vệt màu thẫm xanh và chút run nhẹ nơi ngón tay. Chỉ thiếp đi một lúc, Hoan bật ngay dậy. Cô trèo qua giường, chân đất, chạy đến bàn nhặt miếng bánh ngọt vỏ đã khô đanh. Chống khuỷu tay trên khung cửa sổ, áp trán vào kính, cô gặm cùi bánh với vẻ ngon miệng thơ dại. Anh im lặng ngắm nhìn đường lượn gầy gò đáng yêu từ cổ xuống vai và lưng Hoan, mỉm cười, nhắc:
- Đừng bất cẩn thế. Có thể ai đó ngước lên cửa sổ và trông thấy!
- Mặc kệ em. Kìa, một người đang đi tới!
- Ai vậy?
- Gã đến nhà tắm nước nóng ban nãy. Anh ta đội chiếc mũ bê rê thật hay, loại của dân chơi rock. Và em đã đánh cắp nó, ha ha…
- Em điên ư, Hoan?
Cô gái ngoảnh nhìn anh, vẻ giận dữ lướt qua rất nhanh rồi biến mất, trả lại ánh sáng ngây thơ dịu ngọt. Hoan rời khung cửa, đứng bên mí giường, uể oải xỏ chân vào cái váy bông. Cô hếch cằm nhọn về túi camera trong góc phòng:
- Sáng nay anh có đi quay phim không?
- Có. Em đi cùng anh chứ?
- Không, em buồn ngủ.
- Anh sẽ cố gắng về sớm.
- Anh nhận được tin tức từ vợ anh rồi hả? - Đột nhiên, Hoan nói to - Sáng nay anh đã mở e-mail chưa?
- Đừng quan tâm! - Vĩnh quay mặt đi.
Anh dậy, mặc quần áo đi làm, khoác lên vai túi máy thật chóng vánh, khoan khoái như gã thợ săn nghĩ về khu rừng quen thuộc, bỏ lại sau lưng mọi phiền toái khốn kiếp. Sắp ra khỏi căn phòng, anh kịp thấy Hoan ngồi im mí giường, mở to mắt nhìn anh. Những sợi lông mi thẳng viền quanh đôi mắt rộng hắt bóng xuống gò má lấm tấm tàn nhang, tô đậm ánh căm thù của con thú nhỏ chiếu vào gã thợ săn.

2. Cô gái nhỏ chiếm gần hết thời gian và sức lực Vĩnh. Họ quen nhau khi anh làm việc chung nhóm làm phim đến từ một đài truyền hình Nhật Bản, thực hiện phóng sự về môi trường. Hoan được thuê dịch cho những phóng viên Nhật nói chuyện với dân địa phương. Cô dịch không giỏi lắm. Cách Hoan tiến hành mọi việc giống hệt tính cô, hời hợt, lộn xộn, nhưng có lúc thật nồng nhiệt. Dù sao công việc cũng ổn thỏa. Cô xâm lấn Vĩnh dần dần. Đôi lần, anh tự nhủ thế là đủ, đã đến lúc chia tay, anh cần phải quay về với Minh và mái nhà yên ổn. Nhưng chỉ cần nghe bên kia điện thoại hơi thở gấp gáp, giọng nói líu ríu của Hoan, mọi ý định trong anh lại vỡ vụn. Hẳn sự hời hợt và kém hiểu biết chính là điểm mạnh khác thường nơi Hoan. Một mặt, cô nể sợ những việc anh làm. Nhưng góc khác, rõ ràng cô xem chúng là trò vớ vẩn, dễ dàng ném đi bất kể lúc nào. Vĩnh cố gắng duy trì nhịp sống quen thuộc: Viết các dự án hợp tác. Đi chọn cảnh quay thử. Về nhà trước 8 giờ tối. Chia sẻ với Minh tin tức thường nhật… Tuy vậy, trong sâu thẳm, anh nhận ra dù khôn ngoan che chắn đến đâu, thì lớp vỏ bao quanh đang bị chính chuỗi dằn vặt bên trong bào mỏng, một lúc nào đó sẽ để lộ anh hoàn toàn. Phơi bày không chỉ mối tình kỳ dị giữa anh với Hoan, mà cả sự bất tín, cảm giác lạc lối, thái độ nhạo báng thầm kín của anh với thế giới chung quanh. Viễn ảnh ấy không dễ chịu chút nào.
Thảng hoặc, Vĩnh tự hỏi vợ anh biết gì không? Minh giống như một người mắc chứng nghiện làm việc. Mọi quan tâm của cô đặt vào các bản thiết kế và những kế hoạch dày đặc cần theo đuổi. Nhưng, hơn ai hết, anh cũng biết cô thông minh. Đến mức không ai, ngoài anh, hiểu rõ bên dưới lớp vỏ khoan hòa, lạnh lùng, bất khả xâm phạm của Minh, là con mắt sáng rõ, nhìn thấu tâm can kẻ khác. Anh yêu quý sự cân bằng trong cô, nhưng đồng thời, nó cũng khiến anh không nguôi sợ hãi. Bằng thứ linh cảm khôn ngoan, Minh không bao giờ đặt câu hỏi làm anh khó chịu. Ngay cả khoảnh khắc gần gũi nhất giữa hai người, hồ như Minh vẫn giữ lại một cánh cửa đóng kín, chờ đợi gì đó. Cô yêu anh theo cách của riêng cô, Vĩnh hy vọng là vậy.
Cách đây ba tuần, Minh đột ngột thông báo cô sẽ bay sang Stuttgart, làm việc tại một văn phòng tư vấn kiến trúc. Cô đang theo dự án thiết kế cao ốc. Vĩnh xem qua bản vẽ đầu tiên. Một khối trụ ellipse trắng ngà phẳng phiu cao 80 mét, sừng sững giữa nền trời đô thị lô nhô các mảng nhà thấp. Vẻ đơn giản tĩnh lặng bên ngoài che giấu sự choáng ngợp gây căng thẳng nội tâm. Chút gì đó gợi nhớ tảng băng ma quái nhô lên giữa đại dương, lúc ẩn lúc hiện, không gây nguy hiểm cho ai. Nhưng một cách bí mật, nó làm mặt nước chung quanh tái mét đi trong hơi thở lạnh giá. Minh thông báo chuyến công tác đúng vào lúc anh nghĩ đến việc cắt lìa mọi dính líu tới Hoan.
- Bản thiết kế của em gần như hoàn hảo. Có cần bay sang Stuttgart thật không? - Vĩnh hỏi, thầm mong Minh trì hoãn chuyến đi.
- Ngay cả khi nó hoàn hảo, em vẫn muốn tìm biết thêm.
- Tìm gì? Ở đâu?
- Em không rõ lắm. Nhưng chắc chắn phải tìm một thứ gì đó. Nó đang ở đâu đó.
- Việc không hài lòng đẩy đến tình trạng bất ổn! - Anh khó chịu.
- Không có gì để tìm kiếm sẽ bất ổn hơn! - Minh nói nhỏ, lơ đãng.
- Tùy em.
- Đành vậy.
- Khi nào em quay về?
- Em không rõ. Có thể em sẽ e-mail.
- Ừ!
- Anh đừng căng thẳng.
- Anh không căng thẳng!
Câu trả lời phủ nhận gay gắt để lại dư vị sợ hãi trong khoang miệng Vĩnh. Hôm Minh ra sân bay, anh bận họp cùng nhóm làm phim, không đi tiễn. Tối về nhà, bước đi giữa các căn phòng im ắng trống trải, đột nhiên anh như kẻ bị bỏ rơi trên tảng băng, lạnh cóng và hoang mang. Điện thoại Hoan ập đến. Cô đánh mất ví tiền, đói bụng. Hoan muốn anh đến đón và đưa đi loanh quanh. Hình như cô bịa chuyện. Nhưng có hề gì. Một ai đó đang cần anh. Và anh bấu chặt lấy cô ta. Vĩnh lái xe đến thẳng nơi Hoan làm việc. Cô nàng phấn chấn như người da đỏ quá chén. Cô ăn nhiều, nói nhiều, cười nhiều. Thậm chí, cô còn bắt anh dừng xe trước boutique mang tên nhà thiết kế hàng đầu. Anh mua cho Hoan cái áo lụa ngắn màu đỏ chói chang, thêu hoa xanh tươi, được sáng tạo trong cơn hoài cổ mất trí của nữ thiết kế lừng danh.

