My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Thursday, April 30, 2009

Mắt

Nguyễn Thị Việt Hà

Không chỉ bởi chú cô là một người có vai vế lớn trong đó mà còn bởi vốn ngoại ngữ của cô cực kỳ “tanh”, khả năng lướt net cũng vào dạng “siêu cấp độ”, chưa kể vốn hiểu biết về lĩnh vực kinh doanh, thương mại cũng không đến nỗi nào. Với chừng ấy khả năng, có bị ném ra ngoài xã hội như người ta vẫn nói, Phương cũng chẳng lo thất nghiệp chứ đừng nói là chết đói.


Mà thôi, chẳng nói chuyện đó làm gì cho buồn thêm nữa. Học lực khá, vi tính, ngoại ngữ... để làm gì khi mà mắt cô lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo; đến người yêu gọi cửa, đứng cách nhau có 1m mà Phương cũng phải vươn cổ cò mới nhìn thấy rõ. Không ai biết lý do tại sao. Chỉ biết một lần cách đây chưa lâu, chưa lâu lắm, sau một giờ luyện nghe tiếng Anh trực tuyến, như mọi lần, để thư giãn Phương nghịch ngợm điều khiển cho chiếc ghế đang ngồi kênh lên hai chân trước.

Để giữ thăng bằng, cô phải khom người, hai tay tóm lấy cạnh bàn, hai chân duỗi thẳng, mắc vào phía đáy hộc bàn, thế là tha hồ cập kênh chiếc ghế. Tất nhiên chỉ nhè nhẹ thôi. Cái trò đó Phương cá rằng hết thảy mọi người đều thực hiện nó ít nhất một lần trong đời.

Phương thì nghiện. Nó làm cho cô nhớ lại thời con trẻ, khi trường lớp chưa có nhiều bàn ghế học sinh đóng liền như bây giờ. Chỉ có những chiếc bàn và những chiếc ghế băng dài; giờ ra chơi, lũ trẻ trong lớp đua nhau ngồi kiểu đó và cập kênh ghế.

Nhiều đứa trượt tay, trượt chân, ngã ê đầu, dập mông mà vẫn không chừa. Và cái lần định mệnh đó, Phương trượt tay ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào bức tường ngay sau đó. Tả lại thì thật dài, chứ khi ấy tất cả chỉ diễn ra trong vài tích tắc, Phương chỉ kịp biết mình bị ngã, rồi lịm đi không biết gì hết.

Phương tỉnh dậy trong bệnh viện. Không biết mình mê man bao lâu, chỉ biết mở mắt ra đã thấy cha mẹ và đứa em nước mắt lưng tròng đang ở cạnh. Gia đình Phương ở Hưng Yên, cách Hà Nội những 60km, đâu có gần, thế mà ba mẹ và em cô đã có mặt ở đây rồi. Cả nhà ai cũng mừng vì cô đã tỉnh lại và tất cả xét nghiệm, chiếu chụp đều cho kết quả khả quan. Thực tế cô cũng không có biểu hiện gì chứng tỏ ảnh hưởng của cú va đập.

Hai tuần sau - thời gian quá dài để gây một cú sốc - mắt Phương trở nên mờ ảo một cách kỳ dị. Có thời gian cô tưởng như trước mắt mình lúc nào cũng căng một tấm nilông mờ mờ, đục đục. Có thời gian cô lại thấy trước mắt mình luôn luôn có những cánh quạt trần quay quay mãi mãi. Phương phải nhìn mọi thứ: người thân, bạn bè, sách vở, đồ đạc... tóm lại là mọi thứ của cuộc sống, kể cả Nam, người yêu của cô, qua cái màng chắn quỉ quái ấy. Gia đình cô, cả họ hàng bên ngoại lẫn bên nội từ chục đời nay có ai mắc phải căn bệnh ma quái ấy đâu.

Phương khóc. Khóc trong đêm khuya. Khóc những lúc một mình. Khóc những lúc bên Nam. Làm sao có thể không khóc và oán trách số phận giáng xuống mọi trớ trêu khi Phương tưởng chừng như đã nắm chắc hạnh phúc trong tay. Tại sao nó - cái số phận bạc bẽo ấy - không cướp đi khả năng nhận rõ ánh sáng của cô ngay khi còn thơ bé? Để cô phải quen đi. Phải đau khổ chấp nhận bất hạnh đó trong đời. Mà giờ đây, sau khi đã hào phóng ban tặng cô nhiều ưu ái, mới phũ phàng giội xuống cô điều bất hạnh?

Nam hơn cô một tuổi, học cùng trường và vừa được nhận vào một công ty khá danh tiếng, có nhiều cơ hội cống hiến, học tập và thăng tiến. Nếu không có căn bệnh ấy, cuộc đời họ sẽ đi theo lập trình: Phương ra trường, đi làm hai năm rồi họ sẽ tổ chức đám cưới và có những đứa con như thiên thần. Nhưng căn bệnh quái ác ấy...

- Em lo gì, còn nước còn tát. Mình sẽ đi khắp các bệnh viện trong Nam ngoài Bắc, thậm chí ra cả nước ngoài để chữa trị.

