My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Saturday, February 21, 2009

Jazz cho mỗi bình minh - Đỗ Quyên

Tặng Q

Hoa hồng

Thứ 6, giờ tan tầm. từ các tòa cao ốc, hàng ngàn người ào xuống, đổ ra đường, gây nên tình trạng kẹt cứng quen thuộc. Thường chỉ đến khoảng sáu rưỡi tối, hoặc hơn con đường nhỏ mới thông thoáng trở lại. Tôi hay ngồi lại trong văn phòng , tận thưởng sự im lặng toa ra từ các bức tường và vách ngăn màu xám tím. Những xấp văn bản được xếp gọn trên mặt bànm những mẩu giấy sticker đủ màu được dánh dấu tick" đã hoàn thành" được gỡ ra, ánh sáng trắng đến nhức mắt không còn nữa, tôi ngồi vẽ bên ô kính rộng, bầu trời bên ngoài rực lên 1 màu vàng cam của hoàng hôn tuyệt đẹp.

Trực lễ tân ở văn phòng đại diện một công ty nước ngoài chưa bao giờ có trong danh sách những công việc tôi muốn làm sau khi tốt nghiệp. Thậm chí, thời phổ thông, tôi còn cho rằng, nếu phải chôn đời mình trong 1 văn phòng, thì đó là văn phòng của một công ty tư vấn thiết kế nội thất, nơi tôi sẽ đóng vai nhân vật chính-một cô gái trẻ với cái đầu" bùng nổ" , người mang về cho công ty hàng đống những hợp đồng ngon lành. Tôi ở thì hiện tại ko còn ảo tưởng nhưng điều như thế. Tôi hài lòng và chăm chút cho công việc như thể đó chính là mơ ước từ thuở nhỏ. tuy vậy, niềm say mê vẽ ngày nào vẫn luôn cháy bỏng. bên những tube màu nằm vương vãi, tôi biến thành con người khác, thất thường và dễ xúc động. Rất nhiều lần, tranh tôi chỉ là những mảng màu lộn xộn ko bố cục, thường đó là khi tôi cáu giận, có thể vô cớ, có thể vì công việc ko suôn sẻ, mà cũng có thêt vì gây cãi nhau với Quý...

Quý là người yêu tôi. à không, "đã từng là" thôi. Dù đã thề thốt rất nhiều với lòng rằng sẽ gạt anh ra khỏi mọi câu chuyện đời mình, tôi vẫn vô tình nhớ tới, và nhắc tới. thật khó để chập nhận sự thật ấy. cả quãng thời gian dài tôi có Quý ở bên, tin tưởng, yêu thương, cùng vun trồng biết bao nhiêu là mơ ước... Thế rồi xuất hiện rạn vỡ, thế rồi chúng tôi buông tay nhau ra...Tất cả ào đến như cơn giông tố giữa buổi sáng mùa hè đầy nắng. làm sao người ta có thể biết trước được thân cây cổ thụ vững chãi nọ lại có thể chóng đỏ gục đến thế?

Lại một bức nữa về hoa hồng! Tôi thảng tốt nhận ra những đường nét và màu sắc còn ướt đang phơi ra trên khổ giấy rộng. Những đóa hoa đỏ thắm nở toét, nằm chơi vơi bên vệ đường. năm trước, Quý đã mua cho tôi nhưng bông hoa như vậy, những bông hoa xấu xí nhất còn sót lại, mua giúp cho một cô bé độ 8,9 tuổi ngồi thu lu ở góc ngã tư vào buổi tối 20/11. Tôi đến phì cười vì hành động hảo tâm đó của anh, nhưng rồi cũng nâng niu ôm hoa về nhà. Đó là những bông hoa đầu tiên tôi nhận được từ Quý.

Mặt trời le lói những vệt sáng cuối cùng. Trên bầu trời tím biếc, vầng trăng nhợt nhạt tròn xoe hiện ra. Văn phòng tối om. Tôi thu dọn đồ đạc chùi những vệt màu dính trên mặt bàn, rồi xách túi ra về, cảm giác như mình cũng như đám hồng đang rữa dần trong màu đỏ toe toét kia. Bức tranh còn ướt bị vò nghiến lại , ném vào thùng rác, cùng chỗ với tờ khăn giấy nhòe nhoẹt mascara và nước mắt.

Trăng

Nguyên về muộn, Như mọi hôm, con bé giải thích với tôi rằng nó ở lại cà phê với mấy người bạn gái ,đợi hết tắc đường .Con bé tỏ ra vui vẻ, thậm chí cong chun mũi hít hà như con nít khi tôi dọn đĩa cá kho ra bàn ăn. Nhưng mắt nó hoe đỏ và ngây dại, vài sợi tóc mai lòa xòa bên thái dương còn dính màu vẽ; khi tôi bắt lên phòng thay quàn áo rồi mới được ngồi vào bàn ăn, gương mặt con bé thoáng vẻ nhẹ nhõm. Tôi biết, bât giờ, chỉ khi ở một mình , con bé mới thực sự là chính nó, bên dưới vẻ tươi tắn là những cơ mặt đang gắng sức tái tạo cái gọi là nụ cười. Hơn bao giờ hết, tôi muốn Nguyên be lại, trở lại là đứa trẻ nhõng nhẽo ngày nào, luôn rúc vào lòng mẹ nó mà nức nở mỗi khi gặp chuyện buồn hay bị ai đó bắt nạt. Nhưng,chẳng ai có thể quay ngược thời gian, dù là để xóa những nếp nhăn của tuổi già, hay để xóa những bức tường vô hình đã mọc lên, chắn giữa mẹ và cô con gái lớn đang kiên quyết ôm khư khư nỗi buồn cho riêng mình.

Đêm. Những âm thanh kẽo kẹt mở ra đóng vào của các cánh cửa có bản lề bị gỉ sét. Nguyên ôm gối đứng tần ngần trong phòng tôi. Dưới ánh sáng mờ nhạt rọi qua từ ngôi nhà đối diện, dáng con bé mảnh khảnh như trực đổ xuống. Tôi gọi:
-Nguyên! Sao thế? Không ngủ được hả con?
-Dạ...Con thèm-thèm ngủ với mẹ quá ạ!

Tôi nhớ, năm Đài Nguyên lên lớp 7, con bé nằng nặc đòi có phòng riêng .để lấy chỗ "sáng tác". Rồi từ đó con bé dọn lên ngủ luôn trong cái xưởng vẽ mini của nó, mặc cho tôi vờ kêu sợ ma, với lí do" Mẹ à, phải để cho con tập tự lập cho quen đi chứ!".
-Thôi vào đây nằm đi cô-tôi ngồi dậy, nép hẳn sang một bên. Con bé nằm xuống, mắt nhắm nghiền.
Một lúc sau, Nguyên trở mình, quay sang ôm mẹ. tối vuốt mái tóc dài mềm mại của con, nước mắt tràn qua khóe mi thành một giọt lạnh buốt chạt xuống mang tai rồi thấm vào gối.
-Mẹ biết tất cả, phải không mẹ?
-Đôi khi người ta phải lựa chọn giữa được hạnh phúc là để người khác được hạnh phúc. mẹ biết con gái mẹ luôn chọn vế thứ hai. và mẹ tự hào về điều đó. Nhưng có những thứ chúng ta không thể nhường, mà chỉ có thể đánh mất, nếu không biết giữ lấy.
-Vâng...con đánh mất anh Quý rồi mẹ ạ...

Tôi ôm ghì đứa con đang nức nở vào lòng. Bên ngoài, mặt trăng xanh vẫn lặng lẽ trông chừng giấc ngủ của vạn vật.

Chao đảo

Đã quá nửa đêm. Vì một lí do nào đó, tôi không ngủ được. Con đường vắng ngập ánh đèn vàng sóng sánh như mật và cơn gió mát lạnh thổi cuối ngày bỗng trở nên quyến rũ. Tôi khoác thêm áo chemise dài tay, bước ra phố. Các tán cây vẽ lên bầu trời đêm xanh tím những hình thù cành nhánh màu đen kì dị. tôi guồng chân rảo bước qua những góc tối, cảm thấy như mặt đường bên dưới chỉ như một lớp bánh quy giòn tan, có thể sụm xuống bất kì lúc nào. Tâm trạng bất ổn đã và đang theo đuổi tôi suốt nhiều ngày liền. Tôi làm hỏng nhiều thứ, ra nhiều quyết định sai lầm, nhưng c/s là ko thể dừng lại."Phải có cách nào đó để sửa chữa đời mình chứ!"- tôi như gầm lên với bản thân. Cảm giác như mọi thứ đảo lộn trong tôi: những ý nghĩ ngu xuẩn và điên rồ cứ ung dung chầu chực ở cuống họng.

Khi nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà Nguyên, tôi gần như tuyệt vọng. cả thành phó rộng lớn này, chẳng lẽ đay là nơi cuối cùng tôi có thể tìm
đến? Mọi ánh điện trong nhà đều tắt, có lẽ giờ này em đang say ngủ. Tôi ngồi bệt xuống bậc cửa, cố gắng sắp xếp lại tất cả...