3. Thảng hoặc Vĩnh nghĩ đến việc duy trì sự ổn định của gia đình bằng việc có một đứa trẻ trong nhà. Minh mỉm cười mơ hồ. Vài người bạn của họ trì hoãn việc sinh nở. Yêu nhau tha thiết, nhưng họ biết rõ tình cảm bấp bênh. Một khi không yêu nhau nữa mà vẫn muốn duy trì thói quen chung sống, lúc ấy sinh con cũng không muộn. Khám phá này khiến Vĩnh buồn rầu. Tuy nhiên, Minh ở ngoài các tính toan. Cô chỉ nói với anh bằng giọng trầm mượt: “Chờ thêm một thời gian nữa, được không. Em cần tin chắc là mình muốn sinh ra một đứa bé…”. Vĩnh để cô tự do quyết định. Khi Hoan xuất hiện
, anh nhìn thấy nơi cô gái xa lạ này vẻ thơ dại và điên rồ của một đứa trẻ. Thế giới quanh anh đột nhiên biến hình.

Gần trưa nóng dần lên. Hơi nước đọng giọt trên tay áo. Người chạy xe thồ chở Vĩnh đến chân ngọn núi, góc cánh rừng già còn chưa bị tàn phá. Anh muốn ghi hình những gốc thông vô số. Công việc mất nhiều thời gian. Xe thồ không thể chờ đợi vì có khách quen đang muốn thuê cái xe chạy khỏe. “Một tay chơi nhạc rock trả giá rất hời. Tôi đã hứa với hắn ta rồi. Anh đi bộ về cũng được. Toàn là xuống dốc. Đi xuống bao giờ cũng rất nhanh” - người xe thồ liến thoắng, hài lòng vì được tỏ ra sâu sắc. Tuy vậy, ở khía cạnh thực tế, ông ta nói đúng. Đường về gần hơn anh hình dung. Một cảm giác khó chịu cồn lên, không rõ nguyên nhân. Những thân cây thẳng cao vút khiến khoảng trời xanh thẳm trở nên phi lý. Tiếng côn trùng ngắt quãng nghe cũng ẩm ướt. Bất giác, anh nhớ Minh. Bữa cơm cuối cùng của hai người trước chuyến bay đến Stuttgart, chẳng có gì để nói ngoài việc căn nhà rộng cần được hút bụi hằng tuần.
- Em cho rằng anh cũng như em, sẽ không ở nhà ư? - Vĩnh khó chịu.
- Em biết anh sẽ đi đâu đó. Ai có thể ở mãi một nơi?
Khi nói, đôi mắt Minh đặt vào điểm nhìn vô hình trên đầu Vĩnh, lơ đãng. Đó là chi tiết nhỏ nhặt, nhưng khiến anh nhói đau. Anh lo sợ cô biết sự thật về Hoan. Nhưng phải chăng, ở nơi sâu thẳm, anh cũng muốn Minh đau đớn…
Vĩnh về đến thị trấn khá sớm, khoảng 5 giờ chiều. Chân mỏi rã rời. Muốn về nhà trọ với Hoan ngay, nhưng rồi anh ghé vào một dịch vụ internet kiểm tra e-mail. Anh mong tin Minh khủng khiếp. Đường truyền chậm không sao tin nổi. Vĩnh gọi một cốc cà phê to, uống nhanh. Cuối cùng thì hộp thư cũng mở ra. Ngoài đống bulk vô nghĩa, chẳng có tin tức gì. Việc anh vắng khỏi thành phố nhiều ngày thật ra không ảnh hưởng đến ai. Thiếu anh, mọi thứ vẫn chuyển động theo lộ trình có sẵn. Minh hẳn đã chìm đắm vào công việc… Vĩnh ngồi thừ trên ghế gỗ, lơ đãng nhìn qua ô cửa mắt bò. Từ đằng xa, vẳng đến tiếng máy nổ quen thuộc của cái xe thồ ban sáng. Chiếc xe ầm ầm lướt qua đoạn đường lưng chừng dốc. Trên xe, mái tóc của tay chơi nhạc rock bay phần phật ngược chiều gió. Phía sau là Hoan. Đội trên đầu chiếc bê rê lòe loẹt một cách khó coi, cô gái ôm chặt chủ nhân cái mũ, gác cằm lên vai hắn ta, vẻ mặt háo hức của đứa trẻ nhảy vào cuộc phiêu lưu bất chợt. Vĩnh lao ra cửa, hoảng sợ trông theo. Chiếc xe vọt lên dốc cao với tốc độ điên rồ. Hoan nhỏ dần. Gió ném lại phía sau âm vang tiếng cười phấn khích. Và tay áo lụa đỏ rực biến thành đốm máu nhức nhối, khiến cả triền núi ảm đảm bỗng đượm vẻ man dại đau buồn.