Tập bệnh án của Phương dày cả xấp chẳng khác gì ngăn lưu trữ hồ sơ trong bệnh viện. Hơn một năm, sau khi tốt nghiệp, chân Phương đã in dấu hầu hết các bệnh viện trung ương, bệnh viện có hợp tác với nước ngoài tại Hà Nội, Huế và cả Sài Gòn. Nhưng tuyệt nhiên không một bác sĩ nào, kể cả những chuyên gia đầu ngành gọi tên được chính xác bệnh mắt của Phương, tuy ai cũng dự báo khả năng nhìn của cô sẽ ngày một kém đi. Mỗi lần nhận kết quả, cô cũng không còn khóc nữa. Vì quen rồi.

- Anh dành được mấy chục triệu, mình đi sang Sing thử xem. Biết đâu họ lại chữa được bệnh cho em thì sao.

Phương không đồng ý. Làm sao có thể bắt Nam hi sinh cho cô nhiều như thế khi Nam và cô chưa có ràng buộc gì đáng kể. Chỉ là tình yêu, mà bao người vẫn yêu nhau, bỏ nhau rồi lại yêu người khác ấy thôi. Nam tát yêu Phương. Em coi giá trị của tình yêu chỉ đáng thế thôi sao? Không, không phải thế. Chỉ là em muốn anh thật tỉnh táo để sau này không bao giờ hối hận thôi. Anh không bao giờ hối hận. Nam đã nói thế.

Và Phương đã muốn chết chừng nào trong phút giây nghe những chuyên gia đầu ngành nước bạn cho biết họ không xác định được nguyên nhân căn bệnh của cô. Nhưng có thể... có thể vài năm nữa cô sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Đã có vài trường hợp xảy ra như thế rồi. Tốt nhất là cô hãy chuẩn bị ngay từ bây giờ cho một cuộc sống không có ánh sáng. Họ đã tránh nhắc đến từ “mù” chứ tuyệt nhiên không phải vì sợ cô và Nam không hiểu được từ đó trong tiếng Anh.

Trên taxi ra phi trường và suốt quãng đường bay về nước, Nam nắm chặt tay Phương. Riêng cô, dù cố gắng vẫn không thể nào ngăn nổi dòng nước mắt lăn dài trên má. Thương mình và trên hết là thương cho Nam vô cùng. Giống như Nam, mẹ của cô đến tận giờ vẫn không muốn tin bệnh của Phương là sự thật. Không cậy nhờ được Tây y, bà quay sang cậy nhờ thần thánh và thế lực siêu nhiên. Hễ nghe ở đâu mách bảo “thầy này”, “thầy kia” cao tay, trừ tà, diệt ách siêu phàm lắm là bà lại khăn gói, đồ lễ lên đường.

* * *

- Em lên Hà Nội đi. Có một chuyên gia mắt người Pháp, trước đây từng có thời gian làm việc trên bệnh viện bay nổi tiếng thế giới đang sang làm công tác nhân đạo ở Việt Nam ít ngày. Anh đã liên lạc được với bà ấy rồi. Bà ấy sẽ khám cho em.

- Em không lên đâu. Chẳng có tác dụng gì đâu. Anh cũng đừng lo cho em quá.

- Em buồn cười thật đấy. Anh không lo cho em thì lo cho ai. Em phải lên. Anh cấm em không được nản chí. Bằng không anh sẽ về nhà lôi bằng được em lên.

- Nhưng...

Phương chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút dài vô nghĩa. Cô đang ở Hưng Yên. Mệt mỏi sau một thời gian dài lê bước khắp nơi tìm hiểu về căn bệnh quái quỉ mà mình mắc phải. Và một lý do khác quan trọng hơn: cô muốn xa Nam vì không muốn trở thành gánh nặng của anh. Dù Nam nói anh sẽ không bao giờ bỏ em. Nếu anh đã không yêu em thì thôi, nhưng nếu em đã là người anh yêu thì dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ muốn vòng tay che chở cho em không phải là vòng tay của anh.

Phương biết Nam thật lòng. Ba năm trời yêu nhau, quá đủ để cô cũng như anh hiểu tường tận con người nhau. Nhưng Phương cũng biết Nam có một điểm yếu: anh không bao giờ muốn rời bỏ Hà Nội. Bởi vì chỉ có ở đây, với đầy đủ điều kiện, cơ hội học tập cũng như cạnh tranh mới giúp anh phát huy được hết năng lực của mình. Và Phương đã về Hưng Yên, để mong rằng không sớm thì muộn Nam sẽ chán chường cái cảnh cứ cuối tuần lại phải về Hưng Yên thăm cô. Nhưng hình như cô nhầm thì phải. Nam bảo:

- Anh chỉ muốn và cần em làm những công việc thông thường có thể mang lại hạnh phúc và sự thoải mái cho em và anh. Thế nên nếu thiếu đi một đôi mắt cũng không ngại gì. Anh sẽ bảo bọc em suốt cuộc đời.

-...

- Anh được cơ quan cho một suất học bổng du học ba năm bên Mỹ. Nhưng có lẽ anh sẽ không đi đâu. Hơn lúc nào hết anh cần ở nhà với em lúc này.