Co những buổi chiều tôi cố tình lao vào đoạn đường tắc nghẽn dưới chân tòa nhà nơi Nguyên làm việc, chỉ để ngước lên nhìn ô kính đó, tự hỏi Nguyên đang làm gì, có nhớ tôi không... Em có công việc mới chưa lâu, lại là công việc em không chút hứng thú, chắc hẳn còn nhiều khó khăn. Nhưng Nguyên là cô gái lạc quan nhất tôi từng biết, em sẽ không để những khó khăn tủn mủn ấy ảnh hưởng xấu đến mình. Duy chỉ có một điều: em quá dễ thỏa hiệp. Luôn chấp nhận mọi thứ. Luôn có vỏ bọc để thích nghi với mọi hoàn cảnh. Luôn vì người khác, Tới mức sẵn sàng thả rơi ước mơ, thả rơi cả tình yêu ...

" Có những thứ sẽ không bao giờ là của mình. Em đi lối khác vậy!"-Nguyên nói, ngay khi biết mình thiếu điểm để đỗ vào ĐH Kiến Trúc. Năm đó, ĐH Kinh tế phải đón cô nghệ sĩ đầy mơ mộng ấy vào học. "Anh thấy chưa, không làm thiết kế, em làm kinh tế. Sau này em sẽ là bà giám đốc có văn phòng làm việc sành điệu nhất hành tinh!". Tôi biếtm Nguyên không muốn mẹ em nhìn thấy con gái buồn khổ mà suy sụp theo, và cũng không muốn tôi lo lắng. và lại, tìm thấy niềm vui trong những việc chán ngắt là sở trường của em. Tôi yên tâm hơn, dần quen với ý nghĩ ình thật may mắn vì có được cô gái ấy.

Nhưng cho đến khi Nguyên nói" "Nếu cảm thấy bất ổn, anh cứ đi, đừng tự tước mất cơ hội được hạnh phúc lần nữa của mình." khi nghe tôi kể về các rắc rối, về cơn say nắng của mình voeis Cẩm Anh, thì tôi hoàn toàn bị tê liệt. Tôi đã hi vọng ở em một động tác níu kéo, một lời trấn an, một vòng tay ôm chặt, hoặc chí ít là mộtc ái gì đó cho tôi cảm giác em cần tôi, cần tình yêu của tôi. Nhưng không gì cả. Tôi như bị thả rơi xuống vực thẳm không đáy.
Và rồi Cẩm Anh hiện ra, mỉm cười dịu dàng, chìa cho tôi một bàn tay để tin tưởng nắm lấy. Niềm hạnh phúc ùa về như không khí tụe do tràn vào buồng phổi của kẻ vừa ra khỏi ngục tối, tôi nói yêu Cẩm Anh không chút ngần ngại. Nhưng hành động đó đã làm tổn thương cô ghê gớm. Ngay khi tôi sắp lấy lại cân bằng, cô ấy bỏ đi.

Bình minh vừa rạng. Chiếc xe đạp thồ giỏ bánh mì lớn đi ngang qua tôi, người đàn ông nói gương mặt lam lũ mời tôi mua bánh cùng nụ cười hiền lành. Tôi ủ rũ lắc đầu. Ông ta nghiêng đầu chào , chúc tôi buổi sáng tốt lành trước khi đạp xe đi tiếp. Tiếng rao trầm trầm vang dọc chiều dài con ngõ nhỏ. Hoàn toàn vô thức, tôi đứng lên, gõ cửa nhà Nguyên.

Bất ngờ

Sáng thứ bảy, những cụm mây trắng dày lọc nắng thành một thứ ánh sáng rầu rĩ ngái ngủ. Tôi dừng xe dọc đường, mua một bó hồng xanh. Cô bé bán hàng xinh xắn hỏi, chị mua tặng ai, để em tư vấn. Tôi cười , lắc đầu, chị cũng chưa biết nữa em ạ, chỉ thấy hoa lạ thì mua thôi. Bó hồng nằm trên giỏ xe, toàn những nụ màu xanh lá nhạt, trông đẹp đẽ và tinh khôi như một lời chào buổi sáng. Có lẽ , tôi nên ghé nhà Nguyên để gửi lời chào cô ấy, không hơn. Sự quen biết thông thường. Giữa tôi và Nguyên , mối quan hệ có thể là gì hơn thế?

Cánh cửa mở rộng, đôi giày thể thao thao quen thuộc nằm gọn ở góc sân. Tôi chua chát nhận ra Quý đang ở đây- vào lúc 7h sáng? Hương hoa phảng phất quanh tôi, cảm giác thật thảm hại. Vậy mà khi quyết định dậy sớm để đến nhà Nguyên, tôi đã chuẩn bị cả một bài diễn văn dài để đưa hai người họ trở lại với nhau.

Buổi sáng ngớ ngẩn. Những nụ hồng ngớ ngẩn. Tôi bật khóc.
-Cẩm Anh?
Quý đứng đó, trên bậc thềm, hoàn toàn sửng sốt. Tôi bắt đầu lúng búng những từ vô nghĩa. Nhưng Quý gạt đi tất cả bằng động tác vội vã quẹt ngang khoea mắt. Một vệt nước bé xíu còn sót lại, lấp lánh trên gò má. Tôi sững người. Anh khóc ư?
Nguyên bước ra, tránh ánh mắt tôi, cả gương mặt lẫn giọng nói không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt khi cô chào tôi. Tôi ấn bó hoa vào tay cô, cùng nụ cười gượng gạo, Nguyên ngước mắt lên ,tỏ ý ngạc nhiên. Đôi mắt nâu sáng cũng đỏ hoe. Tôi bỗng phì cười, hoàn toàn không kiểm soát nổi thái độ của mình nữa. Nhưng rồi Nguyên cũng cười vang, và Quý thì lắc đầu, giấu mặt sau bàn tay ôm trán.

-Hâm thật!
Một cơn gió thổi qua, nắng tràn xuống rất nhanh khi đám mây bắt đầu tách ra, hơi ấm lan đến khiến tôi hơi rùng mình. Không, không phải nắng, mà là Quý. Anh đứng sát bên tôi, ấm áp, vững chão, dịu dàng. Tôi thảng thốt:
-Nhưng-nhưng anh Quý anh ấy nhớ Nguyên nhiều lắm! Tất cả chỉ vì Nguyên không giữ anh ấy thôi! Nguyên đừng buông tay anh ấy ra, phải nắm chặt thế này này( tôi siết tay Quý, giương về phía cô ấy) và anh sẽ không-không bao giờ đi đâu nữa hết! Tôi xin lỗi vì đã chen ngang hai người.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyên khi cô mỉm cười nhìn tôi. Và tôi chợt nhận ra những điều mình huyên thuyên chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Quý giữ chặt bàn tay tôi trong bàn tay anh, rất lâu, rồi nói"
-Em lầm rồi, anh đến hỏi Nguyên, Cẩm Anh sẽ quay lại với anh chứ, vì anh thực sự yêu cô ấy mất rồi. Nguyên nói, sao anh không hỏi thẳng Cẩm Anh. Vậy thì, Cẩm Anh, em sẽ quay lại với anh chứ? Vì anh thực sự yêu em mất rồi...
Tôi im lặng, khoảng lặng kéo dài mãi mãi. Không thể trả lời Quý bằng lời, tôi chỉ còn biết nghiêng đầu tựa vào bờ vai anh. Bóng Nguyên khuất dần sau cánh cửa gỗ cọt kẹt, tôi có thể nghe thấy tiếng cô trò chuyện với mẹ, và ngửi thấy hương thơm ngát của một ấm trà sen mới pha.
Rosie, come witn me. Close your eyes, anh dream..." ( "Rosie's lullaby"- Norah Jonee)

Một buổi sáng nọ, khi bạn thức dậy và nghĩ rằng mình đang đi sai đường, rằng mình sẽ không bao giờ được hạnh phúc...hừm, đừng quá chắc chắn về điều ấy! Bởi, sống nhiều lúc cũng như việc chơi một bản nhạc Jazz, luôn luôn có những đoạn ngẫu hững bất choẹt. và tôi biết tôi vẫn lạc quan đủ để kiếm tìm một cảm hứng mới, cho mình, và cho cả những bức tranh.

Khi giấc mơ bay đi - Nguyễn Thiên Ngân

Quỳnh dùng cây cọ nhỏ vẽ lên cổ tay trái của tôi một họa tiết hoa văn bí ẩn. Nó làm tôi liên tưởng đến hoa văn trên cây trủy thủ lấy ra từ một ngôi mộ cũ. Cô thì thầm đầy phấn khích:

- Và thế rồi cậu cứ việc ra đường, đi nghênh ngang và chìa hình xăm này ra. Bọn giang hồ vặt sẽ nhìn cậu đầy khiếp sợ. Ha ha ha…

Quỳnh cười từng tiếng một, nghe giòn giã nhưng không chứa một chút gì có thể ngộ nhận là niềm vui. Tôi có cảm giác như bị một mũi kim độc bay vào người và toàn thân tôi tê điếng khi bắt gặp ánh mắt hoang dại, lạnh lùng của Quỳnh.

oOo

Quỳnh học ngành mỹ thuật. Cô sống trong một căn phòng nhỏ trên gác thượng trong xóm trọ có nhiều sinh viên trường ấy. Rặt một bọn điên! Tôi lặp lại ý nghĩ đó mỗi lần ghé ngang nhà Quỳnh và chứng kiến dăm trò khác người của những anh chàng “nghệ sĩ nửa mùa” cùng khu. Tỉ dụ như một tên tóc dài xõa kín mặt, trên người vẽ vằn vện ngồi phệt ở cổng vào khu nhà như một vị thổ thần, rít thuốc lào sòng sọc và hát vống lên bài rock kinh điển bằng cái giọng nhừa nhựa khét khói. Hay một thằng cha trọc đầu chuyên mặc một cái áo bằng bao bố, cổ áo và tay được khoét với những nhát kéo tung tẩy, giữa trưa nắng ra khoảng sân chung ngồi kiết già. Tôi nói ý nghĩ đó cho Quỳnh. Quỳnh tỏ vẻ khó chịu với nhận xét của tôi: “Kệ bọn nó, chết ai đâu!”.