4. Bữa tối một mình dưới phòng ăn nhà trọ có vài con cá trứng nướng giấy bạc. Cốc rượu phảng phất mùi ngô. Chừng như đoán ra tình thế kỳ quặc mà vị khách sang trọng rơi vào, chủ nhà trọ để Vĩnh được yên. Thậm chí, mấy bản nhạc Enigma thường vẫn phát vào giờ này cũng im tiếng. Chỉ có hai vợ chồng du khách trung niên đang chơi bài bàn bên cạnh. Họ đều đặn đặt những quân bài xuống bàn, gương mặt vô cảm. Chục năm nữa, anh và Minh cũng như thế, nếu còn sống cùng nhau. Ý nghĩ làm anh rùng mình. Cậu phục vụ mang ra thêm mấy quả đào hái trong vườn, hỏi Vĩnh xem có cần chuẩn bị bữa tối cho vợ anh không. “Vợ ư? - Anh bối rối, sực nhớ Hoan, đành gật đầu - Ừ, cô ấy có thể về bất cứ lúc nào…”. Người phục vụ tò mò: “Nếu cô ấy không về tối nay thì sao?”. “Đó không phải việc của cậu!” - Cơn giận vô cớ làm Vĩnh tối tăm mặt mũi. Anh quát lên. Hai vị khách trọ ngoảnh nhìn anh, lạnh nhạt.
Vĩnh bỏ lên phòng. Cửa sổ bật mở. Vệt gió mát dịu phớt nhẹ trên vầng trán nóng bức. Anh đã bình tĩnh lại mà sao các múi cơ mảnh dưới lồng ngực vẫn rung bần bật. Không phải cảm giác hờn ghen vớ vẩn. Một điều gì đó lớn hơn, trĩu nặng hơn. Cảm giác của một kẻ chạy thoát khỏi cơn động đất. Nhưng bất chợt nhìn thấy trước mặt vực thẳm sững sờ. Anh dụi điếu thuốc, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Những bộ quần áo gấp thẳng nếp. Mấy cuộn phim đã quay cất vào hộp chống ẩm. Sáng mai anh đi thẳng ra trạm, thuê một cái xe về thành phố. Anh phải biến mất, càng nhanh càng tốt.
Khi Vĩnh ngủ say thì Hoan về. Cô vặn sáng ngọn đèn ngủ, ngồi trên mí giường, tháo giày và tất. Vĩnh nhìn cô gái qua mắt khép hờ. Cô đứng lên, cởi cái áo lụa đỏ nhàu nát, vươn vai. Khung xương gầy gò in bóng lên khoảng tường hẹp. Đường viền bờ ngực lượn một nét cong mơ hồ, hiện ra rất nhanh rồi lẩn hút vào khoảng tối. Hoan ngồi thừ trên mí giường, hàm răng trắng nhỏ gặm nhấm môi dưới tái nhợt, đôi lông mày mờ nhạt cau lại, vẻ như suy nghĩ điều gì rất mông lung. Bất thần, cô cúi nhặt một chiếc giày, ném mạnh vào bức tường đối diện. Nửa phút sau, có tiếng gõ cửa nhẹ. Cô gái quấn quanh người tấm vải phủ giường. Giọng ông khách trung niên phòng bên cạnh van xin Hoan đừng làm ồn. “Tại sao tôi không thể làm ồn?” - cô bướng bỉnh. “Vợ tôi không ngủ được. Bà ấy sắp chết rồi. Chuyến đi chơi này là lần cuối cùng của bà ấy!”. Cửa khép. Tiếng dép mềm mất hút. Hoan ngồi chỗ cũ. Cái bóng trên tường thẳng đơ bất động, thình lình gãy gập xuống. Cô khóc nức nở, đôi vai run lên dữ dội. Vĩnh bước xuống sàn, rót cốc nước nóng, uống và hỏi:
- Em đi đâu về khuya vậy?
- Lên đỉnh núi bằng xe máy. Với cái gã em gặp ở nhà tắm nước nóng. Em đã lấy cái bật lửa quý giá của anh cho gã ta, đổi lấy chuyến đi. Anh không cáu chứ?
- Không sao! - Giá như Hoan nói dối, anh dễ hiểu và dễ chịu hơn. Vĩnh bỗng mệt ghê gớm - Thôi, em ngủ đi.
- Anh không yêu em nữa, đúng không? - Mắt Hoan lại ánh tia căm thù. Nhưng lúc này là của thợ săn, hướng vào một con mồi to lớn đã bị dồn vào đường cùng.
- Đừng có chơi cái trò đố chữ vớ vẩn vào lúc nửa đêm như thế này. Em làm ơn khôn ngoan một chút được không? - Vĩnh điên tiết. Rồi anh dịu xuống rất nhanh.
Cô gái rúc vào giường, nức nở thêm một hồi nữa rồi thiếp đi. Vĩnh gấp nốt mấy bộ quần áo và tài liệu, xếp tất cả vào vali. Bằng bất kỳ giá nào, anh cũng phải rời khỏi nơi đây. Tảng sáng, khi anh xách tất cả hành lý ra cửa, Hoan ngồi bật dậy, trông như một thủy quái trồi lên từ đám bọt nước trắng xóa. Cô lào thào, đầy đe dọa:
- Anh bỏ trốn em. Anh dám bỏ trốn em!
- Thôi đi. Thực ra em biết em muốn gì. Cứ sống như cách em muốn. Đừng cố ý tạo ra bi kịch. Đừng có đẩy anh vào tình huống ngu xuẩn.
- Em phải bấu víu vào cái gì? Mọi thứ cứ tuột qua kẽ tay. Em sợ lắm…
Đột nhiên, Hoan ngã vật ra, trắng bệch. Vĩnh hoảng sợ lao đến giường. Nghiến chặt răng, cô gái nhắm nghiền mắt lại. Cô vòng cánh tay lạnh toát lên cổ anh, thì thào: “Em chỉ có anh thôi. Không biết em có yêu anh không. Nhưng em biết rõ em cần anh…”. Anh ôm chặt Hoan, gắng sức để không khóc.

5. Sau chuyến ghi hình thực địa, Vĩnh ngờ ngợ hiểu con tàu cuộc đời anh đang rẽ vào đường ray hoàn toàn khác. Một cuộc sống có Hoan, bất ổn, đầy rẫy nguy cơ hoang mang, nhưng hình như đáng giá hơn. Hình bóng của Minh mờ nhạt dần. Suy cho cùng, chẳng có gì bền vững, anh tự nhủ, ngay cả các ý niệm tình yêu, sự gắn bó gia đình phải chăng cũng là một thứ ảo giác mà một khi bóc nó đi, thời gian sống của anh có thể hiện ra với một diện mạo mới mẻ, đầy sinh khí và tạo được mê say. Sự ngờ vực lẩn khuất, im lặng hít thở. Nhưng một kẻ như anh có thể làm gì khác hơn?
Một trưa chủ nhật, anh chợt nhìn thấy có vật thể mờ trắng nằm trong thùng thư. Bưu thiếp của Minh, gửi đi từ Stuttgart. Chất giấy tốt in hình ảnh quán cà phê ngoài trời dọc đại lộ Scholossplatz. Những mỏm đồi xa thẳm che khuất đường chân trời. Vĩnh nhìn rất lâu bưu thiếp, kiếm tìm Minh trong đám đông tấp nập rảo bước trên khu phố trung tâm. Rồi anh sực hiểu mình đang làm một việc vô nghĩa. Điều này thoi mạnh vào ngực anh, như một nắm đấm vô tình nhưng đủ tàn nhẫn. Vĩnh lật nhẹ, chậm rãi đọc dòng chữ phía sau. Minh viết: “Công việc hiện thời của em ổn thỏa. Chẳng có gì phàn nàn. Anh cứ sống như anh đã chọn. Em sẽ không gặp anh nữa. Thật tốt khi cuối cùng, anh và em đã thay đổi. Đó là dấu hiệu của sự can đảm. Chúc may mắn!”.
Người đàn ông trẻ đứng, lặng re. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, anh không rõ. Anh ngước lên, nhìn xuyên qua vòm lá nóng bức. Những vệt mây trắng, chẳng khác gì các vệt mây in trên bưu thiếp, đang trôi nhè nhẹ. Chúng chuyển động im lìm đến nỗi ngỡ như mọi thứ trên thế gian này không hề suy suyển gì nhiều.

