My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Wednesday, October 29, 2008

Cô gái đánh trống - Phan Hồn Nhiên

Đơn độc sau khi tham dự những bữa tiệc lớn là một cảm giác vừa gây sợ hãi, vừa có sức hút bí ẩn. Giống như người ta chạy chơi liên tục trong cánh rừng xanh thẳm tràn ngập ánh sáng êm dịu để rồi đột ngột, phát hiện ra phía trước là một vực thẳm chói lóa sát bên bờ đá dốc đứng…

Đưa ra nhận xét lạ lùng khi đứng trên vỉa hè đầy gió, cô gái khẽ mỉm cười trong bóng tối, đôi mắt hơi nheo lại dõi theo các liên tưởng kô ngừng xuất hiện. Cô ta tên Phúc Ân, khoảng 20. Tôi bị cô ta gây ấn tượng mạnh trong bữa tiệc tại gian sảnh lớn khách sạn trung tâm. Giữa những cô gái váy dài lấp lánh sang trọng, bộ trang phục giản dị- quần kaki túi hộp vàng cát và áo chemise trắng rộng, hơi nhàu- khiến cô ta có vẻ lạc lõng. Với mẩu bánh pizza và cái cốc chân cao đầy nước tinh khiết, cô ngồi khuất trong hõm cửa sổ. Khá lạ, không ai bắt chuyện với cô ta. Các cựu học sinh trường nhạc lên sân khấu biểu diễn, cá nhân hoặc theo nhóm. MC xướng tên mời Phúc Ân. Cô lách nhanh qua các chướng ngại. Với đôi kính nâu đậm chống cự ánh đèn chói chang, cô gái kỳ dị không bước qua các nấc thang mà bật thẳng lên sàn gỗ. Màn trống jazz độc diễn thoạt tiên uể oải, dần hứng khởi, tiết tấu lôi kéo mê hoặc, rồi đến một khoảnh khắc không ngờ, chúng bùng nổ. Đám đông tò mò chết lặng thình lình chồm dậy, la hét cuồng nhiệt. Họ yêu cầu cô chơi tiếp bằng những tiếng “bis”, cú vỗ tay liên hồi. Nhưng làn sóng phấn khích chừng như không chạm vào người đánh trống. Cô ta vẫy nhẹ tay, thờ ơ buông hai dùi gỗ, quay lại chỗ ngồi ưa thích. Khi cô ta lặng lẽ rời gian sảnh, tôi vội vã đuổi theo bóng người mảnh khảnh chuyển động như một nhánh cỏ dũng mãnh trước gió.

Không như tôi hình dung, việc tiếp cận và kết nối Phúc Ân đơn giản. Mỉm cười đáp lại cái gật đầu làm quen của tôi, sau đó các câu hỏi tôi tung ra đc cô trả lời chính xác, khá thông minh. Thậm chí, khi tôi nói về sự đơn độc, cô còn phác thảo hình ảnh so sánh kỳ quặc đã làm tôi bàng hoàng. Tuy nhiên sau đó, các thăm dò khác hơn của tôi đưa ra đều rơi vào im lìm. Như thể cô gái đã quên bẵng có tôi đứng gần bên. Cảm giác khó chịu, bứt rứt. Các cô gái khác luôn gắng lôi kéo sự chú ý của tôi. Họ sử dụng mọi thủ thuật khôn ngoan, thậm chí thật đáng yêu. Tôi tiếp nhận hay từ chối chúng, tùy ý. Chẳng hay ho gì, thậm chí thô bạo khi nhận xét kiểu ấy, nhất là nếu mới 24 tuổi, làm việc cật lực trong lĩnh vực quảng cáo, môi trường dễ dàng cho các mối quan hệ, thành công đến sớm, đủ điều kiện tận hưởng cuộc sống. Nhưng biết làm sao được… Các vệt gió lạnh. Vỉa hè lát gạch in bóng cô gái đứng co ro, chốc chốc nhảy khẽ xua tan sự tê cóng. Không ngần ngại, tôi níu khuỷu tay Phúc Ân, buộc cô ta quay lại nhìn tôi, đưa ra đề nghị bình thản:

- Không chờ nữa. Tôi sẽ đưa em về. Hãy đứng đây đợi tôi đánh xe tới!