Phương ngồi yên trong vòng tay của Nam. Nam nói đúng, Phương đang cần Nam hơn lúc nào hết trong đời. Khi trước cô chủ động rời xa anh, nhưng thực lòng cô vẫn yêu anh và cần anh vô cùng. Bởi cô muốn anh suy nghĩ thật chín chắn về tình yêu của hai người, cũng như quyết định của chính anh. Nếu Nam sợ gắn bó với cô sẽ là một gánh nặng, đó sẽ là cơ hội để anh rời xa cô. Phương sẽ một mình gánh lấy nỗi đau trên con đường đời thăm thẳm, đen tối nhưng cô tin mình rồi sẽ vượt qua. Ngược lại, anh sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã quyết định ở lại bên cô, cũng như cô không bao giờ phải mặc cảm là gánh nặng cho cuộc đời anh...

Còn giờ đây, chưa bao giờ Phương thấy cuộc sống đau khổ và bế tắc như lúc này. Tưởng tượng một sáng mai thức giấc, xung quanh cô toàn là bóng đêm đặc quánh, không thấy đường để đi, không thấy quần áo để mặc, đau khổ hơn là không xem được tivi, báo chí, mạng Internet, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không thể làm gì nữa...

Trời ơi - tim Phương thắt lại. Đôi khi, cái ý nghĩ đen tối - giá như cô được chết quách đi có lẽ sẽ nhẹ gánh cho Nam và người thân - cứ lởn vởn trong đầu. Lạ lùng, sao nghĩ đến cái chết cô lại không thấy cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo chạy dọc sống lưng như khi đôi mắt vẫn trong veo và tâm hồn tràn ngập niềm yêu đời, yêu người? Hình như Nam rùng mình, vòng tay siết chặt lấy cô hơn:

- Hay là mình cưới nhau đi. Anh muốn được thấy và lo cho em mỗi ngày, chứ thế này anh khổ tâm lắm.

* * *

- Chị ơi, em bấm phím này đã đúng chưa chị?

- Đúng rồi bé ạ.

- Đã hiện lên cửa sổ màu xanh rồi hả chị?

- Ừ.

- Màu xanh thế nào hả chị? Có dịu dàng không chị?

- Dịu dàng bé ạ.

- Vâng, mẹ em cũng bảo thế. Màu xanh dịu dàng như khi mẹ vuốt tóc em vậy, dịu dàng như khuôn mặt và bàn tay mẹ mà em đã thuộc rõ từng đường cong và những vết chai sần. Suốt đời em chỉ ước có phép thần tiên để một lần nhìn thấy gương mặt và đôi bàn tay mẹ. Để cảm nhận cái dịu dàng từ thị giác khác với cái dịu dàng em vẫn cảm nhận từ đôi tay như thế nào.

- ...

- Từ khi tiếp xúc với máy tính, biết những phần mềm tiện ích dành cho người khiếm thị, em còn ước giá như mình được sáng mắt cho đến khi biết hết cách sử dụng cái máy tính này thì hay biết mấy... Em tham lam chị nhỉ?

- ...

- Trước đây em sống mặc cảm mình là người cô đơn và vô dụng. Từ khi vào trung tâm này, được tiếp xúc với nhiều người cùng cảnh như mình, nhất là được những anh chị mắt sáng hơn giúp đỡ học chữ nổi, và gần đây là sử dụng máy vi tính vào Internet, em thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn rất nhiều chị ạ.

-...

- Mà sao chị lại vào đây? Chị có bị khiếm thị như em không?

- Chị vào khám bệnh, chỗ một chuyên gia người Pháp đang làm từ thiện ở đây. Chị cũng gần... khiếm thị như em rồi - Phương nghèn nghẹn.

- Có nghĩa là chị vẫn nhìn được nhưng mờ mờ phải không chị?

- Ừ.

- Nghe giọng nói em đoán chị chắc lớn tuổi hơn em nhiều. Chị có được đi học không? Có được học máy tính, có biết khai thác Internet không?

- Có em ạ. Chị đã học xong đại học và có thể vào Internet rất cừ. Nhưng cũng chẳng để làm gì nữa. Chị sắp... mù rồi. Sắp trở thành người vô dụng rồi.

Phương bỗng bật khóc nức nở. Lạch... cạch... hình như cô bé lần mở ngăn kéo đưa cho chị túi khăn giấy. Phải mất một lúc khá lâu, Phương mới lấy lại được bình tĩnh.

- Em cũng từng đau khổ như chị vậy - vẫn giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé cất lên - Nhưng chị vẫn hạnh phúc hơn những người như em. Chị vẫn được nhìn thế giới, ba mẹ và những người thân yêu đến tận bây giờ. Còn em vẫn chưa một lần và có thể mãi mãi sẽ không có lần nào hết.

Hình như cô bé quay đi giấu hốc mắt bắt đầu đỏ lên. Phương vừa mới hay có những người khiếm thị khóc ra được nước mắt, nhưng có những người cả đời nước mắt chỉ chảy vào trong.