Saturday, January 5, 2008

Cánh trái - Phan Hồn Nhiên

1. Phòng bên cánh trái, như hết thảy các sáng chủ nhật khác, bắt đầu vang lên âm thanh kim loại. Thoạt tiên là tiếng rơi rành mạch một số vật thể chạm xuống mặt bàn gỗ. Sau đó, tiếng lách tách lạnh toát của những bộ phận chắc chắn bằng thép, rời rạc bong ra rồi lại căm phẫn siết vào nhau theo các khe rãnh và móc ngàm tinh vi. Cuối cùng, bao giờ cũng là âm thanh một cú trượt duy nhất. Nó phát ra bất thần, phảng phất đe dọa ma thuật. Vinh chờ đợi tiếng ô kéo đóng sập, chìa khóa lộc cộc xoay vặn. Giờ thì anh mới yên tâm nhắm mắt.

Cảm giác tiếp xúc với các vật thể chung quanh bị triệt tiêu. Chúng cấu tạo bằng chất liệu gì, mùi vị ra sao, công dụng thế nào, hết thảy đều vô nghĩa. Lưng và đầu anh nhẹ hẫng. Cơn mơ khi vẫn thức vào các sáng chủ nhật là thói quen mê hoặc, nhất là sau một tuần buộc phải tỉnh táo vận hành cật lực ở văn phòng tư vấn kiến trúc. Cơn mơ đẩy anh rơi vào trạng thái vô tâm thu.

Vinh hài lòng về mọi thứ anh đang nắm trong tay, về cuộc sống bình yên mà trong đó anh hiện diện. Đồng thời, anh cũng căm ghét nó. Anh quan sát bản thân một cách thờ ơ đượm mỉa mai. Với cái nhìn từ trên cao trong khoảnh khắc ấy, căn hộ tầng năm bỗng chốc biến thành quả khinh khí cầu bơm căng sự trống trải. Theo ô cửa sổ mở rộng, nó lơ lửng trôi ra ngoài không gian thản nhiên của tháng mười một.

Đoạn đường yên ắng. Kiến trúc nhiều thời kỳ hòa trộn vào nhau. Vẻ quái dị quen mắt biến thành việc chấp nhận chung sống lãnh đạm. Ngay tầm đổ bóng của một cao ốc phía đại lộ trung tâm, ngôi nhà màu vàng cũ kỹ đứng bất động. Không có chậu cây trang trí và sự lay động của những tấm rèm vải. Thảng hoặc, vài chiếc xe lướt qua đoạn phố, tiếng động cơ vọng lên như thấm qua lớp màng vô hình, để lại vệt âm thanh xám trắng mơ hồ, nhanh chóng tan biến. Bên kia đường, chuồng bồ câu nhô lên trên mái ngói. Vài con thường bay vụt sang, đậu trên cửa sổ phòng Vinh.

Tốt nghiệp đại học, Vinh bắt ngay vào thói quen nay đây mai đó. Anh thường chọn những công việc không cần gắn bó lâu dài. Hoàn tất vài dự án lớn, anh lại nộp đơn tìm một nơi khác. Dạng free lance như anh đầy rẫy trên thế giới này. Một công ty xây dựng từng thuê Vinh làm việc hai năm ở khu vực Đông Phi, khảo sát các chất liệu chuyên dụng. Theo các chuyến đi ngang dọc, anh suýt chết vì bệnh ruồi ngủ. Ba năm sau đó anh sang Serbia và Bangladesh hoạt động cho một tổ chức phi chính phủ, lắp ghép vô số dãy nhà trú đông trong những thành phố đổ nát hoặc ngập nước. Công việc trôi dạt liên tục để lại trong anh một trải nghiệm bình thản: thực chất, các vấn đề trong cuộc sống này không có gì quan trọng. Chỉ cần thay đổi bối cảnh, một chuyện phức tạp nhất sẽ trở nên bình thường, thậm chí lố bịch. Anh hoàn toàn yên tâm với cuộc đời không ngừng dịch chuyển của mình.

Một mùa đông đầy mưa, uống vội cà phê trong quán Starbucks, nhìn qua cửa kính, mắt anh bắt gặp một gã vô gia cư chết cóng trên băng ghế công viên, tờ báo ướt nhoét phủ mặt. Những người đi bộ bước ngang thật nhanh, chẳng buồn ngoảnh nhìn. Từ chiếc xe thùng xám, hai nhân viên ập xuống nhặt xác gã vô gia cư, giống như cạy vật thể dơ bẩn ra khỏi mặt phẳng nhẵn nhụi của cuộc sống hoàn hảo. Tờ báo phủ trên mặt cái xác rơi lại, bết trên mặt ghế, in ảnh các cô gái rám nắng trên bãi biển tràn ánh mặt trời.

Vinh choáng váng như bị thoi mạnh vào bụng. Dù ở bất cứ ngóc ngách nào trên thế giới, phải chăng người ta cũng chỉ có một vài băn khoăn: Làm sao để được đồng loại thừa nhận? Có nên vững tin cuộc sống là đáng giá? Cuối cùng, người ta cũng sẽ hoảng sợ kiếm tìm đảm bảo nào đó cho phần đời còn lại và hy vọng về một cái chết yên bình. Khám phá này khiến anh bải hoải.

Vứt bỏ các công việc say mê, Vinh kiếm một học bổng ngắn hạn. Anh sống ở tầng hầm ngôi nhà cổ giữa New York. Ngoài giờ học, anh chỉ đi lang thang, mua sách và xem tất cả các triển lãm thiết kế. Chưa bao giờ anh cô độc đến thế. Vài lần tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, anh nhận ra mình ngập chìm trong sợ hãi. Một buổi sáng nhiệt độ xuống dưới không, đờ đẫn nhìn bản đồ treo tường và chiếc vali sờn góc chỉ chi chít logo hàng không, Vinh quyết định trở về Việt Nam.