- Cảm ơn. Không cần đâu! Xe bus sẽ đến ngay bây giờ. Trạm xe bên kia đường- Cô gái rút khỏi tay tôi, gương mặt rạng rỡ, chỉ về phía hộp đèn nhỏ màu vàng trên một trụ sắt lúc này đang tỏa sáng như một lá cờ bất động.

- Thế còn cảm giác cô độc?- Tôi thốt lên câu hỏi kỳ quặc, yếu ớt. Hệt như tôi vừa bị một mũi xe tải đâm sầm. Chưa cô gái nào từ chối bước vào chiếc ô tô lướt êm như hơi thở nhẹ của tôi.

- Nó có thể quan trọng trong cảm giác và suy nghĩ. Nhưng rốt cuộc người ta vẫn phải làm điều gì đó rất đàng hoàng. Nghĩ mãi, cảm giác mãi thì rất mệt…- Phúc Ân dụi mắt bằng cả hai tay, nói nhanh.

Các câu nói khôn ngoan kỳ dị bật ra từ một người chưa gột bỏ hết dáng vẻ thơ trẻ một lần nữa làm tôi choáng váng. Chiếc xe bus khổng lồ đang trờ vào bến. Ánh đèn trắng bên trong biến nó thành một cái hộp di chuyển trên đường trơn mượt sau các cơn mưa mùa đông. Cô gái nhảy vọt lên sàn xe, như một cậu nhóc. Sau đó từ băng ghế trống trải, cô thò đầu ra cửa kính, đôi mắt to nhìn thẳng vào tôi, trong trẻo và gan dạ. Buổi họp cuối năm của những người học cùng khóa trường nhạc đã chấm dứt. Dư âm các bản nhạc dance, mùi rượu nhẹ, hương vị quả cây và bánh ngọt còn phảng phất không khí. Tất cả không xoa dịu nỗi bứt rứt lẫn buồn bã sâu thẳm trong tôi. Cô gái xa lạ nói đúng. Phát hiện ra cái vực thẳm chói lòa sau thời gian hài lòng với thói quen bình ổn là cảm giác đáng sợ…

Tôi bước dọc vỉa hè sang khu vực đậu xe. Bữa tiệc đã tàn. Trên vỉa hè, những dáng vẻ vội vã hay chậm rãi, sung sức hay mệt mỏi, bình thản hay tiếc nuối đan xen, tạo thành bức tranh lặng lẽ về cuộc sống bề bộn, đầy những khoảnh khắc trái ngược. Một chiếc váy dài đỏ thắm nổi bật trong bóng tối rảo nhanh, tiếng gót giầy hối hả, tiếng vải lụa sột soạt tươi vui và mùi nước hoa thơm sực đến nỗi có thể chạm tay vào trong bóng tối. “Chờ em với!”- Tiếng gọi vui vẻ bắn về phía tôi như một mũi tên. Tôi ngoảnh lại. Quỳ, cô gái mà tôi cùng dự buổi gặp mặt. Thế mà tôi đã quên bẵng mất cô. Tôi chờ cô bước đến. Níu tay áo tôi, Quỳ nói hối hả:

- Em ngỡ lạc mất anh! Em đã muốn khóc òa khi không thấy anh trong đám đông. Mobi anh lại gửi trong ví xách tay của em…

- Đưa lại cho anh!- Nỗi khó chịu thoáng qua. Có lẽ tôi không nên có thêm các biểu hiện quá mật thiết với ai tôi chưa thật sự yêu. Tốt nhất là đừng tạo dựng cho kẻ khác hy vọng mơ hồ.