Phòng Quỳnh không hẹp lắm, tường treo một tấm hình John Lennon to kín, sàn ngập ngụa giấy vẽ, cọ màu và những tảng xốp vụn. Thường thì Quỳnh tót lên giường làm tiếp công việc dang dở sau khi bật nhạc, mặc kệ tôi tự xoay sở dọn dẹp đống hỗn loạn dưới sàn hòng kiếm một chỗ ngồi. “Trước đây mình ở chung với một cô bạn học điêu khắc - Quỳnh nói hôm đầu tiên dẫn tôi về chơi - Cô ấy có tài, mê John và hát rất hay, thi thoảng có đi hát ở một bar nhạc. Rồi cậu biết không, một buổi chiều tháng mười một vừa rồi, cô ấy nhảy từ tầng bảy của một tòa nhà xuống đất. Tự do. Như một con chim non rồ dại lần đầu tiên và cuối cùng được chạm vào bao la. Vậy mà trước đó cô ấy còn rủ mình đến chủ nhật hai đứa sẽ đi ra biển chụp ảnh hoặc vẽ vời gì đó cho qua một tháng mười một quá nhiều ngày trống rỗng”.

Giọng Quỳnh đều đều không biểu lộ quá nhiều xúc cảm. Nhưng cách Quỳnh nói làm tôi hiểu họ đã gắn bó với nhau như thế nào. Bỗng Quỳnh hỏi tôi, cậu nghĩ gì về những người tự tử? Mình nghĩ họ đang truy tầm một thứ cảm giác bình yên đầy hoang tưởng. Tôi thành thật. À ha - Quỳnh nhại lại tôi vẻ bất mãn - đầy hoang tưởng! Rồi suốt buổi hôm ấy cho đến tận lúc tôi về, cô ấy không nói gì thêm nữa. Tôi thấy được cái chết của người bạn cùng phòng đã tác động đến Quỳnh rất nhiều, và lời nhận xét của tôi làm tổn thương cô ấy.

Những lần khác, nếu vui, Quỳnh mở Beatles rồi ngồi vẽ hoặc hì hụi cắt xốp làm mô hình bằng một con dao rọc giấy, thỉnh thoảng hỏi tôi dăm ba chuyện linh tinh ở công ty. Kin kít kin kít kin kít… Con dao sắc ngọt làm tảng xốp rên rỉ quằn quại. Tôi ớn lạnh mỗi khi nghe thấy âm thanh đó. Tôi cảm nhận rõ từng chân tóc sau gáy mình thảng thốt dựng lên. Thật không may nếu tôi sang nhằm lúc Quỳnh buồn. Cô ấy bật một đĩa nhạc kinh Tây Tạng rồi leo lên giường nằm thiểu não. Đôi lúc tôi loáng thoáng nghe Quỳnh lảm nhảm gì đó về một người cô ấy rất yêu, nhưng không nhớ rõ lắm. Tiếng nhạc kinh làm tôi cảm thấy buồn ngủ. Đến khi tôi tỉnh táo lại thì Quỳnh đã ngủ từ bao giờ, nước mắt chảy thành dòng ướt gối. Tôi đoán Quỳnh đang có một tình cảm tuyệt vọng. Nhưng không bao giờ tôi dám chạm đến.

Những lần viếng thăm ngồ ngộ cứ diễn ra như thế, chúng tôi ai làm việc nấy. Tôi lấy máy ra làm việc hoặc ngồi đọc dăm ba trang tiểu thuyết Quỳnh chất đống ở góc phòng. Những quyển sách của Camus, Kafka, Murakami… ấy có lẽ do cô bạn cùng phòng để lại bởi chữ ký trên trang đầu tiên mỗi cuốn sách không phải là chữ Quỳnh. Chỉ dăm ba trang mỗi lần thôi. Tôi nghĩ người ta sẽ bớt hoang mang hơn khi không gọi được tên trạng thái của chính mình. Và như thế, họ yên ấm trong thực tại. Đến khi có ca học hoặc hẹn với ai đó, tôi tự động đứng dậy ra về. Nhạc thì cứ vang suốt như đo đếm khoảng thời gian đông cứng. Một lần đánh bạo, tôi hỏi Quỳnh “Sao cậu cứ thấy mình qua là bật nhạc lên thế?”. Quỳnh nhìn tôi, trả lời thành thật bằng sự e dè hiếm hoi: “Vì mình không biết nói gì với cậu cả. Thế giới của chúng ta xa lạ với nhau quá!”.

Tôi thấy buồn.

Những năm học chung phổ thông, tất cả những gì tôi nhớ về Quỳnh chỉ là một cô bé học dở toán kinh khủng, lập dị đến nỗi có phần hơi… khùng khùng và ít giao tiếp. Đến năm tư đại học, tình cờ gặp lại, chúng tôi mới bắt đầu nói chuyện với nhau. Quỳnh làm freelance, thường nhận vẽ story board cho công ty quảng cáo mà tôi đang làm account tập sự. Và từ hôm ấy, tựa như có một sự mê hoặc lạ lùng nào đó, tôi trở thành cái bóng của Quỳnh, mặc kệ sự hờ hững rất đáng tổn thương của cô bạn cũ.

Tôi có yêu cô gái lập dị này hay không? Tôi không rõ. Nhưng không được nhìn thấy Quỳnh thường xuyên, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Những lúc ngồi nhìn Quỳnh làm việc, hoặc khóc rồi ngủ vùi, tôi hạnh phúc. Rõ ràng, sự sáng tạo mê say đó, cảm xúc thực thà đó là những gì tuổi hai mươi của tôi thiếu vắng. Đến tận lúc gặp Quỳnh, tôi mới sực nhận ra TT của mình đang đi theo một thứ quy trình khốn nạn không hề có bóng dáng của đam mê.

Tôi cố nhớ lại ước mơ của mình ngày bé. Đó là điều hình như đứa trẻ nào cũng có. Có lẽ tôi đã từng ước thành một nghệ sĩ dương cầm tài ba như Horowitz hay một đầu bếp cũng nên, nhưng tôi quên rồi. Tôi cũng cố hình dung xem trước giờ mình có để ý đến cô bé nào không. Và tôi nhớ ra có một lần mình thích cô bạn tóc ngắn học cùng khoa. Tôi viết cho cô ấy một bài thơ nhỏ, nhưng mẹ tôi đọc được và bà không thích điều đó. Vậy là tôi quên ngay cô bé kia, không hề phản kháng.

Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ ý thức được để nhìn lại năm tháng tẻ nhạt của mình, cho đến khi có Quỳnh.

oOo

Tôi say sưa với Qu�
�nh và những cuộc hẹn hò kỳ dị trong một khoảng thời gian rất lâu, đến khi nhìn lại thì chỉ còn ba tháng cho bài luận văn ra trường mà lâu nay tôi chưa thèm ngó đến. Giảng viên hướng dẫn đã ngán ngẩm tôi đến tận cổ. Tôi như sực tỉnh, lao vào làm việc. Nó cướp hết sức lực và tinh thần của tôi, không chỉ vì cường độ tập trung căng thẳng, mà vì tôi không có thời gian gặp Quỳnh thường xuyên.

Hơn ai hết, tôi biết nếu chỉ mềm lòng đến thăm Quỳnh một lần thôi, công việc của tôi sẽ không bao giờ hoàn thành. Cô ấy như một thứ thuốc gây nghiện, làm người ta cần những lần sau và sau nữa, và tất cả những điều về cô ấy sẽ choán hết tâm trí bạn giữa những lần gặp. Tôi đã xin tạm nghỉ việc ở công ty để tập trung cho kỳ thi cuối cùng. Những đêm thức trắng dịch tài liệu, tôi nhớ Quỳnh tưởng phát điên. Những ngón tay run rẩy lần mò trên bàn phím rồi buông xuôi. Tôi nghĩ miên man về những gã khùng khùng cùng khu trọ với Quỳnh. Và tôi tự hỏi bọn hắn sẽ làm gì khi nhớ một người?! Có lẽ không bất lực tồi tệ như tôi.