Ở tuổi ba hai, xuất hiện trong anh nhu cầu về một nơi chốn riêng biệt. Người quen giới thiệu cho Vinh căn hộ tầng năm của ngôi nhà xây từ thời thuộc địa, cách văn phòng tư vấn anh làm việc mươi phút đi bộ, giá tiền rất vừa phải. Trái ngược với sự náo nhiệt các đại lộ trung tâm, tòa nhà nhúng trong không khí vĩnh viễn mùa thu. Phiền toái duy nhất là anh vẫn phải ở chung với chủ căn hộ, một bà cụ ngoài bảy mươi hoặc hơn thế, có đôi mắt trong veo nổi bật trên gương mặt đầy nếp nhăn. Bà ta sống một mình gần ba mươi năm. Gần đây, linh cảm về cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào khiến bà cụ cần ai đó sống cùng. Bà quyết định bán căn hộ với giá rẻ mạt, với duy nhất điều kiện kẻ mua căn hộ phải để bà ở lại trong một phòng nhỏ cánh trái căn hộ. Khi nào bà ta chết, căn hộ hoàn toàn thuộc về người mua.

Khi nói ra những điều kiện ấy, đôi mắt bà cụ chiếu thẳng vào Vinh, với vẻ thăm dò nhạo báng. Anh dễ dàng đồng ý. Kinh nghiệm
dạy anh rằng phiền toái đến từ các vấn đề bên trong bản thân, chứ không dính líu tới kẻ khác.

Sau khi thanh toán bằng tiền mặt, Vinh dọn về căn hộ. Bà cụ ở yên bên cánh trái, chỉ ra ngoài lúc anh đã đi đâu đó. Nhiều khi suốt tuần, họ không chạm mặt. Tiếng chân bước vẳng sang cho Vinh biết bà cụ còn sống. Các sáng chủ nhật, luôn là tiếng kim khí va chạm sắc nhọn. Sự tò mò thoáng qua nhưng thói quen không xen vào cuộc sống kẻ khác giữ anh lại. Lâu dần, mùi trà và âm thanh kim loại mơ hồ giúp anh cảm nhận sự hiện diện của người cùng nhà, rõ rệt hơn chính con người bà cụ.

Vinh nằm trong giường, giữ nguyên trạng thái bay lơ lửng. Thình lình, vang lên một tiếng nổ, lớn và đanh. Anh mở choàng mắt. Không gian im ắng. Mấy con bồ câu biến khỏi khung cửa sổ. Một chiếc lông vũ bay lưng chừng ngoài khoảng trời xanh. Vinh bước lại ô cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn quanh. Trên mái hiên che cửa sổ tầng dưới, một con bồ câu vừa bị bắn chết. Nó nằm ngửa, tư thế kỳ quặc với đôi cánh xoải rộng. Viên đạn tạo thành vết thủng thẫm đen trên cái ức lông tơ mịn màng phồng căng. Đôi chân hồng nhạt co giật nhẹ rồi cứng đờ. Vinh trở vào, không biết làm gì khác nên mở máy pha cà phê, ngồi chờ. Sau khi uống hết cốc cà phê lớn, anh tự nhủ tất cả những gì vừa chứng kiến chỉ là hình ảnh rớt lại của cơn ác mộng sáng chủ nhật.

2. Hoan đến, muộn nửa tiếng. Lao bổ giữa các dãy ghế quán cà phê tràn trên vỉa hè, đột nhiên cô ta dừng khựng, xoay khuôn đầu hơi nhỏ trên cái cổ mảnh, nhìn quanh. Một cái túi da hình chữ nhật khổ lớn khoác trên đôi vai thẳng. Hoan bước nhanh, chạy nhanh bởi sự chậm rãi không hiện diện bên trong cô.

Luôn chậm trễ, nhưng luôn sợ vuột mất mọi thứ khỏi tầm tay, Hoan có vẻ ngoài của một con hươu non vừa ngơ ngác yếu đuối, vừa ranh mãnh khó lường. Kể từ lần gặp tình cờ tại văn phòng tư vấn kiến trúc, Hoan giữ liên lạc với anh thường xuyên. Cô khá xinh, đặc biệt ở tuổi hai ba. Mái tóc ngắn lòa xòa trên vầng trán trắng muốt. Các đốm tàn nhang trên gò má sẫm lại khi Hoan vui quá hay buồn quá. Đôi mắt rộng. Ánh nhìn lơ đãng gần như trống rỗng lúc trò chuyện. Nhưng có Chúa mới biết đầy rẫy những chuyện quái quỷ đang nở ra trong đầu cô.

Khi Vinh đang nói một câu dài, Hoan hay xen vào nhận xét vớ vẩn trật chìa, giọng líu nhíu khó nghe. Ở Hoan, luôn lộ ra điểm gì đó không toàn vẹn, từ hình dáng bề ngoài cho đến các hành động vụng về, sự thiếu hụt một số hiểu biết căn bản. Tuy nhiên, cô chẳng buồn che đậy vấn đề của mình. Duy nhất Hoan xóa tan cảm giác gò bó trong Vinh khi phải tiếp xúc người ngoài. Đó là cảm giác an toàn hiếm hoi khi đối diện với sinh thể mà mình biết rõ. Thi thoảng cả hai trải qua kỳ nghỉ cuối tuần ở một nơi xa thành phố. Bất kỳ bối cảnh nào, giữa căn phòng tiện nghi sang trọng hay trong một hõm cát sát biển đầy ngập bóng tối, cơ thể nhạy cảm bẩm sinh của cô đều thoải mái bộc lộ vẻ gần gũi tự nhiên khiến anh khoan khoái. Nhưng, ngay ở giây phút say sưa nhất, tận cùng mắt Hoan vẫn lóe lên một tia sáng bất thường. Rõ ràng xuyên qua trạng thái nồng nhiệt thơ dại, cô vẫn chờ đợi một điều gì đó.

Họ gắn bó đủ lâu. Vinh tự nhủ để cô gái này bước vào bên trong cuộc sống vốn được hạn chế của mình là điều có thể chấp nhận. Thật sự, cũng đến lúc anh phải nghĩ nghiêm túc về gia đình yên ổn. Một người phụ nữ non trẻ. Một hoặc nhiều đứa bé con. Với sự nhạy bén của loài vật nhỏ, Hoan đánh hơi ý định đang mọc lên trong anh. Chẳng ngại ngần gì, cô nói thẳng ý muốn chung sống. Ngắc ngứ vài giây khi anh hỏi vì sao, Hoan cũng tìm ra lý do khả dĩ:

- Em muốn thay đổi. Chia sẻ đời sống với một kẻ khác là cách thay đổi đáng kể.