Chiếc mobile đặt khẽ vào tay tôi, bàn tay cầm nó run rẩy, e dè và lo sợ. Tôi nhìn lướt qua màn hình. Quỳ khẽ khàng:

- Ban nãy có cuộc điện thoại từ công ty tìm anh gấp. Họ nhắn lại có một dự án nào đó đang cần người mẫu.

- Anh không thích người khác trả lời các cuộc gọi tìm anh. Có thể gây hiểu lầm phiền toái.

- Em xin lỗi!- Giọng nói Quỳ yếu hẳn đi, hệt như bị cào xước.

Chúng tôi đến nơi đậu xe. Tôi mở khóa, ngồi trước tay lái. Quỳ rụt rè vòng qua cửa bên, ngồi vào cạnh bên tôi. Cô đặt vào máy đĩa nhạc của Janos Starker. Bản nhạc Người Silice của Handel vang lên trầm trầm từ ngón đàn cello tuyệt diệu. Đột nhiên không gian chìm vào làn nước trầm dịu trong vắt, lấp loáng. Con đường rộng mở trước mặt. Vòm lá cổ thụ tựa những mái đầu xanh thẳm vươn lên trời cao, bay theo các suy nghĩ sâu thẳm bất tận giữa bóng tối tĩnh lặng, xa cách với những toan tính, nghĩ suy phù phiếm. Có một lúc, ý nghĩ tôi buột ra khỏi tay lái, đuổi theo vạt sáng nào đó vừa được thắp lên trong tối hôm nay. Rốt cuộc, khi còn trẻ, việc hài lòng với những gì đạt được trở nên đáng trách. Cần đặt ra những mục tiêu mới trước khi trở nên nhàm chán cũ kỹ với chính mình. Bất giác tôi nhớ màn trống jazz của Phúc Ân đã phá vỡ chuỗi âm thanh êm ả dịu ngọt trong suốt tối dạ tiệc. Đột ngột, tôi đưa tay bấm nút, tắt dòng nhạc thư thái trên cây cello. Quỳ ngoảnh nhìn tôi đôi mắt chất đầy hoang mang. Tôi lên tiếng, không quay sang cô:

- Em hãy kể đôi chút về Phúc Ân, cô bạn đánh trống!

Quấn tấm khăn lụa đỏ mờ quanh đôi cánh tay. Quỳ thoáng rùng mình. Cô kéo những món tóc loăn xoăn qua vai, hít một hơi dài, nói chậm rãi:

-Phúc Ân hơi lạ. Năm chúng em 17 tuổi, đột nhiên cô ta bỏ học một thời gian. Trước đó, cô ta luôn đc đánh giá cao trong nhóm học sinh theo học bộ gõ. Không ai biết Phúc Ân đi đâu. Sau đó, cũng đột nhiên như khi bỏ đi, cô ta quay lại trường. Nhưng không phải là cô bạn chúng em từng biết. Cô trở nên ngang ngạnh. Không ai trong lớp không từng bị Phúc Ân làm kinh hãi. Các cô gái đều gắng đều gắng đi theo vệt đường yên ổn: Học giỏi. Tốt nghiệp trung cấp, học tiếp trương trình đại học hoặc kiếm chỗ làm ổn định. Tìm được một người thương yêu và có gia đình hạnh phúc. Phúc Ân ở ngoài các mong muốn ấy…

Càng về cuối, giọng Quỳ càng lạnh lẽo. Tôi gật nhẹ. Thế là đủ. Xe rẽ vào khu phố yên tĩnh. Giữ nguyên giọng khẽ khàng, Quỳ hỏi tôi:

- Anh có dự định cho việc tuyển chọn diễn viên phim quảng cáo sắp tới?

- Có thể!- Tôi đáp hờ hững. Thế nhưng vào phút cuối cùng, bỗng tôi nhận ra đó là một gợi ý đặc biệt.

Tôi hỏi Quỳ và ghi số Mobi Phúc Ân.