Bài luận văn còn chương cuối. Huy, gã account làm cùng công ty gọi cho tôi. Tôi cảm thấy khó chịu, không muốn nhấc máy nhưng rồi cũng cầm điện thoại lên. “Tôi không muốn làm phiền cậu trong thời gian này, nhưng có một việc quan trọng. Cô Quỳnh bạn cậu ấy mà, dạo này hai người có liên lạc với nhau không? Cô ấy nhận làm một job, quá hạn đã hai ngày rồi mà vẫn chưa gửi. Gọi điện thì máy không liên lạc được”.

oOo

Tôi đến, thấy Quỳnh nằm bất động trên giường giữa những ly tách bẩn bám cặn cà phê và trà đặc, dăm ba ly mì ăn liền mốc meo lên. Cô ấy sống bừa bộn lâu nay, nhưng chưa bao giờ bừa bộn đến mức ấy.

- Quỳnh bệnh à?

- Ông Huy nhờ cậu “truy lùng” mình đúng không? - Quỳnh nhướng mắt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng như một con cú mèo, trông thật bệ rạc và đáng thương.

- Chưa bàn đến thái độ vô trách nhiệm đó. Quỳnh ốm thế nào, uống thuốc chưa? - Nói xong, tôi thấy mình hơi gay gắt. Chưa bao giờ tôi nói nặng với Quỳnh.

- Dạo này cậu biến đi đâu? - Quỳnh làm như không nghe tôi nói, hỏi lơ mơ.

Tôi thấy cổ họng mình khô khốc.

- Mình bận làm luận văn.

- À, mình có nghe. Mình quên mất. Cũng không sao, chỉ vì mình đã quen nhìn thấy cậu rồi.

Quỳnh nhếch miệng cười châm chọc tôi, nói tiếp.

- Chứ thật ra, cậu biết không, thật trên đời mình chưa thấy ai tẻ nhạt hơn cậu.

Tôi nghe hụt hẫng vô chừng. Quỳnh giật mình sau câu nói từ đáy lòng mình. Cô ấy nhẹ nhàng xin lỗi tôi. Và cô ấy vẽ lên tay tôi hình xăm đó, cái làm tôi liên tưởng đến hoa văn trên cây trủy thủ lấy ra từ một ngôi mộ cũ. Rồi cô ấy cười lạnh lùng, đôi mắt vô hồn hướng về phía tôi như bắn ra một mũi kim độc.

Chợt đầu óc tôi mụ đi, nghe dâng lên trong lòng một nỗi thất vọng cùng tận. Bỗng nhiên tôi không muốn thấy Quỳnh lúc này. Không muốn chút nào. Cái cô gái bệ rạc và lạnh lùng trước mặt không phải là Quỳnh trước đây của tôi. Dù có bừa bộn, lập dị đến trăm ngàn lần, cô gái ấy vẫn mang lại cho tôi cảm giác đầy mê say khi nhìn vào cuộc sống.

Tôi nhìn lại hình vẽ trên cổ tay mình thêm lần nữa rồi khó khăn nói với Quỳnh:

- Quỳnh không sao là ổn rồi, mình về đây.

Quỳnh không nhìn tôi, gật đầu. Cô ấy chợt gọi khi tôi ra đến cửa:

- Minh này!

- Gì thế?! - tôi giật mình quay lại.

- Đừng có mà yêu mình đấy! Nhưng cũng đừng bỏ mặc mình một mình, được không?!

Tôi gượng cười, quay đi không trả lời. Tôi muốn nói với Quỳnh, rằng trong hai điều đó, tôi chỉ làm được một mà thôi.

oOo

Tôi trở về, làm nốt công việc còn lại, không mảy may nghĩ về Quỳnh nữa. Ngày phai mờ rất nhanh theo hình xăm Quỳnh vẽ lên tay tôi, dù tôi cố giữ. Rốt cục cũng đến ngày tôi bảo vệ luận văn. May sao, nó diễn ra không quá tồi. Ngày hôm ấy tôi thầm mong Quỳnh đến, dù chỉ thoáng qua thôi. Nhưng tôi không thấy cô ấy đâu. Cuối buổi, tôi mới biết tin nhắn của mình vẫn còn nằm trong hộp thư lưu, chưa gửi được. Tôi thấy mình bải hoải. Dường như từ lần gặp cuối, nỗi nhớ đã dồn nén lại cho đến ngày hôm nay. Nó bung ra như một con sóng lớn, bọt mù tung lên trời cao.

oOo

Thằng cha tóc dài xõa xượi vẫn ngồi rít thuốc lào sòng sọc trước cổng khu nhà ấy như một vị thổ thần, nhưng hôm nay hắn hát một bài nghe sến sến buồn buồn. Gã đầu trọc đang trồng cây chuối thông báo với tôi rằng Quỳnh đã dọn đi rồi.

- Lâu chưa? - tôi thẫn thờ.

- Gần cả tháng.

- Đi đâu?

- Ai biết! Mà đ.m, hỏi cho đàng hoàng nghe mày?! - gã đầu trọc nhìn tôi lộn ngược, hất mặt.

Tôi nắm tay thật chặt, nhìn hắn, sẵn sàng liều mạng lao vào đánh nhau để nguôi đi một nỗi buồn đến quá bất ngờ. Tôi nghĩ lúc ấy mình trông buồn cười lắm. Hắn thôi trồng cây chuối, nhìn tôi lạ lùng. Rồi hắn tiến đến đặt bàn tay cáu bẩn lên vai tôi.

- Thôi đừng buồn. Gái ấy mà! Ai biết được trong đầu tụi nó nghĩ gì khi chọn cửa khó mà đi.

Tôi nghe choáng váng.

- Anh nói sao?!

- Nó cặp với ông giảng viên bên Điêu khắc, tháng rồi bị vợ ổng phục đánh ghen um sùm cả xóm này. - Tên trọc đầu bỗng nhiên nhỏ giọng, nghe cay đắng gì đâu.

Đêm đầu tiên khi vừa rời khỏi trường đại học của tôi là một đêm tràn rượu. Thằng đầu trọc xỉn lên bèn trồng cây chuối, ê a đọc một bài kinh tiếng Phạn rồi bỗng nhiên bật khóc tu tu. Gã thổ thần tóc dài xõa xượi khề khà với tôi: Chú mày không biết à, thằng này cũng mê con Quỳnh như điếu đổ.

Tôi muốn ra khỏi cái chỗ điên rồ đó. Tôi gượng dậy bước vài bước nhưng rồi mau chóng đổ vật xuống khoảng sân ximăng. Trong cơn choáng váng, tôi cảm thấy những hoa văn bí ẩn Quỳnh vẽ trên cổ tay mình ngày nào giờ cựa quậy rồi mọc vào bóng đêm như một d
ây leo màu bạc lấp lánh. Bỗng nhiên tôi run bần bật. Rồi tôi thấy mình chìm vào bóng tối, bơ vơ như cây trủy thủ trong ngôi mộ ngàn năm, hơi thở buốt lạnh hơi đá…

Wednesday, February 4, 2009

Tự nhiên em muốn chia tay - Keng Thùy Linh

“Đừng bao giờ nói câu xin chào, nếu anh nghĩ rằng sẽ nói lời tạm biệt.

Đừng bao giờ nắm lấy tay nhau, nếu anh định làm tan vỡ trái tim em.

Đừng bao giờ nói với em lời mãi mãi, nếu anh đã từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Đừng bao giờ giam giữ trái tim em, nếu trong tay anh không cầm chìa khóa.

Và đừng bao giờ nói yêu em, nếu trong tim anh đã có một người khác...”

*

Em ngồi dằm dằm miếng cá mòi nát nhuyễn cho thấm đẫm nước sốt cà lẫn những lát hành tây mỏng, rồi quệt lên bánh mỳ tươi ăn ngon lành.

Mỗi khi chúng mình ăn, đều rất ít nói chuyện. Vì anh và em đã có quá nhiều khoảng không gian gần nhau để nói biết bao điều rồi. Nên khi ăn mà vẫn cứ còn nguyên câu chuyện mới để nói với nhau thì thật đáng ngạc nhiên. Hoặc giả sẽ rất buồn cười. Em vừa phùng má nhai, vừa liến thoắng nói, có thể em sẽ bị sặc đồ ăn, hay là phun nước miếng tung toé ra trước mặt bàn chẳng hạn. Vì thế khi ăn, đa phần chúng ta im lặng.

Sau bữa tối gọn gàng, mình ngồi nán lại trong không gian đầy ắp màu vàng của cửa hàng. Những dãy bàn trơ lặng vì hết khách. Em rúc đầu vào lòng anh cười khúc khích. Chẳng có ai nhìn mình cả, trừ vài nhân viên đang ngồi ngáp ở một góc xa căn phòng.

Rời cửa hàng, anh và em dắt díu nhau vào rạp chiếu phim, ngày đầu tiên khởi chiếu Quantum of Solace. Cái tên phim thật khó hiểu. Chồng chéo những ý nghĩa mơ hồ. Có định mức nào được coi là khoây khoả không? Khi người ta luôn muốn vươn tới một giới hạn để có thể hài lòng.