- Kẻ khác mà em đang nói đến là anh - Dù không quen bắt bẻ ngôn từ, Vinh vẫn thoáng chạnh lòng.

Tia mắt Hoan chiếu thẳng vào anh, trong suốt và bình thản:

- Nếu không phải anh, cũng sẽ là một ai khác. Giống như vào đúng thời điểm ấy, phải có người bước lên chiếc xe buýt mà em lái.

Sự thành thật đơn giản của cô ta làm Vinh lặng đi. Cả cái hình ảnh so sánh tầm thường chuyến xe buýt cuộc đời mà cô tuôn ra một cách bất cẩn cũng làm khoang bụng anh nhói lên. Đột nhiên, anh nhận ra khá nhiều chi tiết không như anh tưởng. Hoan ngỡ rằng cô đang điều khiển anh theo cách cô muốn. Còn anh vẫn vững tin mình kiểm soát mọi việc. Nếu quyết định sống cùng nhau, họ cần nhất thiết xóa bỏ những ảo giác. Như vậy, Hoan tuân theo hoạch định của anh thì hơn. Anh không cho phép cô xô lệch các thứ tự mà anh đã sắp đặt...

Hết ngật cổ ra sau rồi lại áp một bên má xuống mặt bàn, cô gái bắt đầu huyên thuyên đầy hào hứng về đám cưới. Vinh đành đưa ra một sự thật khác, trấn áp cơn hưng phấn quá đà dâng lên trong mắt Hoan:

- Chúng ta có một khó khăn. Vấn đề chỗ ở.

- Chẳng phải anh có một căn hộ ở ngay trung tâm, như anh vẫn thường kể cho em nghe đấy ư - Chẳng có dấu hiệu nào Hoan bớt phấn khích.

- Anh không sống một mình...

- Em chưa hiểu - Cô gái ngẩng phắt lên, bỗng hết sức chú ý vào câu chuyện.

- Nếu đúng như em muốn, cần phải chờ cho đến khi căn hộ tầng năm thuộc về anh hoàn toàn - Vinh kết lại, sau khi kể sơ qua cho Hoan nghe về bà chủ nhà già nua và bản hợp đồng liên quan đến cái chết tất yếu - Vấn đề chỉ là thời gian.

- Vì sao anh không nói về chuyện này ngay từ đầu? - Đôi mắt rộng tối sầm, tựa hai mặt nước đột nhiên đen sẫm, không ánh phản chiếu. Giọng nói líu nhíu lào thào - Em căm ghét sống chung chạ với người lạ. Em căm ghét chờ đợi!

- Tùy em lựa chọn!

Họ tạm ngưng gặp nhau. Vinh thấy nhẹ nhõm. Hoan mới tốt nghiệp đại học. Một công việc văn phòng và dịch thuật tạm ổn. Vẫn ở nhà thuê. Không dính vào các thèm khát phù phiếm như quần áo, xe cộ thời thượng, Hoan thừa nhận mục đích duy nhất là sở hữu một nơi chốn riêng, biến giấc mơ không gian hạnh phúc - vẫn tràn lan trên các tạp chí nội thất - trở thành hiện thực càng sớm càng tốt. Cô không che đậy tính toán dưới lớp vỏ tình cảm hay các lý do nhân từ. Chính thái độ thành thật hiếm có này, khiến Vinh luôn đồng ý với cô dễ dàng. Hôm qua, bằng cái tin nhắn ngắn gọn, Hoan muốn gặp lại anh. Họ hẹn nhau ở cà phê gần công ty. Chiều chủ nhật, chỉnh xong vài chi tiết lặt vặt cho cái đồ án, anh bước xuống đường, thong thả đi bộ đến nơi hẹn.

Cuối cùng thì Hoan cũng nhận ra chỗ anh. Hấp tấp kéo chiếc ghế đối diện, cô ngồi xuống, uống một hơi cạn cốc trà lạnh. Cũng hối hả như thế, cô liến thoắng: "Em đã nghĩ kỹ. Em chuyển đến sống cùng anh. Tất cả hành lý của em trong cái túi này rồi...". Cô nói mải miết, về lòng can đảm không được lảng tránh, về nỗ lực tất yếu nảy sinh, và cả tình yêu nữa. Một trạng thái phấn khích mới, mạnh hơn, và cũng đáng ngại hơn.

Xuyên mặt bàn kính, Vinh quan sát chậu cây đặt giữa chân bàn, vốn là khung sắt uốn tròn. Những đốm xanh bất động phả vào không khí oi bức làn hương của loài hoa đồng thảo ngây ngất, các vệt hơi nước xám xanh. Hệt như tâm trạng anh lúc này, rối bời và nghẹt thở. Im bặt một đỗi, Hoan hỏi thình lình:



- Em xuất hiện, bà cụ già nua kia sẽ nói gì?

- Không gì cả. Có lẽ.

- Em sẽ mua các chậu cây hoa. Sô-pha và nệm giường cũng cần vỏ bọc mới. Em căm ghét những gì cũ kỹ. Mọi thứ nhất thiết phải thay đổi - Cô thở dài khoái trá.

- Khi nào em chuyển đến?

- Ngay bây giờ - Hoan nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng thấy, với sự cộng hưởng của vệt nắng chói chang làm nổi bật đường lượn thanh mảnh trên xương gò má và khóe miệng ẩm ướt ngây thơ - Em đã trả lại nhà trọ. Em nghĩ tốt nhất là thực hiện tức khắc những gì mình muốn.

- Còn đám cưới và các thủ tục cần thiết? - Anh hỏi, không phải không lo sợ.

- Chúng có cần thiết thật không? - Cô phủ lên Vinh ánh nhìn long lanh tuyệt diệu của người uống quá chén.

3. Đầu tiên là phòng khách, gian bếp rồi đến buồng ngủ. Lớp giấy bồi tường vàng ố lưu cữu mùi vị của năm tháng tàn héo bị Hoan bóc toạc, không thương tiếc. Sau đó, bằng một loại sơn nước phổ thông, cô tự sơn lại toàn bộ các bức tường thành những mảng màu xám, đỏ và trắng, không tuân theo một trật tự nào. Sử dụng thẻ rút tiền của anh, cô tha về bộ bàn ghế thô kệch, sự phối ngẫu khủng khiếp giữa kim loại và vải thô, thay thế cho những chiếc ghế thanh tao chạm trổ tinh vi nhưng thọt chân sứt sẹo. Những tấm rèm cửa mới tinh, bóng loáng, như một cơn mưa nhiệt đới chảy tràn bất tận trên các khung cửa sổ. Hoan dành nhiều tâm sức cho những chậu cây thẫm xanh, lá trổ ngùn ngụt, cao lên từng giờ từng phút, hiện diện tùy hứng khắp các góc buồng. Tủ lạnh cỡ lớn, chất đầy thức ăn. Mọi thay đổi nội thất được hoàn thành trong vỏn vẹn ba ngày, với một quyết tâm điên khùng thể hiện rõ ràng ở hơi thở hổn hển khuân vác nặng, ở gương mặt vằn vện sơn và cái áo đầm đìa mồ hôi.