Trước khi bước qua cổng nhà, Quỳ vòng qua mũi xe, run run nói với tôi:

- Em không dằn vặt hay làm phiền anh. Nhưng anh cần biết, anh đã làm em tổn thương. Lúc này anh không chú ý những gì em nói. Nhưng em sẽ chờ đợi…

Tôi quay xe, lái ra đại lộ. Tôi quen Quỳ gần ba tháng. Cô xinh, nhẹ nhàng. Không có gì phải phàn nàn. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ đến việc xem cô là bạn gái chính thức. Quỳ yêu quý tôi thật sự, có lẽ. Bằng chứng là cô muốn tôi đi cùng dạ tiệc của những người học nhạc. Nhưng đã xảy ra xúc cảm bất thường. Do tôi.

Suốt hai tuần tiếp sau, nhóm làm việc chúng tôi phải vùi đầu vào dự án quảng cáo cho sản phẩm hi-end sắp tung ra thị trường của một hãng điện tử nổi tiếng. Vướng mắc ở khâu tuyển chọn diễn viên cho đoạn phim dài 30 giây. Cộng sự của tôi, một anh chàng chuyên nghiệp bậc nhất trong việc săn lùng gương mặt cho mọi sản phẩm nhanh chóng bày trên mặt bàn những tấm ảnh đề nghị. Tất cả đều xinh xắn, duyên dáng, gây ấn tượng chút ít. Nhưng tất cả cũng đều thiếu một thứ gì đó để chỉ cần chạm mắt một lần, mọi bộ óc đều sửng sốt, không thể lãng quên. Tôi rà soát kịch bản. Hình ảnh nữ nhân vật chính hiện ra trong phòng hòa nhạc, làm tất cả khán giả sửng sốt bởi âm thanh sống động, mê hoặc khi dùng remote điều khiển dàn âm thanh buộc tôi cân nhắc. Tôi triệu tập cuộc họp nhỏ.

Các cộng sự ngạc nhiên khi tôi đề xuất thay đổi một chi tiết: Nhân vật không hiện ra vô cớ mà sẽ bước xuống từ giàn trống jazz, sau khi tạo ra một chuỗi âm thanh nóng bỏng. Người chuyên săn lùng gương mặt nhếch mép: “Tìm đâu ra một cô gái đáp ứng đủ các yêu cầu, lại biết đánh trống?” Tôi bật ngón tay: “Hãy để tôi lo việc này. Cậu gắng xếp lịch quay ngay đầu tháng sau!” Các thành viên im lặng, không mấy tin tưởng.

Mái tóc nâu sẫm dưới tác động của các ngọn đèn huỳnh quang tỏa vào chung quanh quầng sáng hổ phách. Ba máy quay bố trí hợp lý, sẽ ghi hình tất cả góc độ đẹp nhất của Phúc Ân. Trái vẻ phớt lạnh quen thuộc, giờ đây, cô gái khá bối rối khi bị vây quanh bởi những chuyên viên studio luôn tay sửa chữa nếp áo hay dặm lại phấn nền gương mặt cô. Thi thoảng, cô đưa mắt về phía tôi. Vẻ căng thẳng đc chịu đựng đầy can đảm. Từ xa, tôi làm dấu hiệu trấn an, mỉm cười. Cô gái tr
ẻ gật nhẹ, rồi nhanh chóng cuốn vào công việc. Khi đạo diễn hô lệnh bấm máy, Phúc Ân ngồi vào giàn trống. Một lần nữa, mọi thứ chung quanh lùi xa hàng trăm mét khỏi tầm quan tâm, cô gái dồn hết chăm chú vào điệu rock mạnh mẽ, rắn rỏi, cuồng nhiệt. Món tóc trước trán bay tung. Gương mặt gầy gò, gan góc nhưng vẫn giữ nguyên ánh mắt chân thành, thơ trẻ rực sáng theo tiết điệu. Đó là hình ảnh biểu cảm thường, tràn đầy sức sống. Mọi người trong studio nín thở. Xong lần quay thứ 5, đạo diễn hoàn toàn hài lòng. “Không thể tốt hơn. Tinh thần cô gái này quá tuyệt!”- Quay qua tôi, ông tò mò- Cậu thích cô ta, phải không?” Tôi im lặng, ngồi ở chiếc ghế vải, chờ Phúc Ân tẩy trang. Tôi đỡ túi xách trĩu nặng trong tay cô, đề nghị cùng ăn bữa trưa muộn. Cô đeo đôi kính nâu, lưỡng lự, rồi gật nhẹ.