Có lẽ thời gian sẽ trôi đi mãi, nếu như cô bé không ngập ngừng cất lời phá tan sự im lặng giữa Phương và nó:

- Em nghĩ... chị có thể học chữ nổi và cách sử dụng máy tính dành cho người khiếm thị ngay từ bây giờ nếu sau này không may... Như ở trung tâm của em này, các anh chị mắt sáng hơn những người mù một chút, nghĩa là vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ, sẽ giúp những người mù hẳn như em học chữ nổi, học cách sử dụng máy vi tính...

- Ừ, chị cảm ơn em.

Phương khe khẽ gật đầu. Nam ơi, em không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ giữa em và cô bé 14 tuổi sâu sắc này lại làm em tỉnh ngộ ra rồi. Học chữ nổi, học sử dụng máy vi tính, học cách chăm sóc bản thân và làm những việc đơn giản... như là mình không còn nhìn thấy nữa. Điều này em cũng nghĩ đến và anh cũng đã nói với em nhiều lần.

Nhưng em vẫn chưa thể bắt đầu vì chưa có ai đau khổ và oán trách cuộc sống, oán trách số phận thay cho em. Nhưng tất cả rồi sẽ khác. Có thể anh cứ sang Mỹ du học đi. Em sẽ không sao đâu mà. Em sẽ đợi anh. Và em tin rằng con tim anh sẽ luôn thuộc về em như em đã thuộc về anh.

Phương không biết rằng phía sau cô, từ một góc kín đáo, có một ánh mắt thân thuộc đang dõi theo cô. Con trai ít khi khóc lắm. Nhưng hình như Nam đã khóc
...

Cột nước đỏ

Chuông cửa gắn bên trên ổ cắm điện. Khi nó vang lên đột ngột, Lâm giật mình làm đổ một ít cà phê nóng vừa lấy khỏi bình. Vết bỏng nhẹ phía dưới đầu gối. Trước cửa căn hộ, người giao hàng mặc đồng phục đưa cho anh chiếc thùng xốp, yêu cầu ký nhận một bưu phẩm bảo đảm. Địa chỉ người gửi bỏ trống. Nhưng người nhận là anh, chính xác đến từng chữ. Người giao hàng nói nhát gừng: “Anh không nhận nó cũng được!” khi Lâm tỏ ý lưỡng lự. Có gì đó bất ổn và nguy hiểm ẩn giấu bên trong gói hàng chẳng rõ tung tích.

Tuy nhiên, kiểm soát kỹ con dấu bưu điện, anh cầm hộp quà vào phòng khách. Bằng con dao rọc giấy sắc nhọn, anh cắt dải băng keo. Phía dưới lớp cỏ khô được trải đều cẩn trọng, mười ba quả hồng đỏ sẫm nằm im, với những cái cuống tươi rói vừa bẻ khỏi cành chưa lâu. Ngoài ra, không còn gì khác.

Chuông cửa một lần nữa xé rách lớp màng yên tĩnh bao quanh căn hộ. Hân đứng đúng vị trí người giao hàng ban nãy, ngoẹo cổ bồn chồn. Vừa thấy anh, gương mặt cô tức khắc rạng rỡ. Lách qua cửa, cô chạy xuyên dãy hành lang tối om, vươn cổ nhìn mọi ngóc ngách căn hộ rộng. Giọng nói vui nhộn vang lên: “Không có ai trốn ở đây chứ? Anh tái xanh kìa. Em làm anh ngạc nhiên ư?”. “Chưa khi nào em đến vào giờ này…”, Lâm nhận xét. “Sáng nay tỉnh dậy, em nghĩ phải thay đổi. Không thể mọi ngày đều giống nhau!” - Hân tựa lưng vào khung cửa sổ phòng khách, nói liến láu. Ánh nắng từ phía sau khiến mái tóc hung nâu biến thành quầng sáng rực rỡ tỏa quanh khuôn đầu hoàn hảo. Đôi mắt nâu sẫm nhìn thẳng vào mắt Lâm, chân thành - “Thế là em chạy vội đến đây. Đường phố ban sớm rất vắng nên xe đi nhanh. Em nhớ anh, và em phấn chấn khủng khiếp. Cần bắt đầu từ chuyện nhỏ nhất. Anh cũng vui, đúng không?”. “Ừ. Vui!” - anh gật nhẹ.

Sự thật là anh chưa nguôi cảm giác sợ hãi trước món quà lạ. Sự xuất hiện đột ngột của vợ sắp cưới tô đậm thêm nỗi hoang mang kỳ dị trong anh. Hân bước đến, bằng một động tác đột ngột, cô choàng tay quanh cổ Lâm. Cặp đồng tử nở rộng, lấp lánh vô số tia sáng tí xíu. Mái tóc rối tung thơm mát hương vị ban mai. Khuôn ngực mềm mại. Xuyên qua làn vải áo, tiếng tim đập mãnh liệt hệt như cánh chim khua loạn trong bụi cây tối tăm. Mạch máu căng mọng, phập phồng thở dưới da. Bỗng chốc, trạng thái đờ đẫn tan biến. Vòng tay quanh eo lưng Hân, anh ghì mạnh, thiết tha. Vệt sáng tinh khiết của vầng trán, của những chiếc răng ẩm ướt nổi bật khác thường. Tiếng cười khe khẽ, lôi kéo. Nụ hôn nhúng anh vào hõm đen êm mượt.