Trong rạp phim tối, màn hình rộng ngoác hắt ánh sáng xuống hàng hàng ghế lặng câm. Anh lắc đầu, phim gì mà loang loáng, xem đau cả mắt. Rồi anh quay về bên em, nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú dõi theo những cuộc đua ầm ĩ. Anh ghé môi định hôn em, nhưng bất chợt lắc đầu, rồi lẩm bẩm: “Cái cô này ăn gì mà miệng hôi thế?”. Lãng xẹt. Em mới ăn hành tây, và em nhớ lại, vài ngày trước, anh cũng từng chê em như thế. Hình như hôm đó em ăn vài miếng tỏi trong tô mì quãng. Nhưng tâm trí em đang gắn với những diễn biễn trên màn hình nên em không để ý nữa. Tất nhiên là anh không hôn em nữa, anh tránh miệng em ra, thật xa. Em thấy chuyện bình thường vì tâm trạng em đang hoàn toàn bình thường.

*

Ngày cuối tuần, em nhớ đó là một ngày kỷ niệm của hai đứa. Cái ngày mà chúng ta gắn vào đời nhau cách đấy gần nửa năm. Anh mới chở em đi chơi hôm trước rồi, nên ngày này chắc anh sẽ chẳng đến bên em. Dẫu cho nó là Một-ngày-cuối-tuần cộng với Một-ngày-kỷ-niệm. Chuyện yêu đương của chúng mình lãng đãng biết bao. Lãng xẹt như cái hành động anh chê miệng em hôi và không hôn em nữa trong một khung cảnh lãng mạn. Đơn giản chỉ vì một điều rất nhỏ là trong thức ăn của em có lẫn vài lát hành tây mỏng dính.

Không biết những muộn phiền bao lâu nay ở đâu kéo về. Chúng phá tanh bành lý trí của em. Tâm hồn thì cứ mông lung, kìm nén, bức bối. Em không muốn làm gì, em không biết làm gì. Một trời rưng rưng đổ xuống, sóng sánh và nghe được nỗi sạt lở sâu thẳm.

Bật laptop ra, đặt trên bụng và em vừa nằm vừa online. Em không thấy nick anh sáng. Chắc anh bận đi chơi với bạn bè, hoặc làm gì đó thì chỉ có trời mới biết được.

Tự nhiên em cảm nhận được sự mệt mỏi.

Tự nhiên em thấy chán nản, thấy tất cả mọi thứ quanh mình tẻ nhạt không cùng.

Tự bao giờ sắc rực rỡ phai tàn chỉ còn lại vẻ ảm đạm. Tự nhiên em buồn. Buồn thực sự. Muốn chấm dứt cái cảm giác khó chịu vất vưởng trong mình. Em phải làm gì đó, để chấm dứt, để kết thúc,… để làm gì nữa em cũng không biết được. Vậy là tự nhiên em muốn chia tay.

Em treo status: [Tự nhiên em muốn chia tay…], xong lục tìm trong máy folder nhạc Tuấn Ngọc, add vào Windows Media. Gần một trăm bài hát nối tiếp nhau, gây gây nặng trên cảm giác của em. Ngày xưa em chỉ nghe được vài bài, nhưng giờ đây em nghe tất cả. Lạ thay, không còn thấy khó nhai như trước nữa. Vì đầu óc em trống rỗng nên nó dễ lấp đây bằng bất cứ thứ gì chăng?

Giấc ngủ không đ
ến suốt buổi chiều dài, em nghe nhạc triền miên, rồi chơi game Line. Chỉ là sắp xếp những viên tròn cùng màu lại với nhau cho nổ. Vậy mà em chơi mải miết, chơi đến mức rã rời đôi tay và cơ thể run lên bần bật vì đói. Em mới nhớ trưa nay mình chưa hề ăn cơm như mọi ngày. Ngoài ô cửa sổ là không gian của hơn 8h tối. Người ta đi dạo, tán gẫu với nhau sau bữa ăn cuối tuần. Vậy mà em cứ nằm ôm cái laptop và làm những việc vô bổ. Chẳng vì điều gì hiện hữu cả. Có lẽ chỉ để phục vụ cảm giác mơ hồ, đầy chán nản trong tâm hồn em vào một ngày bất ổn bắt đầu lộ hình.

Với tay lấy điện thoại, màn hình tối sạm vì hết pin. Cả ngày hôm nay em không để ý sạc. Nên chẳng biết nó tự tắt khi nào. Chẳng buồn cắm điện sạc, em ném điện thoại như cục gạch vào một góc. Em chẳng cần quan tâm rằng ai sẽ gọi cho mình, sẽ nói gì với mình,… trong ngày hôm nay. Một ngày không bình thường…

Em đi ăn. Vội vàng đến nỗi sặc cọng bún vào thanh quản. Em ho sằng sặc cả hơn tiếng đồng hồ. Cũng chẳng biết cọng bún có chui ra hay không nữa? Nhưng đến khi làm dịu được cảm giác nơi cổ họng, em lại tiếp tục nghe nhạc và chơi game. Anh không online, nên em đổi status qua một câu hát: [Lệ xoá cho em được không những kỷ niệm đắng…]. Những viên tròn màu sắc của trò Line cứ nhảy ùm ùm và vỡ… Lòng em cũng khe khẽ tiếng răng rắc. Có những mảnh nhỏ đang cố tách rời một thực thể. Giống như là Vỡ…

Gần khuya anh online, hỏi em đang làm gì, em thờ ơ trả lời rằng mình chơi game. Em lờ anh đi trong âm vực đau đáu của Tuấn Ngọc. Anh kể, qua nhà mấy đứa bạn trai ngồi chặt hẻo, sau đó đi ăn, bọn bạn anh còn rủ đi coi cái bộ phim anh đã coi với em rồi, bó tay. Em chỉ gửi lên những cái mặt buồn và im lặng.

Anh bắt đầu làm mình làm mẩy, dằn dỗi vì em thích chơi game hơn là chat với anh. Anh không thèm nói chuyện nữa, anh để mặc cho em chơi game. Hình như lúc đó em đã gõ một dòng chữ, rằng thấy anh cờ bạc như thế em không vui… Giọng Tuấn Ngọc cứ nhả ra vô số sợi buồn, đủ quấn thành một cái kén rất dày… Em lại chơi game, chơi mải miết, những viên tròn thi nhau vỡ bùm bùm, cổ động cho tiếng răng rắc phát ra từ đáy lòng em… Không ai nghe thấy cả.

Em tìm điện thoại và cắm sạc. Bật nó lên để có thể nghe và nhận thứ gì đó.

Lâu sau, em đổi status về như ban ngày em đã treo: [Tự nhiên em muốn chia tay…]

Anh hốt hoảng nhảy bổ vào nick em. Dặn dò em đừng nghĩ lung tung. Anh lo lắng cho em nhiều lắm, anh biết tất cả những mong ước của em, anh hiểu tất cả những suy nghĩ của em. Chỉ là anh không thể hứa hẹn với em bất cứ điều gì, nên anh phải phớt lờ như không biết.

Cảm giác của em lúc đó, thật sự là muốn chia tay… muốn kết thúc sớm cái hoạch định của anh. Vì em đã thấy mình lãng phí thời gian rồi, như cách bao người vẫn nói khi em yêu anh. Bên nhau, có nhau thì khó, chứ chia tay dễ lắm. Có chăng vì nó quá dễ nên tự nhiên em muốn chia tay…

Nhưng em sợ ý muốn của em là nông nổi, em sẽ hối tiếc, sẽ thấy mình sai lầm, nên em ngừng cuộc nói chuyện giữa chúng ta. Mỗi lần giận hờn, đoạn cuối bao giờ cũng là anh và em nói với nhau hàng ngàn những điều đã nói trước đó, để thể hiện rằng mình hiểu hay là không hiểu nhau? Nói bao nhiêu, nói thật nhiều thì cũng vẫn là dệt lại những điều đã cũ, khi chẳng có hướng đi nào mới cho thứ tình yêu không hứa hẹn này cả. Anh cứ cố cứu vãn bằng một ý niệm: dẫu thế nào đi chăng nữa em luôn là người đầu tiên của anh…

Điện thoại đổ chuông dồn dập, em không nghe. Kiên quyết không nghe. Những lời anh nói, sẽ chỉ là những điều đã cũ… Mà em đang bắt đầu lảng tránh những điều điều đã cũ.

Đã khuya, em không ngủ được, vẫn nghe Tuấn Ngọc, vẫn chơi Line, vẫn nghe lòng vỡ, vẫn muốn mình chia tay… Em đi ngủ khi nghe tiếng lẹt xẹt mở cửa sắt để đón ngày mới của những người thức và ngủ một cách hoàn toàn bình thường. Em lăn ra ngủ, ngủ miệt mài đem theo tiếng hát chạm đâu rưng rưng đấy của Tuấn Ngọc và những viên tròn màu sắc của trò Line bắn xối xả như đạn vào thành trì của tâm hồn để tất cả vỡ ra, điêu tàn, tan nát.

*

Chủ nhật nào em cũng ngủ nướng đến khét lẹt. Đơn giản là cuối tuần với em thường trắng đêm.

Thức dậy lúc 2h chiều, bụng em lại đói meo. Định ra phố kiếm gì đó mua về ăn, nhưng em lười. Chạm vào cái nắng còn gắt em sợ mình bị bốc hơi và tan mất.