Tôi giao phong bì đựng món tiền cát-sê khá lớn cho Phúc Ân. Cô cảm ơn, nhưng không thật sự chú ý. Sau bữa cơm, toi gọi cà phê. Quán vắng vẻ. Phúc Ân bỗng rời bỏ trạng thái im lìm, hỏi tôi:

- Anh muốn nói gì với em, đúng chứ?

- Gần đây, anh chợt nhận ra rất cần có ai bên mình. Cần thật sự. Em có hiểu điều ấy không?

- Ai cũng đi qua cảm giác ấy. Sớm hay muộn mà thôi. Năm 17 tuổi, khi mẹ bỏ em ra nước ngoài, em khám phá rằng đôi khi nỗi cô độc cần phải gánh chịu một mình. Khó khăn lúc đầu. Rồi nó làm người ta trưởng thành kinh khủng. Em đã từng nghĩ sẽ tìm một ai đó để nhờ cậy. Nhưng dần em biết, một công việc, một mục đích đàng hoàng để theo đuổi có giá trị ngang bằng, thậm chí còn hơn hy vọng dựa dẫm. Học xong trung cấp âm nhạc, em quyết định thay đổi. Em thi vào ngành hóa vi sinh. Thật thú vị khi lao vào một lĩnh vực phức tạp, đầy thử thách anh ạ.

Tôi lặng đi. Đó là kinh nghiệm của một người trẻ mỏng manh nhưng thông minh hơn tôi. Phúc Ân sống và suy nghĩ về từng ngày của mình. Còn tôi, tôi chẳng có nỗ lực gì ra hồn ngoài việc gắng kiếm nhiều tiền. Viễn cảnh lạc mất cô gái trong cuộc sống tấp nập khiến tôi thảng thốt. Tôi đặt tay lên tay cô, nói hối hả:

- Nếu anh nói anh cần em vô cùng thì sao?

Cô gái nín lặng, ngửa bàn tay che môi, mắt nhìn tôi đăm đăm. Hồi lâu, cô buông cánh tay, giọng nói tỉnh táo:

- Em đang nghĩ về một sự bắt đầu quan trọng vô cùng khi người này trở nên cần thiết cho người khác. Nó là gì, anh biết không?

- Là gì? - Tôi hơi khó thở.

- Là tình cảm sâu đậm mà Quỳ dành cho anh. Cô ấy ốm nặng khi anh không liên lạc nữa. Đơn giản, đó là tình yêu. Tình yêu trong sạch, bất vụ lợi. Anh có thể cảm nhận được nó không?

Phúc Ân đã rời đi. Một mình tôi ngồi lại. Ô cửa sổ tròn nhìn ra vỉa hè thẫm xanh dưới cơn mưa mùa đông. Những hạt nước thẳng gõ tung tung trên phiến gạch, như đc điều khiển bởi tay đánh trống vô hình. Một cuộc gọi từ công ty đề nghị tôi về bàn bạc dự án mới. Nhưng tôi muốn ngồi lại thêm đôi chút. Thực sự là tôi nhiễm lạnh. Cảm giác lạnh của một người lữ hành tình cờ đứng sát mỏm đá dốc đứng.

Saturday, October 25, 2008

Luôn có anh kề bên

Minh Khương
Mặc cảm rồi cũng có một ngày tan chảy trước tình cảm của cậu. Tôi biết chỉ một ngày không xa nữa thôi, tôi sẽ đủ can đảm để đối diện với chính mình,vì tôi luôn có cậu ấy ở kề bên mà, chắc chắn!
11h.