Họ nằm bên nhau, trôi bồng bềnh trong cảm giác thấu hiểu, gần gũi và an toàn. Ánh sáng ngày chủ nhật rực lên bên ngoài ô kính. Trong cuộc rượt đuổi bất tận, một bầy sẻ nâu lượn vòng quanh đỉnh cây cổ thụ, với tốc độ chóng mặt. Một con thình lình kiệt sức rơi thẳng xuống. Tiếng chó sủa xa mờ dưới sân, như vọng đến từ thế giới khác. Bền bỉ hơn cả, âm thanh của một cái máy đang khoan cắt mặt đường nhựa, lúc rù rì, lúc lóe lên chói tai.

Trên nền âm thanh đó, Hân nói liên tục về cuộc cạnh tranh tại công ty, chương trình giảm giá ở siêu thị nội thất, làm rõ hơn một số chi tiết đám cưới của họ sẽ tổ chức cuối năm. Anh thở nhẹ, nhìn ra bầu trời mỗi lúc thêm xanh thẳm. Nhặt bàn tay anh, cô áp lên môi, cười: “Anh có nghe em nói không?”. “Ừ. Anh thấy dễ chịu lắm!” - Lâm đáp thành thật, cảm giác rõ rệt nụ cười từ cô đang thấm vào anh. Mấy lúc một mình, anh thường quan sát cuộc sống chật hẹp, đủ thứ thói quen nhàm chán, những mối liên hệ và nỗi bận tâm tầm thường. Các mục đích trước kia ngỡ như lớn lao giờ đây anh đều có được. Đòi hỏi nối tiếp chừng như khó khăn và hợp thời hơn. Nhưng vẫn chỉ là các mong muốn cũ, trong lớp vỏ thèm khát mới. Mục đích biến cuộc sống trở nên trưởng giả, anh biết. Thậm chí, chúng khiến anh thêm thấu suốt đời sống uổng phí và nỗi bất lực u ám. Vì thế, mọi thời điểm bên Hân luôn sáng sủa và yên ổn đặc biệt. Và cũng vì thế, anh yêu cô siết bao.

Hân nhảy ra khỏi giường, chạy sang phòng ăn. Khi cô khuấy cốc cà phê nguội, vết bỏng dưới gối anh đau nhói. Một thứ ký ức kỳ quặc, anh tự nhủ. Ngồi bên bàn, đọc lướt mấy tờ báo và chú mục vào trang quảng cáo, Hân bất chợt nhìn sang những quả hồng. “Một người quen từ Đà Lạt gửi tặng!” - anh giải thích. Hân nhướn mày: “Ai?”. Anh im lặng. Ký ức nguy hiểm như khí nitơ. Nó hiện diện khắp nơi. Nhưng nếu cô đặc, nó sẽ phát nổ. Cô đếm, ngạc nhiên: “Sao lại mười ba quả?”. “Anh không biết”. Lâm hy vọng cô đưa ra chút manh mối nào đó. Nhưng Hân hoàn toàn thờ ơ. Cô chọn một quả hồng chín mọng, mang đến bên cửa sổ. Vừa ăn, cô vừa phàn nàn về con đường đang đào tung phía dưới, vết cày xới cắt ngang thảm cỏ trong khu căn hộ. “Có thể họ chỉ sửa chữa hệ thống nước cứu hỏa” - anh phỏng đoán - “Việc ấy cũng cần thiết”. “Anh nghĩ căn hộ này sẽ bốc cháy ư?” - Tái nhợt nhìn anh, cô kêu lên. “Em nghĩ nó không thể cháy?”. “Tự dưng em thấy sợ!”. “Đừng nghĩ gì bất an nữa!”. “Nhưng em đã cảm thấy bất an”. “Anh không thể làm gì cả”.

Họ không nói gì thêm trong buổi sáng đó. Không khí khô lạnh. Mùi vị của sự bất trắc lẩn quất. Gần trưa thì Hân về nhà riêng của cô. Vết nứt gãy mơ hồ trên mối quan hệ bền chặt. Anh xếp những quả hồng vào tủ lạnh, sau đó mở kênh ESPN xem một trận tennis. Ngỡ như cô vẫn ngồi bên cạnh anh, sắp nói to điều gì đó. Lẽ ra mình không nên làm cô ấy hoang mang, anh không thôi dằn vặt. Tuy nhiên, trong sâu xa, khi thử lặp lại mẩu đối thoại giữa họ, anh hiểu thực ra sẽ chẳng có gì thay đổi.

Gần trưa, anh đặt vài đĩa thức ăn vào lò vi sóng. Điện thoại từ văn phòng gọi đến thông báo có trục trặc nghiêm trọng trong một dự án. Trước khi rời nhà, anh tắt hết công tắc điện. Ý nghĩ tai họa có thể ập đến bất kỳ lúc nào khiến anh khó chịu. Mình sẽ gọi bữa trưa ở văn phòng, anh tự nhủ.