Không chỉ nỗ lực xóa bỏ mọi tàn tích cũ, Hoan còn thẳng thừng thu hẹp sự hiện diện của bà cụ chủ nhà. Bức tường bên ngoài cánh trái bị đóng đinh ầm ĩ, treo lên một bức tranh lòe loẹt. Tất cả mớ âm thanh ồn ào và đống đồ đạc đảo lộn diễn ra trong sự quan sát thẳng thừng từ bên cánh trái. Bà cụ không mở miệng nói một lời, ngay cả lúc suýt bị những gã thợ khuân vác đè bẹp hay khi Hoan đứng trước mặt bà, thử bắt chuyện một cách ngạo nghễ và thách thức. Bằng sự im lìm chấp nhận quá đỗi dễ dàng, bà cụ đẩy kẻ mới tới vào một trạng thái rối trí phảng phất nhục nhã. Hơn một lần, Hoan căm tức phàn nàn với Vinh hẳn cái quả táo héo ấy đã đi xuyên qua cô như một mảnh giẻ rách vô hình, nếu có thể.

Hoan càng thêm cật lực. Cô nghe thấy nơi các khoảng còn trống trong căn hộ tiếng kèn thôi thúc của vô số đồ
đạc cần được hiện diện: máy nghe nhạc, lò nướng bánh, một cái tủ gỗ nhiều ngăn... Thường tối khuya, cô trở về căn hộ, mệt lử. Anh chia sẻ với cô vài suy nghĩ về tiền bạc, sự ràng buộc của đồ vật, ý nghĩa thực chất tối giản về thời gian sống. Hoan nghe lơ đãng, chợt hỏi anh có biết giá tiền dàn máy hát âm thanh vang to, chớp đèn màu da cam là bao nhiêu hay không.

Dần dần, theo một cách kỳ dị nào đó, Vinh cũng quen với không gian mới. Sự hỗn độn. Những đồ vật lai tạp nhảy thốc ra ngoài đường biên hài hòa. Tuy nhiên, anh cũng ngờ ngợ cảm giác phấn khích mà những chuẩn mực hoàn hảo không thể đem lại. Chỉ cần một thời gian chung sống ngắn ngủi, Vinh nhận ra Hoan không yếu ớt. Cô chẳng sợ gì sất. Chỉ có một sáng chủ nhật, vang lên tiếng nổ và một con bồ câu bám trên ô thông gió bị bắn thủng cánh, rơi bộp xuống thành cửa.

Khi đó, cô như phát rồ lên. Hoan ôm chầm lấy anh. Mặt trắng bệch. Mái tóc nâu trên đỉnh đầu quện mạnh vào cổ Vinh, run rẩy kinh hoàng. Hệt như những chậu cây xanh rờn trong các góc nhà, lũ chim dù bị giết lần mòn vẫn sinh sôi nảy nở bất tận. So sánh khiến anh ngạc nhiên. Nhấc đầu khỏi gối, Hoan nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng. Cô ngồi bật dậy. Đôi vai gầy giơ xương nhô ra trong nắng sáng. Khoảng ngực trắng đầy đặn khác thường thở phập phồng. Đột nhiên, cô ngật đầu ra sau, cười phá lên từng chặp tựa bị động kinh, rồi bắt đầu khóc nức nở. Vinh ôm ghì cô, áp môi lên đôi má buốt cóng nổi rõ những mạch máu li ti. Cô hôn lại anh như điên, từng vuông da ấm nóng dần lên. Ở vào khoảnh khắc quay cuồng nhất, Vinh chợt nghe tiếng động rất nhẹ. Cửa phòng ngủ không khép. Bà cụ chủ căn hộ đang đứng lặng phắc giữa khung cửa, đôi mắt quỷ quyệt trong suốt quan sát mọi hành vi của họ, từ lúc nào không rõ. Ngay cả khi bà ta đã bỏ đi, Hoan vẫn nằm đờ dại, chóp mũi tái xanh, nhưng giọng cô cực kỳ thản nhiên: "Xóa sổ bà lão ra khỏi căn hộ của mình chẳng khó gì".

4. Một cách nghiêm túc, Hoan bắt đầu nghĩ đến viễn ảnh cánh trái thuộc về họ. Căn hộ toàn vẹn, nơi cô sẽ có một phòng tắm lát đá rộng ra trò, có máy nước nóng, máy sấy khô tay và tấm gương khổng lồ, không cần chung chạ với ai. Cô nói về nó nhiều đến mức Vinh không phải không lo sợ:

- Chúng ta cần tôn trọng hợp đồng. Điều duy nhất và tốt nhất là cùng chờ đợi.

- Nếu bà cụ ấy sống mãi, không chết thì sao?

- Anh không nghĩ thế - Vinh lạc cả giọng.

- Anh là một kẻ sợ hãi, dễ tổn thương và có lý trí, phải không? - Hoan cắn môi, mắt long lanh - Anh phải có mọi thứ trước khi chúng ta kết hôn rồi có con...

- Thôi nào, Hoan - Anh hạ thấp giọng - Nếu em già nua, cô độc, người chung quanh cầu mong tống khứ em đi, em sẽ nghĩ gì?

- Không gì cả.

- Vô lý.

- Biết sao được.

Cuộc đối thoại để lại trong khoang miệng Vinh một dư vị kỳ quặc. Mất vài tiếng đồng hồ, anh mới nhớ nó rất giống dư vị bải hoải cái ngày anh ngồi ở Starbucks nhìn ra một kẻ vô thừa nhận chết cóng dưới làn mưa buổi sáng. Không sao tập trung vào công việc, anh mở cửa sổ văn phòng, thở. Ngoài kia, vài con bồ câu lẫn những con chim sẻ bay vụt qua các đỉnh cây. Khuất sau các cao ốc kia, rất gần thôi, là căn hộ của anh. Là cái tổ ấm đang thành hình của anh. Và ngay bên trong nó, một cuộc sống khác đang tàn lụi. Chưa bao giờ anh thấy u ám và rối loạn như lúc này.

Sâu hút bên dưới, mấy con đường cứ trắng lên, hằn vào mắt anh, nổi rõ mồn một các dòng xe cộ hối hả. Một hình ảnh buồn rầu của đô thị mênh mông. Những chuyển động bất tận. Mỗi con người đều kiếm tìm điều gì đó vừa biết rõ, vừa xa vời. Chẳng ai phải bận tâm đến ai. Mọi thứ chìm vào lãng quên dễ dàng hơn bao giờ hết. Một lớp vỏ mềm mại đầy xoa dịu. Vinh nới rộng cổ áo và nhắm nghiền mắt.