Tôi lưỡng lự, rồi quyết định nhấc máy gọi Phan. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trầm nhẹ nhàng, đúng là giọng của cậu ấy rồi, tôi thầm reo lên xúc động đến nghẹn cả giọng.

- Phan à, tớ đây… Gặp nhau một chút, được không?

Nghe giọng rè rè của tôi trong điện thoại, có lẽ Phan đoán được đang có chuyện. Cậu ấy dịu dàng:

+ Chờ một chút. Mười phút nữa, tớ đợi cậu tại chỗ cũ nhé.

“Chỗ cũ” là con hẻm đầu đường – nơi mỗi lần chúng tôi gặp nhau, cách nhà gần một trăm mét đi bộ. Thấy mắt tôi ửng đỏ, Phan dẫn tôi vào một quán cóc ven đường gần đó, cậu ấy gọi một ly sữa nóng và đưa cho tôi.

- Uống đi, uống cho bình tĩnh. Bố cậu lại đánh cậu à, không sao đâu rồi mai sẽ..

Bao giờ cũng vậy Phan thường an ủi tôi bắt đầu từ câu “rồi mai sẽ”. Tôi không biết đây là lần thứ “n” nào tôi làm phiền cậu ấy. Bố tôi thất nghiệp gần một năm nay, cứ mỗi tối ông đi nhậu về là nhà bắt đầu ồn ào, hết chửi mắng chúng tôi ăn bám lại quay sang đập chén bát, rồi túm tóc đánh mẹ. Thường thì những lần như vậy kéo dài chỉ khoảng một hai tiếng, sau đó ông đi ngủ, đến sáng mai không nhớ việc gì xảy ra.

Những lần như vậy, trong tiếng nấc nghẹn ngào tôi lại gọi cho Phan. Và cậu ấy luôn luôn ở bên những khi tôi cần, như lúc này đây. Ly sữa phả làn hơi mỏng ấm áp vấn vít bên má. Bên cạnh tôi, Phan ngồi đó với nụ cười hiền hậu, tôi tựa vào vai Phan rất lâu…

Chiếc bánh café.

Lớp tôi có giờ “nữ công gia chánh”, sáu chiếc bánh nướng tròn trịa nhất được cô chọn chấm điểm, của tôi là một trong số ấy. Một chiếc bánh gatô socola (thật ra là vì không có nhiều tiền, nên tôi thay bằng hương cà phê và may sao mùi vị cũng không khác lắm) có kem nền trắng. Cô cho tôi mười điểm, và tôi được gói về nhà.

Tôi ghé qua nhà Phan. Không có ai ở nhà. Cũng phải, tôi nhớ ra lúc chiều trên lớp, tụi con trai được phân vào lớp điện ngoại khóa, giờ hẳn chưa về. Tôi tần ngần đứng trước cửa không biết có nên bỏ hộp bánh này vào thùng thư ngay ngắn phía trước cửa nhà cậu ấy hay không? Liệu cậu ấy sẽ ăn không? Liệu cậu ấy có thích vị socola mà thực ra là cà-phê-rẻ-tiền không? Đúng lúc đang lầm bầm đó, tôi nghe giọng nói vang lên từ phía sau:

- Kha à? Tìm tớ có việc gì đấy?

Tôi giật mình quay lại, lúng túng giấu nhẹm chiếc bánh ra phía sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy. Ánh mắt của cậu ấy vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
+ Tớ… tớ qua mượn cậu quyển sách văn, tớ lỡ làm mất ấy mà. - Tôi nói dối.