Bãi cỏ và con đường trước khu nhà bị máy khoan cắt nát. Đất đá ngổn ngang. Không thể lấy xe, anh đành đi bộ ra đường lớn, đón taxi lên văn phòng. Anh đoán đúng, một vòi nước cứu hỏa đang được lắp đặt bên kia đường, sát rìa bãi cỏ. Màu sơn bóng ướt phản quang trong ánh nắng chói gắt. Màu đỏ thắm nổi bật trên nền cỏ xanh, ấn tượng bức bối ma quái. Mấy công nhân lắp đặt trụ nước đã bỏ đi ăn trưa. Cái miệng vòi nước, nơi người ta sẽ gắn gioăng vào, khi nhìn trực diện chỉ là cái hốc lớn tối đen. Đặt tay lên van khóa, anh thử vặn nhẹ. Đột ngột, luồng nước trắng lóa ộc ra, lao thẳng về phía trước. Hệt như cú đấm mạnh, nó dội anh bắn về phía sau. Vệ cỏ trơn ướt. Trong nỗ lực ghì lại, anh trượt chân, ngã bật xuống. Đầu anh đập mạnh vào một tảng bê tông vỡ. Trong quãng rơi ngắn ngủi trước khi chạm đáy tăm tối, anh chợt nhận ra màu đỏ cột nước cứu hỏa giống hệt những quả hồng tươi rói anh nhận được sáng nay.

Anh thức dậy trong căn phòng rộng. Đèn trên tường hắt xuống thứ ánh sáng đông cứng. Từ cái máy hát, vẳng ra bản nhạc chậm và nhẹ. Anh rời khỏi giường, tìm cái remote trong ngăn kéo, chọn một đĩa nhạc khác của Edith Piaf. Bước tiếp ra phía cửa sổ, Lâm vặn tay nắm cửa kính nhìn ra ngoài. Khoảng trời tối sẫm, đen mịn. Hoảng sợ chạy ra cửa, anh gắng sức kéo mạnh các song sắt, nhưng nó đã bị khóa cứng. Sau lưng anh, chếch bên cánh phải, hành lang dài hắt ra ánh đèn màu hổ phách. Tấm gương trên tường không phản chiếu điều gì rõ ràng ngoài hình ảnh một người đàn ông ngoài 30, với vết thương sau gáy băng kín.

Đột nhiên, Lâm sững sờ nhận ra anh biết rõ mọi thứ bên trong không gian xa lạ này. Từ vị trí cái đĩa Piaf, cách vặn tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ, cho đến ý nghĩ mơ hồ về những quả hồng cất trong tủ lạnh. Ngồi thừ trên ghế phòng khách, anh lo âu đưa mắt nhìn quanh. Một bóng người từ bếp đi lên. Nụ cười khó khăn khiến gương mặt muộn phiền của cô biến đổi đôi chút: “Em không nghĩ là anh có thể ngồi dậy sớm như vậy!”. “Đầu tôi còn hơi đau một chút. Nhưng tôi không sao!” - anh ngạc nhiên với giọng nói của chính mình. “Anh có đói không?”. “Tôi muốn ăn một quả hồng”. “Anh còn nhớ những quả hồng?”. “Cô nghĩ tôi quên ư?” - Lâm cáu kỉnh - “Những quả hồng vợ cũ của tôi gửi từ Đà Lạt. Trồng trong vườn nhà cũ…”. “Vâng!” - cô gái đáp, thì thầm. “Tôi nằm đây bao lâu rồi, cô có biết không?”. “Gần một tháng. Sau khi anh ra viện, em ở lại nhà anh” - cô gái nhìn thẳng vào Lâm. Những tia sáng nâu trong đôi mắt sẫm gợi nhớ điều gì đó, nhưng anh không thể.

Đây là nhà của anh. Gần một tháng đã trôi qua. Anh nhặt nhạnh các mẩu thông tin trong câu nói của cô gái, thu nạp và chấp nhận chúng vội vã. Cú va đập mạnh bên vòi nước cứu hỏa khiến anh quên mất hoặc làm méo mó vài thứ quen thuộc. Một linh cảm khôn ngoan nói với anh rằng ký ức bị cất giấu sẽ nặng hơn bất kỳ thứ tưởng tượng nào, dù khiếp đảm nhất, vậy nên đừng đào bới nó. Cô gái mang lên cho anh một quả hồng. Vẫn là quả hồng trong trí nhớ, nhưng lớp vỏ nhăn lại, mềm và lạnh cóng. Anh chậm rãi bóc vỏ, ăn từng miếng chậm rãi. Cô gái vẫn không rời mắt khỏi Lâm. Anh thoáng khó chịu: “Đừng nhìn tôi như vậy!”. “Anh không muốn biết gì về em trong một tháng qua hay sao?”. “Cũng được. Nhưng cô là ai?”. “Anh đang đùa, đúng không?” - Cô gái cười phá lên. “Không!” - anh mệt mỏi - “Hãy cho tôi biết, cô là ai?”.