Em lại tiếp tục nghe Tuấn Ngọc. Song không chơi game nữa mà nằm thừ ra ngẫm ngh
ĩ. Vỡ hết rồi! Nhuyễn ra như bột xay. Đâu còn gì để nhìn ngắm cái sự vỡ ấy nữa, thì những tiếng nổ bùm bùm của trò chơi cũng chỉ là hư thanh vô nghĩa.

Em chờ đợi thời gian trôi, cho đến lúc thấy từng phần cơ thể mình cứ xuôi tuột theo trọng lực trái đất, em cố bật dậy, bước ra ngoài, dạ dày cần được ru êm.

Bước xuống đường, em thấy anh đứng chờ nơi góc toà nhà chung cư, nơi cửa sổ phòng em nhìn xuống. Chìa cái bản mặt phờ phạc ra em hỏi anh đi đâu? Anh nói em lấy mũ bảo hiểm rồi anh chở em đi chơi. Em như hết hơi bảo mình phải đi ăn. Anh gật đầu, ừ thì đi ăn. Em trở lên trên phòng để tắt máy tính. Nhưng em hết vội vàng, em ngồi thật lâu trước màn hình, nghe nốt vài bản không tên thấm đẫm nỗi đau quá vãng.

Mình lang thang đi ăn tối, em ngồi sau và không chịu ôm anh nữa. Em giấu đi đôi tay và anh quờ quạng tìm kiếm. Anh không ăn chỉ nhìn em bằng đôi mắt lo âu gượng gạo. Em mệt mỏi đến mức không muốn nói bất cứ câu nào vui vẻ.

Café LUmineux hun hút trong hẻm. Tĩnh lặng như ký ức không hiện hình trong anh và em những năm 60-70. Ngày đó chúng mình chưa sinh ra… Em xoãi ra chiếc ghế dài giữa phòng và nhắm mắt, cơn ngủ kéo đến chập chờn. Anh kéo những chiếc gối ca rô kê cho em ngủ. Khoảng 8h tối em tỉnh dậy, nói giản đơn: “Về đi!”. Gần đến nhà, anh nói muốn lên phòng em. Em gật đầu. Bây giờ chỉ muốn mọi thứ đơn giản…

Em lại mở Tuấn Ngọc và nằm xuống bên cạnh anh.

- Sao em nói không thích nghe Tuấn Ngọc?

- Đang tập nghe ạ!

- Đừng nghe! Buồn lắm!

- Cũng đâu khác gì mình vẫn nghe ngoài café?

- Vậy em tắt đèn đi. Anh muốn nghe nhạc trong bóng tối…

Em đứng dậy chạm tay vào công tắc điện, căn phòng sẫm lại, chỉ còn vàng vọt ánh cao áp ngoài đường hắt qua khung cửa sổ. Em lại nằm xuống nép vào ngực anh. Lặng lẽ…

“Lệ xoá cho em được không những kỷ niệm đắng…”

Từng dòng nhạc trôi đi, bào mòn gai nhọn. Em biết anh đang khóc, từng giọt nước mắt vỡ ra rầu rĩ.

- Bây giờ em muốn anh làm gì cho em?

Em lắc đầu. Giọt nước nóng hổi rơi ngang tai.

- Em đang nghĩ gì nói cho anh nghe đi?

Em lắc đầu. Má em thấm ướt…

- Anh không biết phải nói như thế nào nữa…

Em lắc đầu. Môi em loang vị mặn…

Mắt em ráo hoảnh, từ lâu đã không biết khóc là gì. Anh nói nước mắt này anh chảy giùm em.

"Anh khóc cho em đêm này... Ai khóc cho anh ngày mai..."

Gần khuya, em bảo anh về đi, nếu không cửa sẽ đóng mất. Anh muốn nán lại thêm, ngày mai hoặc kia anh sẽ lại qua, mang theo quà cho em…

Đêm lại trắng. Trắng trong bóng mờ của trống rỗng.

*

- Trả lời anh thật lòng nhé, em còn yêu anh nữa không?

- Em không biết nữa, thực sự em đã rất muốn mình chia tay… tất cả mọi người đều nói em đang lãng phí thời gian…

- Anh thì sao? Không chỉ lãng phí thời gian mà còn cả cuồng dại và ngu ngốc nữa…

- Anh đang tiếc vì em không xứng đáng sao?

- Chưa bao giờ anh tiếc! Vì anh vẫn không thể mang cho em nhiều hơn như em muốn. Nhưng anh sẽ luôn ở bên khi em cần anh, muốn ngày ngày nhìn thấy em cười vui, muốn được nhìn thấy em già đi…

- Rồi một ngày anh cũng đột ngột bỏ đi… Điều đó chẳng phải đã nằm sẵn trong dự định khi anh mới quen em?

- Chẳng còn một kế hoạch nào cả, từ khi anh yêu em, anh đã không còn nghĩ đến bất cứ điều gì.

- Chỉ là chia tay lúc này không phải là thời điểm anh mong muốn…

- Điều anh muốn là níu giữ em, không phải là chia tay…

Nhưng mà tự nhiên em muốn chia tay. Không từ sự cố nào to tát cả. Vì vài lát hành tây mỏng tron
g đồ ăn thôi! Tưởng như đơn giản, tưởng như bình thường… vậy mà bất ổn. Và mối quan hệ của chúng ta cũng chất chứa biết bao điều bất ổn nhỏ nhặt như thế. Khi không còn cảm giác an toàn bên một người, sẽ sinh ra ý muốn ra đi. Em chỉ nhìn thấy cả một khoảng trời chông chênh, cô độc phía trước. Cuộc tình nào rồi cũng sẽ tan, huống chi anh đã từng dự định không-yêu-em.

Đừng bao giờ giam giữ trái tim em, nếu trong tay anh không cầm chìa khóa”. Chiếc chìa khoá đó, anh đã ném đi và không hề có ý định tìm về. Ngày ngày anh sẽ được nhìn thấy em già đi, héo mòn,… nhưng có vui vẻ không khi ngăn cách với hạnh phúc bằng cả một bức tường dày tù hãm? Tự nhiên em muốn chia tay, không phải vì tự nhiên hờn dỗi mà nó tích tụ sau vô số những điều bất ổn kia. Anh khổ sở vì càng chối bỏ tình yêu càng thấy nó mãnh liệt, em hờ hững vì ngày ngày mình được chăm chút bởi biết bao yêu thương không nền tảng. Một cơn gió cũng thổi bay, một trận mưa cũng rửa sạch, huống chi cuộc sống đầy bất trắc và bão lốc rập rình.

Anh dẫu có yêu em cho kiệt cùng nông nổi. Thì thời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi những dại cuồng. Mãnh liệt như dòng suối mùa bão lũ, tất cả sẽ tuột khi không con đập nào được xây lên níu giữ, một ngày kia cũng khô cằn chỉ trơ lại sỏi đá đau thương. Em sợ cái mùa khô thảm hại đó. Sợ lắm anh biết không?

*

Điều gì tự nhiên trỗi dậy cũng tự nhiên lắng yên. Em muốn chia tay và rồi em đã thôi nghĩ đến điều đó. Vì anh không đành lòng buông tay. Vì em không thực lòng muốn ra đi. Giờ đây mình trở lại bình yên như ngày cũ. Có nụ cười, có những yêu thương…

- Nếu tự nhiên anh bốc hơi một tuần thì em có quan tâm, có tìm kiếm không?

- Em nghĩ khi đó anh có người khác, hoặc niềm vui khác, em sẽ không làm phiền…

- Sao em chỉ nghĩ được như thế?

Vì em yêu anh! Nhưng ngoài bản thân anh, em không có bất cứ mối liên hệ nào khác với cuộc đời của anh cả. Nếu một ngày anh biến mất, em sẽ biết tìm kiếm anh ở đâu? Chờ đợi anh vì điều gì? Em sẽ thổn thức với ý nghĩ: Tự nhiên anh ra đi… bởi một điều tự nhiên nào đó… một cơn nắng làm anh say… một làn gió làm anh chao nghiêng… một trận mưa làm anh trôi đi… hay bất cứ điều gì mà em không thể nào biết được. Giống như Tự nhiên em muốn chia tay…

Tự nhiên thì nào có giải thích được gì. Chỉ là Tự Nhiên thôi…

Tuesday, February 3, 2009

Chú voi màu đỏ - Phan Hồn Nhiên

Buổi chiều nóng bức đến nỗi đám học sinh ít ỏi trong phòng học đều tan chảy thảm hại, hệt như các que kem sữa quăng trên cát nóng. Kết thúc buổi học bồi dưỡng lớp chuyên Anh, thầy ghi lên bảng đề tài bài luận một ngàn chữ phải nộp tuần sau. Bạn sẽ là ai trong tương lai? Bọn bạn chung quanh cười khoái trá. Nói chung ai cũng thích các bài luận kiểu này, tha hồ mà tưởng tượng ra đủ thứ tốt đẹp, thậm chí khoác lác không cần xấu hổ. Ồ, chẳng khó khăn gì, tôi có thể chính xác dán nhãn mác chuyên viên lập trình láu cá, nhà kinh doanh mập ú, cầu thủ bóng đá hiếu chiến, ca sĩ hip-hop điện giật hay vài thứ đại loại lên trán những tên bạn học cùng lớp. Tất nhiên mọi ước mơ đều đáng tôn trọng. Nhưng việc phô trương ầm ĩ các dự định xa xôi khiến tôi chết mệt và buồn cười. Nhét đống tập sách lộn xộn vào túi, tôi ra cửa. Từ phía sau, Huy - ca sĩ hip-hop tương lai lao đi như viên đạn sặc sỡ, xô bắn tôi vào tay vịn hành lang mới sơn. “Xin lỗi nhé, Lâm!”. Nó hét vọng lại, chạy mất. Vài vệt màu xanh nhạt in dấu sau quần jeans bạc phếch. Vào lúc khác có thể tôi giận điên lên. Nhưng giờ đây tôi giống như con mèo già bị cúm. Hướng lao đến của viên đạn hip-hop là San San. Cô ấy chờ Huy ngay khúc quanh xuống cầu thang. Có một tích tắc, tôi nghĩ San San nhìn thẳng vào tôi. Nhưng rốt cuộc cô vẫn bước đi cùng viên đạn ngốc nghếch.