Anh về nhà sớm hơn một tiếng. Nhìn từ bên dưới, những ô cửa đóng chặt bất thường. Vinh chạy thục mạng qua các cầu thang ám bụi. Cửa căn hộ khóa từ bên ngoài. Bà cụ đi đâu đó. Anh đẩy cánh cửa gỗ cao và nặng. Bên trong, căn hộ buông rèm kín, sáng lờ mờ. Những đồ vật thô kệch, các chậu cây rậm rạp phả vào không khí mùi nồng hắc, ngột ngạt chưa từng thấy. Mũi giày Vinh vấp phải vật thể trì níu, cứng đơ. Một con bồ câu xám trắng nằm ngửa trên sàn, đôi chân mảnh khảnh co rút nhưng mấy cái móng xòe ra như lời kêu cứu tuyệt vọng. Không có vết thủng đạn bắn.

Vinh khó thở. Anh mở tung cửa sổ. Bất giác, anh bước nhanh về phía cánh trái. Cửa khép hờ. Căn phòng hình hộp tối om, nồng nực mùi gas. Vinh lần tìm công tắc. Hiện lên cái bàn nhỏ kê sát tường xếp những chiếc bát úp. Một hộp trà rỗng. Bếp điện và bồn rửa ở góc đối diện cũng sạch trơn. Chỉ có sọt rác đầy ngập những búi lông và xương chim bồ câu. Anh mở thử ngăn kéo trên cùng. Những tập tiền anh thanh toán khi mua căn hộ xếp đầy, phủ bụi, dường như chưa bao giờ bị chạm tới. Mất một lúc, Vinh mới nhận ra anh không một mình. Khuất sau đống chăn màn, bà cụ nhàu nát, trắng bệch nằm bất động. Hơi thở thoi thóp khó nhọc. Vinh gỡ nhẹ khẩu Brawn
ing trong nắm tay siết chặt. Anh kiểm tra ổ đạn. Hệt như những đồ vật khác trong cánh trái, khẩu súng cũng trống rỗng. Anh mở một ngăn kéo khác. Những viên đạn đã sử dụng hết.

Sau khi tắt ống dẫn hơi gas, anh bế thốc bà cụ bé choắt như một đứa trẻ, lao xuống bắt tắc-xi, đưa vào bệnh viện. Bác sĩ tin việc hít phải khí gas là một tai nạn. Ông chẩn đoán bà cụ chỉ kiệt sức vì đói nhưng có dấu hiệu khủng hoảng, triệu chứng thường gặp ở người già sống một mình. Khuya, Vinh từ bệnh viện về nhà. Hoan ngồi im, hai tay buông thõng, chờ anh.

- Em đã mở gas và khóa chốt cửa ngoài, đúng không? - Vinh kiệt sức.

- Không.

- Em cố ý!

- Em không cố ý - Thình lình cô hét lên.

Vinh nằm ngoài sô-pha, cố gắng ngủ. Nhưng không sao ngủ được. Hoan vẫn chưa thôi nức nở từng chặp. Chung quanh anh, những đồ đạc quái dị thở phập phồng. Một giấc mơ phi lý đang kéo dài. Hoặc anh đang phát điên.

5. Ngay khi bà cụ mất, xuất hiện người họ hàng xa - một thanh niên trẻ sang trọng - đến gõ cửa. Xem qua tờ giấy hợp đồng và chủ quyền căn hộ, anh ta chỉ hỏi thêm Vinh về tiền bạc bà cụ để lại. Vinh mở ngăn kéo. Đó là khoảnh khắc duy nhất gương mặt người họ hàng thể hiện đôi chút biểu cảm. Lặng lẽ xếp tiền vào túi, anh ta buông một câu sáo rỗng: "Chúa che chở cho bà ấy ở thiên đàng!". Vinh không buồn, cũng chẳng thấy mỉa mai. Đơn giản anh ta đã không nghĩ gì khi nói điều ấy.

Hoan ốm một trận khủng khiếp. Sốt cao chưa từng thấy, nhưng sau đó cơ thể cô lạnh toát, co thắt, ướt đẫm mồ hôi. Vinh gọi điện đến văn phòng, cho biết sẽ nghỉ vài ngày. Anh ngồi im hàng giờ bên giường Hoan, quan sát vùng sáng chuyển dịch không ngừng trên vầng trán, gò má, cằm, rồi xuống khoảng cổ tối tăm. Sẽ ra sao khi gương mặt này sẽ soi bóng suốt phần đời còn lại của anh? Phải chăng các biến cố trong cuộc sống rồi cũng phải mang một chút ý nghĩa nào đó trước khi anh tự an ủi mọi thứ rồi cũng kết thúc?

Bên ngoài cửa kính, trời xanh lơ. Một con bồ câu tím nhạt bay đến, đậu ngoài bệ cửa, nghiêng cổ nhìn vào bên trong, đôi mắt tròn xám vô hồn. Với thói quen bị ám nhiễm, anh cho tay vào túi áo bên trái. Khẩu súng nhỏ lạnh toát, im lìm.

Vinh mua thêm thức ăn ở siêu thị. Khi anh trở về, đã gần tối. Giường Hoan nằm trống rỗng. Có một giây, máu dưới da anh như đông lại. Nhưng Hoan chỉ ngồi co ro trên sàn, các nhánh lá xanh thẫm đổ bóng trên người. Hướng về anh gương mặt trắng bệch, cô thì thầm:

- Em nghĩ anh quyết định bỏ em!

- Đừng nghĩ vậy.

- Chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi, đúng không?

- Ừ.

- Em chẳng biết ra sao - Đột nhiên Hoan nói hối hả, òa khóc - Em cần gì chứ? Một nơi chốn mà sau những xâu xé ngoài kia, người ta có thể rúc vào và lãng quên. Một ai đó để trông đợi. Chỉ vậy thôi. Nhưng, có thứ gì đó cứ lôi em đi, khiến em trở nên tàn nhẫn...

- Chúng ta không nghĩ về việc này nữa - Vinh nói, bình thản hơn.

6. Lại một sáng chủ nhật khác. Những tấm rèm như bầy chim khổng lồ sặc sỡ bay thốc lên mỗi lúc gió lùa qua ô cửa. Vinh chăm chú làm việc, đôi khi uống chút cà phê nguội. Hoan tha thẩn trong gian bếp, hát khe khẽ. Tiếng bánh chín trong lò nướng. Tiếng người hát. Tiếng nước chảy lanh tanh. Cảm giác thanh bình dị kỳ. Đôi khi, Hoan nhẹ nhàng rời nhà, cưỡi trên chiếc xe đạp nhỏ, chạy đi đâu đó. Từ cửa sổ, anh đứng dõi theo bóng cô lượn qua góc phố như một vệt sáng rồi khuất hẳn.