Nụ cười đông cứng trên gương mặt Hân, rơi tuột xuống như chiếc mặt nạ. Sau khi thay quần áo, cô xách chiếc túi lớn đi về phía hành lang. Lúc khép cửa, cô chỉ đặt lên anh cái nhìn nghiêm trang và bình thản.

***

Hơi chuệnh choạng và khó nhọc, anh quay trở lại với công việc quen thuộc tại văn phòng. Các dự án lại tiếp tục, như chưa có gì trục trặc xảy ra. Vài lỗ thủng trong trí nhớ, về công việc, dần dần được anh trám đầy lại, không quá khó khăn. Cuộc sống hiện ra mới mẻ trước mắt, yên tĩnh và nhẹ nhàng, ngỡ như không có gì anh phải than phiền. Chỉ có vài buổi sáng, khi thức giấc, anh chợt nghĩ về những điều mình đã lãng quên, những ký ức anh đã đánh mất trong đời. Vài mẩu sáng lướt qua về chúng khiến tim anh đập mạnh, như thể bao nhiêu ý nghĩa cuộc sống dồn hết sức nặng vào đấy. Hơn một lần, anh nhẩm đếm những quả hồng được bẻ khỏi vườn và gửi cho anh theo đường hàng không. Ký ức về người vợ đã chia tay lờ mờ hiện ra giữa những nhánh cây rồi trở nên trong suốt. Cả Hân nữa, cô cũng không trở lại. Hết thảy những gì không được yêu thương sẽ biến mất khỏi mặt đất này. Cả anh nữa, quá trình tan biến đang dần dần diễn ra, không thể chống cự.

Friday, April 17, 2009

Rừng mưa xanh

Phan Hồn Nhiên
Sân bay chói lòa, nhìn từ trên cao. Nắng to, các vạch sơn phản quang dài bất tận, và đàn bò uể oải ăn những vạt cỏ yếu mềm ngoài khu vực đường băng hồ như cũng tỏa sáng. Xe chuyển khách về nhà ga đựng đầy người. Không khí bám mùi thơm li ti của những quả mơ đóng trong các thùng gỗ lăn trên băng chuyền. Vài người lạc nhau trong phòng đợi mênh mông đâm sầm vào Linh. Anh không phải lấy hành lí. Chuyến đi quá dài. Và kéo dài thêm nó bằng sự xếp hàng ngột ngạt sẽ không thể nào chịu nổi. Trong một cử động bất chợt, anh nhìn thấy đột ngột màu xanh thẫm đến độ phi lý đang thực sự chảy lênh láng trên bầu trời, bên kia bức tường trong suốt. Hình như ai đấy vẫy anh. Hoan. Vóc dáng mảnh mai, gương mặt xinh đẹp áp vào kính hơi biến dạng nhưng giống cô hơn bao giờ hết. Linh rảo nhanh về phía cửa. Không mang theo hoa, không ôm hôn như những kẻ gần cưới nhau, chạm thoảng qua thông báo nỗi cô độc và sợ hãi chưa rõ nguyên cớ.

- Anh chẳng hề cho ai biết giờ máy bay đến - Linh hơi ngạc nhiên - Em chờ lâu chứ?

- Không - Giọng Hoan run nhẹ - Nhưng em điện thoại cho Ng. và biết chắc chuyến bay...

Sự khó chịu kỳ lạ bò trên mặt Linh. Anh nói rành rẽ:

-
Lần sau đừng điên rồ như vậy nữa!

Taxi trờ đến. Họ lên xe. Ngoài cửa kính cáu bẩn bám đầy dấu tay và những lời lẽ thô bạo in ngược vẫn vùng trời thẳm sâu. Một máy bay của Nga âm ư cất cánh đâm vào cái khoảng xanh trống rỗng nguy hiểm. Người tài xế với tay vặn cái nút nhỏ và bỗng dưng trong không gian chật chội của xe, vang lên đoạn hành khúc được chơi bởi dàn dây. Linh nhắm mắt hờ. Mọi việc hầu như chẳng có gì thay đổi. Vẫn là những chuyến đi bận rộn và đơn độc. Vẫn hương vị thành phố lúc trở về căng mọng, thơm nồng. Rồi cái giai điệu xưa cũ hoi chói gắt nhưng chân thành vang trên xe. Chỉ có niềm vui sướng chờ đón vẻ mới mẻ liên tục của cuộc sống, mà anh ngỡ sẽ bền bỉ, đang lặng lẽ bạc màu. Băng ghế sau, thi thoảng Hoan nhìn vội anh qua kính chiếu hậu.

- Có chuyện gì ở văn phòng thời gian anh đi vắng ư? - Linh hỏi.

- Không, mọi việc bình thường. - Có người mới vào làm việc!

- Anh nghe thoáng điều này trước chuyến công tác.

- Người mới đến là Ng. - Hoan nói nhanh - Cô ta nộp đơn và được chọn...