Tôi đang học lớp 11. Do đi học sớm một năm, tôi mới 16 tuổi. So với tôi, tụi bạn cùng lớp luôn cầm chắc ưu thế về thời gian, trưởng thành hơn, tự tin hơn. Tôi học không tệ. Nói thẳng là có mấy môn rất khá như tin học, hình không gian hay sinh vật. Cuối tuần, tại khu liên hợp thể thao diễn ra các trận đấu bóng chuyền hay chạy tiếp sức, tên tôi được tụi bạn cùng khối gào lên cuồng nhiệt. Choàng vào người áo pull sẫm màu, xỏ đôi sneaker, tôi hài lòng về chính mình. Tuy nhiên, cách đây hai tháng, thế giới chung quanh đột nhiên mất màu. Đầu tiên, tên bạn cầu thủ hiếu chiến huých cùi chỏ vào bụng tôi trong trận đấu bóng. Trọng tài không buồn thổi phạt. Hôm sau trực nhật, doanh nhân béo ú bỏ mặc tôi đánh vật với dãy hành lang cáu bẩn. Và đỉnh điểm kinh khủng là cái tối cả lớp đi xem bộ phim tiếng Anh, vé xếp chỗ ngồi cạnh tôi, San San đột nhiên yêu cầu đổi chỗ khác. Suốt buổi chiếu, tôi nhìn lên màn hình nhưng không nghe, không thấy gì sất. Tôi luôn là thằng oắt chẳng đáng giá trong mắt ai. Ngu ngốc và hão huyền làm sao khi tôi còn tưởng tượng San San dành cho mình chú ý đặc biệt.

.. Tôi đi bộ ra trạm xe bus khá xa cổng trường. Đám bạn cùng lớp phóng xe máy vụt qua. Trên vỉa hè, mấy thằng nhóc đang nện nhau cật lực bỗng dừng sững, chăm chú ngó mông quần tôi, cười rộ. Tôi ngoảnh nhìn, nhếch môi cười theo. Nhưng bên trong tôi hoàn toàn khô héo. Một xe bán kem đi qua, nhạc kèm ngân nga rầu rĩ. Tôi mua hết tiền trong túi, mời bọn nhỏ. Còn lại trên tay tôi sáu cây kem. Cần ngốn nhanh trước khi chúng tan chảy. Buổi chiều. Trời vẫn sáng chói. Tôi đã lỡ hai chuyến xe bus. Một thằng nhóc chống tay đầu gối, thì thào: “Anh khóc hả?”. Tôi lắc đầu, nhảy lên chiếc xe vừa trờ tới. Thằng nhóc đưa cao hai ngón tay chữ “V” chiến thằng gì cơ?

Cổ tôi nhói đau với lượng kem khổng lồ. Ngồi co ro góc xe, tôi chùi vội hạt nước đọng trên chóp mũi. Tôi nghĩ mình khổ sở vì viêm họng. San San đi cạnh một viên đạn hip-hop dính líu gì đến việc tôi khóc trộm chứ?

Bài luận một ngàn chữ vẫn trống rỗng. Tôi bắt tay vào nó hai ngày nay. Nhưng mở máy tính lên, tôi lại chuyển sang bài tập tin học, vào net xem trang web thiết kế máy bay hoặc tệ hơn, chơi điện tử. Bố mẹ từ chối mua cho tôi xe máy, vì tôi mới 16 tuổi. Để an ủi, bố cho tôi chiếc mobile cũ. Nhưng tôi vẫn thích có một chiếc xe hơn. Ước mơ trở thành kỹ sư chế tạo động cơ mô-tô có vẻ độc đáo, ít huênh hoang nếu viết thành bài luận. Tuy nhiên, nếu biết nguyên cớ dự định này, tụi bạn phát hiện ngay rốt cuộc tôi vẫn là thằng trẻ con yếu đuối và nhỏ nhặt. Giải hết đống bài tập hình học cho vài ngày tới, ngó qua bài sử cần thuộc lòng, tôi ăn tạm mì gói. Tối bố mẹ đi làm về muộn, cho tôi tiền mua cơm hộp. Nhưng tôi quyết định dùng tiền đi chơi. Trước khi rời nhà, tôi điện thoại rủ Huy, viên đạn hip-hop rực rỡ.

Hai thằng rúc vào rạp chiếu phim trên phố. Mới chiếu một nửa, bộ phim tình cảm hài đã làm tôi chán ngấy. Cô gái tóc vàng được coi là rất xinh đẹp chốc chốc cười rú lên như con dê be be, chìa ra hàm răng đeo niềng kinh khủng. Để lôi kéo chú ý của nụ cười be be, gã nhân vật chính, nom khá bảnh trai, lại mặc mỗi chiếc quần bơi đỏ choé chạy lăng xăng trên giảng đường. Ngớ ngẩn không thể tin nổi. Tôi bỏ ra ngoài. Huy đang ngoác miệng cười khành khạch đành đứng dậy, chạy theo, càu nhàu nguyền rủa.

Sắp mưa.

Con đường rợp bóng cây dọc bờ sông phảng phất mùi quả chín rục. Tôi và Huy thi nhau đá lon nước ngọt lăn trên vỉa hè. Đến lượt tôi, nó bay bổng trong không trung như một thiên thể bí hiểm trước khi rơi trúng nóc cái taxi vàng rực. Chiếc xe phanh két giữa đường. Người tài xế nhảy vọt ra ngoài, gào lên điều gì đó, đuổi theo tôi và Huy. Cả hai co chân chạy, chẳng khó khăn gì để cắt đuôi. Tấp vào cổng một công viên, hai thằng đứng thở dốc. Bà bán hàng gần đó mời tôi mua chewing gum. Tôi mua kẹo, mua luôn vài điều thuốc lá và bao diêm. Công viên thật vắng vẻ. Các lùm cây như bóng người đen tối. Dường như tất cả mọi thứ, băng ghế đá, bụi cây, người, và cả những vì sao mờ nhạt đều được bọc kín trong làn hơi nước trĩu nặng. Tôi và Huy nhai kẹo, thổi bong bóng. Đứa này đợi đứa kia mở lời trước. Cuối cùng tôi lên tiếng:

- Dạo này câu hay đi cùng San San. Vui không?

- Chán chết! - Huy uể oải - Những cô nàng nhạt nhẽo sao mà nhiều thế ..

Tôi im sững. Điều viên đạn vừa tiết lộ hoàn toàn khác với những gì tôi cay đắng hình dung. Hoặc Huy nói dối. Hoặc tai cậu ta có vấn đề. Tôi thích lắng nghe San San nói chuyện với mọi người. Chưa thấy cô nói câu nào thiếu suy nghĩ.

- Cậu nghĩ là cô ấy rất xinh chứ? - Quả bóng thăm dò tiếp theo được tung ra.

- Không. Tóc San San ngắn quá. Mà hè này, cô ấy còn cắt lên nữa!

Thật là những lý do chẳng ra làm sao. Tôi cau có. Trong khi tôi nghĩ đến San San giống như điều kỳ diệu thì cậu bạn lại xem cô như gánh nặng. Thế nhưng cô lại thích thằng ngốc ấy hơn.

- Tại sao ngón tay, và cả ngó
n chân trong đôi sneaker đều run lên thế kia? Huy chợt vỗ vai tôi:

- Cậu tự dưng quan tâm tới San San à, Lâm?

- Không có chuyện gì thì hỏi vậy thôi! - Tôi nói dối rầu rĩ.

- Thế thì OK. Cậu biết chứ, chủ nhật trước đi trung tâm thương mại, ở quầy hàng bán những con thú đất nung, San San làm tớ phát cáu, khi nhất định tìm một con voi màu đỏ. Thà hái mặt trăng còn dễ hơn. Cô ta im lặng khi xuống gian hàng mua đĩa nhạc. Tớ bỏ mặc San San, lên tầng trên cùng chơi điện tử một mình!

- Nhưng Huy này, con voi màu đỏ có nghĩa gì vậy? - Tôi hỏi, khó nhọc.

- Ê Lâm, quan tâm tới ý thích thất thường của tụi con gái làm gì - Viên đạn khịt mũi - Đầu óc cậu khờ khạo thật đấy, hệt như thằng nhóc!