“À vậy hả”. Cậu ấy cười khì, rồi lục trong cặp đưa cho tôi. “Đây này, “cây văn” trong lớp mà cũng có lúc không cẩn thận à”

Tôi gật đầu cám ơn rồi leo lên xe chạy thẳng. Chiếc bánh bị tôi nhét đại vào trong cặp nhão nhoẹt ra. Khi tôi về đến nhà, nhìn cái bánh lấm lem và lòng buồn rười rượi. Một lần nữa, tôi lại nói dối…

Hội Trại 20/11.

Chúng tôi cùng thầy chủ nhiệm và hai cô thực tập đi cắm trại ở suối nhân tạo của thành phố. Tôi được nhận mua rau quả và thức ăn cho lớp. Khi nhóm con gái phân công nhau làm bếp, một đứa la lên:

- Ai mua đống rau này vậy?

+ Là... tớ... - Tôi rụt rè lên tiếng

- Thảo nào. - Vân, một đứa tiểu thư trong lớp, nhiếc tôi: “Bảo mua caron không nghe, mua đống xà lách rẻ tiền này làm sao làm thịt nướng được!”

- Nhưng… caron thì đắt quá, mình mua xà lách rẻ hơn, vừa tiết kiệm cho lớp, vừa nhiều nữa. - Tôi phân trần.

+ Hừ, đúng là cái đứa con nhà nghèo, mua cho lớp còn tính toán keo kiệt.

- Có thôi đi không nào! - Đúng lúc đó thì Phan xuất hiện - Chính tớ bảo Kha mua xà lách đấy. Chứ ai cũng tiểu thư như cậu, ca-ron nào cho đủ mà phục vụ chứ!

Vân tím tái mặt, giả lảng đi.

"Ui chà, lại “anh hùng” của Kha xuất hiện rồi." Cả lớp cười, nhưng không ai bàn tán gì nữa. Chỉ cần một tiếng nói của Phan, cả lớp đều nghe theo. Và,cũng một lần nữa, cậu ấy lại bảo vệ tôi.

Phan nhìn tôi mỉm cười, nhưng tôi tránh ánh mắt nhìn của Phan
Tối, đốt lửa trại, mọi người quây quần quanh đống lửa, riêng tôi đứng tách ra một gốc, ngồi xọp xuống gần một bờ suối, nhìn ánh trăng phản chiếu những vạt sáng lấp lánh mà lòng buồn vô hạn.

“Này”. Một tiếng đập vai sau lưng tôi, là Phan. “Cậu không nhảy với các bạn à?”

Tôi lắc đầu, tiếp tục với những suy nghĩ riêng của mình. Phan ngồi xuống cạnh tôi. Im lặng, như những lần trước.

+ Cậu có muốn khiêu vũ một chút với mình không?

Tôi ngập ngừng một chút, rồi quyết định nói: “Xin lỗi cậu”. Phan thở dài nhè nhẹ.

Biết làm sao được, khi thật lòng tôi rất muốn nắm tay cậu ấy, siết chặt vào lòng mình, phả vào mặt những hơi lửa ấm áp. Nhưng, tôi không thể.Tôi vẫn chưa thể tin được, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Phan.

Phải, chính xác, Phan đã tỏ tình tôi, một tuần trước.

Nhưng tôi đã từ chối.


Tự ti.

Chúng tôi đã làm bạn với nhau được ba năm. Ba Năm! Cậu ấy luôn là người bên cạnh tôi lúc vui, lúc buồn, những ngày đầu năm học khi tôi vẫn còn phải đi bộ đến trường thì mười hai giờ trưa, dù nhà hai đứa cách nhau rất xa, Phan luông đúng giờ xuất hiện trước cổng để chở tôi. Cũng chính cậu ấy, những tối bố tôi trở về trong những cơn say, luôn luôn đợi tôi ở con hẻm đầu đường, nắm chặt tay và nói: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Sự tồn tại của Phan trở thành một sợi dây liền mạch trong suy nghĩ của tôi. Luôn luôn kề bên, luôn ở che chở. Tôi yêu Phan. Đó là điều hiển nhiên, là một bí mật mà tôi không thể nói. Nhưng tôi đã nói dối: “Tớ không có tình cảm với cậu” khi cậu ấy ngỏ lời.

Còn lý do tôi nói dối? Chắc chắn đó là vì gia cảnh của mình.

Phan là con thứ ba của chủ xí nghiệp gỗ lớn nhất thành phố tôi, nhà của cậu ấy ở ngay mặt tiền, cậu ấy đẹp trai, học giỏi, nhiệt thành, luôn tươi cười và hay giúp đỡ mọi người. Còn tôi, một con nhỏ mặt đầy mụn, luôn bối rối, hay xấu hổ, không giỏi bất cứ một môn thể thao nào, bị bạn bè bắt nạt, và buồn thay, ngôi nhà của tôi chỉ toàn những lờ
i chửi bởi của bố.

Tôi bị ám ảnh bởi gia đình mình, bị ám ảnh bởi miệt thị của bạn bè, bị ám ảnh bởi sự vũ phu của bố. Tôi sợ hãi chính mình. Và dù tôi có yêu Phan, thì khoảng cách giữa hai thế giới của chúng tôi quá lớn để tôi thành thật với chính mình. Tôi không phủ nhận tôi đang hối hận, nhưng tôi còn biết phải làm sao?
Cũng giống như bây giờ, khi một mình ngồi ngắm ánh trăng với những ủ ê trong lòng mình, mặc cảm của tôi dồn dập hơn bao giờ hết. Phan vẫn ngồi đó, cạnh tôi. Cậu ấy mở trong điện thoại một bài nhạc, đó là: “Close to you” của The Carpenters.

- Cậu nhớ không? Bài hát chúng ta cùng thích khi xem “So close” đấy.

Tôi mỉm cười, lắng nghe từng giai điệu dịu dàng. Một lúc sau, cậu ấy cất tiếng:

+ Kha à, tớ nói chuyện này một chút nhé.”

- ...

+ Nếu cậu ngại vì lời tỏ tình của tớ lúc trước, thì cho tớ xin lỗi nhé. Bởi tớ chỉ muốn cậu hiểu tình cảm của tớ, và cho dù cậu không thể chấp nhận thì cứ hãy để tớ bên cậu những lúc cậu cần tớ, có được không?

Tôi ngẩng mặt nhìn Phan, mặt Phan ửng đỏ, đôi mắt cậu ấy gợn từng đợt sóng lao xao..

- À, tớ đã hỏi bố tớ rồi. Bên xưởng gỗ ở Hội An đang thiếu thợ, nếu bố cậu chấp nhận làm xa có thể vào đó làm, thứ bảy và chủ nhật được về, lương cũng không tệ đâu. Có việc rồi, bác ấy sẽ không cáu gắt, cũng không buồn bực nữa. Mọi việc rồi cũng sẽ tốt thôi.

Cậu ấy đứng lên, phủi gấu quần chuẩn bị đi thì… Trong một khoảnh khắc, tôi rút hết can đảm, nắm tay cậu ấy giữ lại..

- Phan… Ở bên tớ một chút được không?”

Bỗng dưng tôi bật khóc, nước mắt lăn dài trên má. Đó cũng là lần đầu tiên tôi ngả đầu vào bờ vai rắn chắn đó. Phan lúng túng nhìn tôi, rồi gõ nhẹ lên trán tôi.

- Ngốc ạ, việc gì phải khóc, tớ đã nói rồi, cậu hãy cứ sống tốt và luôn tự tin lên, tớ sẽ luôn ở bên cậu mà!

Tội sụt sịt gật đầu… Và trong gió, lời bài hát “Close to you” luôn văng vẳng bên tai, vang lên những thanh điệu hạnh phúc.

Mặc cảm rồi cũng có một ngày tan chảy trước tình cảm của cậu. Tôi biết chỉ một ngày không xa nữa thôi, tôi sẽ đủ can đảm để đối diện với chính mình,vì tôi luôn có cậu ấy ở kề bên mà, chắc chắn!