Cơn tức giận trào lên đột ngột. Tôi quai tay, thụi vào bụng Huy một quả rõ mạnh. Đau gập người, cậu ta gào lên: “Bữa nay cậu hành động điên khùng ghê đấy Lâm! Nhưng mà tớ không đánh trả đâu. Dù sao tớ cũng hơn cậu một tuổi!”. Huy rời băng ghế, lảo đảo ra khỏi công viên. Còn một mình, ngay chính tôi cũng không hiểu nổi vì sao mình hành động thô bạo như thế. Thọc tay vào túi áo, rút ra điếu thuốc và bao diêm. Lần đầu tiên tôi thử hút thuốc. Giống người lớn. Hay đúng hơn, giống một con hải cẩu rạp xiếc. Khói khiến tôi ho sặc sụa. Tôi vứt điếu thuốc vào lùm cây. Sực nhớ có thể gây ra đám cháy, tôi lại chui vào lùm cây dập đầu lửa đỏ. Thật phiền toái khi tìm cách “thế hiện”, nhất là khi ta mới mười sáu - Tôi nghĩ, thề không đời nào đụng vào thuốc lá nữa.

Mưa ập xuống. Tôi chạy trong làn nước dữ dội. Một buổi tối lạ lùng chưa từng thấy. Bỗng nhiên, tôi đứng dưới ngọn đèn đường, chùi nước mưa chảy trên mặt, thảng thối tự hỏi tại sao San San nhất định muốn tìm con voi màu đỏ?

Còn ba ngày nữa nộp bài luận. Tôi vẫn chưa viết chữ nào. Bạn sẽ là ai trong tương lai? Ngay trong giấc mơ, câu hỏi cũng làm tôi choàng dậy, mồ hôi đẫm trán.

Một buổi sáng xe bus đưa tôi đến trường sớm 10 phút. Trong lớp chỉ có mỗi cặp của San San. Nhưng cô bạn đi đâu mất. Tôi liếc nhìn bìa đĩa nhạc trên bàn. Album Peace songs của Avril Lavigne, một cô nàng hát rất cừ, tôi nghĩ. Cạnh đó, một tờ giấy còn khoảng trắng lớn. Bài luận của San San, cũng chưa viết được một dòng. Phát hiện làm tôi kinh ngạc tột độ. Tôi muốn hát một cái gì đó. Nhạc rock chẳng hạn. Tôi đánh trống đùng dùng vào cái cặp da. Vớ cây chổi rơm góc lớp, tôi biến nó thành cây guitar điện, bấm ngón cật lực trên cán. Với cú nhảy tung cả hai chân giữa các hàng ghế như một rocker thứ thiệt, tôi lật nắp mặt bàn, lướt tay ngang dọc, không khác nào trước mặt là cây organ điện tử loại xịn. Và tôi ngửa mặt, mắt nhắm tít, hát váng lên ca khúc Keep the faith của Bon Jovi. Rầm .. Cái mặt bàn chết tiệt không chịu nổi âm thanh vang động, thình lình sập xuống. Hai bàn tay nhói đau. Oá .. oá ..! Vừa ngoác miệng dào lên, tôi đột ngột im bặt. San San bước vào lớp từ lúc nào. Cô đã chứng kiến trọn vẹn màn diễn kinh khủng. Tôi ngước nhìn San San, nở nụ cười nhợt nhạt:

- Hi! Bạn tới lớp sớm ghê.

- Uh huh, xe bus từ nhà mình lên trường đổi lịch giờ chạy thì phải. - San San nói đơn giản. Trong mắt cô không hề ánh lên vệt sáng nhạo báng. Điều tôi hết sức lo sợ.

- Bạn cũng đi học bằng xe bus ư? - Đột nhiên tôi cảm thấy được chia sẻ.

- Mình chưa có bằng điều khiển xe máy. Nếu mình nằng nặc đòi thì bố mẹ cũng mua xe. Nhưng như thế thật trẻ con! - San San nheo mắt.

Tôi ngoảnh ra cửa sổ để cô bạn khỏi thấy khuôn mặt đỏ ửng. Rồi tò mò:

- Khi về, bạn đi cùng xe máy với Huy, đúng không?

- Một vài lần. Nếu cậu ấy đề nghị về nhà mình mượn các đĩa nhạc hip-hop.

Tảng băng đè nặng lồng ngực tan ra tí chút. Chừng như không lưu ý việc tôi đã xem trộm những thứ trên bàn, cô bạn mỉm cười:

- Tuần trước mình định làm diễn viên xiếc. Hôm nay muốn trở thành nhân viên phòng thí nghiệm. Chắc chắn tháng sau sẽ lại nghĩ khác. Ô, đôi lúc mình muốn gặp ai đó thật chững chạc, nhiều kinh nghiệm, để nói chuyện đàng hoàng về vấn đề này. Buổi tối trước khi đi ngủ, mình nghe Avril hát. Và các ước mơ nối tiếp hiện ra ..

Chỉ vài câu, San San đã bộc lộ cách nghe nhạc, cách suy nghĩ về chúng. Bỗng cô nói thêm, trước khi tụi bạn kéo vào đầy lớp: “Lâm thích trở thành ca sĩ rock, đúng không? Ban nãy mình nghe bạn hát và chơi đàn. Không tệ đâu. Thật đấy!”. Tôi nói rồi mà, lắng nghe cô ấy thật thú vị. Nhưng tôi cũng nhận ra mình không phải là thằng cha may mắn nào đó, đủ khôn ngoan để giúp cô ấy các lời khuyên. Tôi thấy buồn quá đỗi.

Con chim nhồng nhà ai bị sổng, bay chấp chới trên đỉnh cây, tấp vào nhà tôi, mổ khẽ lên tấm kính. Mở cửa cho con nhồng nhảy vào, tôi cho nó một quả chuối. Rồi xuống phố hỏi xem nhà nào bị mất. Chủ con chim mừng rỡ hỏi tôi đòi bao nhiêu tiền chuộc. Tôi lắc đầu. Nhưng ông ta nhất định nhét vào túi tôi một tờ bạc lớn, cao giọng: “Đừng trẻ con thế chứ!”. Tôi trả lại, bỏ đi. Nếu lấy tiền vì một việc tốt cỏn con để tỏ rõ ta đây chững chạc thì thật ti tiện. Bỗng tôi nổi giận vì đã cố làm điều tử tế. Tôi giữ lại con nhồng cho mình thì sao nhỉ?

Buổi tối sau cơn mưa. Tôi ngồi trên thành cửa sổ, bấm linh tinh phím mobile. Tôi nhắn qua Huy, hỏi nó đang làm gì. Viên đạn trả lời tức khắc bằng hình vẽ một quả đấm. Thu can đảm, tôi bấm tên San San. Ba hồi chuông, cô nhấc máy, ngạc nhiên nhận ra tôi: “Có việc gì không?”. Tôi suýt nhào ra ngoài ô cửa: “Có .. À không. Mình chỉ muốn bạn biết là mình đã có mobile thôi!”. “Hay quá!” - Giọng cô vang lên vui vẻ, khiến người ta tin rằng quả rất hay nếu có thể gọi nhau bất cứ lúc nào.

- San San đang làm gì vậy? - Tôi đánh bạo hỏi thêm.

- Mình mới viết xong bài luận tiếng Anh. Giờ nghe nhạc và nghĩ về con voi đỏ.

- Con voi đỏ từ đâu đến? - Tôi hỏi khẽ.

- Các cô gái khác mơ về quần áo đẹp hay một hoàng tử. Còn mình tưởng tượng có con voi đỏ sẽ đưa mình đi khắp thế giới. Điên thật, phải không? - Lặng đi một lúc, cô tiếp - Lâm này, chỉ có một mình bạn quan tâm đến con voi đỏ khi mình nói thôi.

Đã gần 9 giờ tối. Nhưng tôi ra khỏi nhà, chạy qua ba dãy phố. Đến trước cổng nhà San San, tôi điện thoại. Cô chạy xuống. Mắt trong vắt. Tóc ngắn dính hạt mưa trong vườn. Tôi đặt vào tay San San con voi màu đỏ. Con voi đất nung bình thường. Tôi đã tô lên nó lớp sơn đỏ thắm. San San nắm chặt tay tô
i bằng những ngón tay khô ấm, rất nhanh, rồi chạy mất trong lối đi dưới những vòm lá mùa hè.

Tôi viết bài luận vào tối hôm ấy. Tôi chưa rõ chính xác mình sẽ là ai. Nhưng tôi biết mình muốn sống giản dị, bất vụ lợi, ít phạm sai lầm ngớ ngẩn. Tôi kể trong bài luận các dằn vặt tuổi 16, điếu thuốc đầu tiên, con chim nhồng, và cái nắm tay ấm áp lạ thường .. Có thể thầy sẽ không cho điểm cao. Nhưng quan trọng tôi được viết thật. Khuya. Lẽ ra vào giường ngủ, tôi lại leo lên cửa sổ. Đêm mát lành. Không khí trong vắt. Tôi bỗng nghĩ khắp trái đất này, những con voi màu đỏ đang lặng lẽ bước đi.