Một lần nữa trời mùa hè nghiêng đi một cách dị thường. Linh choáng váng. Gã tài xế nhìn chòng chọc người khách sang trọng bằng đôi mắt to tướng chất đầy nỗi nhạo báng và tò mò. Khoảng giữa trưa và chiều. Đường vào thành phố vắng vẻ. Những thảm cỏ trống trải. Đàn bò ban nãy nhìn rõ từ máy bay đã biến mất. Linh không nói thêm gì nữa cho đến khi xe rẽ vào ngõ nhà Hoan. Trước khi len qua cánh cửa gỗ, cô ngoái lại nhìn anh, đôi mắt cầu cứu. Còn lại trên xe, anh mở điện thoại, bấm mã của Ng. Các hồi chuông vô số, nhưng rõ ràng chúng vang lên vô ích từ nơi không ai. Gã tài xế ngồi cạnh khò khè, cười phô hàm răng xấu: “Vợ và người tình hả?” Linh ngìn anh ta, sững sờ, rồi lắc đầu. Bánh xe taxi lướt đi gần như không chạm vào mặt đường nhễ ngại hơi nóng.

2.

Hai tuần Ng. đến làm tại văn phòng trong tòa nhà lớn, mang theo hơi thở đường phố ồn ão khiến các nhân viên cũ thoạt đầu bực bội nhưng ít lâu sau, họ sẽ buồn chán nếu ngày làm việc không nghe không nhìn thấy Ng. Đó là một cô gái trông khá kỳ quặc, đôi mắt tròn xếch trổ bên trên gò má gầy gò, giống như hai cái ao nhỏ tìm thấy giữa núi đồi bỏ hoang. Những chiếc răng cửa to cộ, sáng lấp lánh vui nhộn mỗi khi cô ta kể chuyện cười - những câu chuyện hài hước vô số bằng cách nào không rõ luôn mới mẻ, đầy ắp chế nhạo lân ngạc nhiên. Những bản thiết kế đến tay Ng. xong nhanh, không có gì phải phàn nàn. Ông trường phòng Andrew - giống một thợ mộc xưởng cưa hơn là người am tường mọi mẫu vẽ - dành cho cô nhân viên mới thiện cảm không che giấu trong tia nhìn xám tro hơi mệt mỏi và lo âu. Những hôm điện mất đột ngột, áo láng nhẫy mồ hôi, ông ra lệnh cho Ng. mở tung kính. Những trận gió căng phồng trên cao khiến Ng. ngồi vắt vẻo trên cái bàn chung, theo đề nghị của Andrew và mấy người trẻ chung quanh, cô hát vài bài nhạc quen thuộc của The Beatles khàn khàn, mờ đục, chân thành. Chung quanh lắng nghe, hơi buồn. Linh lảng tránh ánh nhìn Hoan, nhớ lại hồi anh và Ng. còn bên nhau, thi thoảng cô ta chơi trên cây guitar gỗ cũng những khúc ca này... Thường khi ký thành công một hợp đồng trang trí lớn hoặc quá căng thẳng vì điều gì, Andrew mở tủ âm trên tường rót đầy cốc rượu trắng, thở vào không khí mùi quả cây chín rục ngây ngất và ớn lạnh. Thảng hoặc ông ta mời Ng. hớp brandy nhỏ, hỏi: “Cô cứ hát hoài mấy bản nhạc cũ không chán ư?” Cô ta cười to. Ông ta phấy tay: “Thôi bỏ qua. Người ta có quyền làm vài chuyện bất thường khi còn trẻ. Nhưng sự sợ hãi và cô độc thì vẫn chờ phía trước. Giống tôi lúc này...” Ng. im bặt. Như hết thảy những người 27 tuổi bình thản và tự do, cô gắn bó với cuộc sống hiện tại, lảng tránh các muộn phiền của ngày hôm qua và luôn tự bảo vệ khỏi những tổn thương do lỗi lầm non nớt. Đôi khi tới văn phòng lúc đầu ngày, cô quan sát cảnh vật từ trên cao, tim khua vang niềm vui được làm việc, như một con kiến trong bầy đàn vô số. Một lần, Ng. kể cho mọi người nghe mẩu chuyện hài hước về những họa sĩ, Andrew nheo mắt: “Cô biết vẽ? Biết cách phơi bày ý nghĩ gây ra nhiều phiền toái. Nhưng cô hãy làm cho tôi một cái chân dung đầy râu!” Các nhân viên buồn thảm trong phòng cười ré lên, đoán Andrew ngà say sẽ trở nên đa cảm. Ng. cười theo. Cô tin mình vui vẻ thực sự.

Âm thanh các bàn phím khua lên tựa cơn mưa xa xăm, văn phòng của những người thiết kế như một hình vuông khổng lồ rót đầy ánh sáng mùa hè. Trời thật nóng. Ng. rời phòng rửa mặt mang theo một cốc nước to. Lúc về bàn, cô nhận ra Linh rời bỏ màn hình. Hai kẻ vừa xa lạ, vừa thân thuộc nhìn ra khoảng trời thẫm xanh. Những ý nghĩ, những xao động khủng khiếp diễn ra không âm thanh trong văn phòng nhỏ. Không thể tưởng tượng được họ, chính họ vẫn giữ liên lạc đều đặn qua điện thoại suốt ba năm qua, kể từ lúc họ nói chia tay vì không còn yêu nhau nữa. Ng. uống cạn cốc nước, kìm giữ cơn run rẩy phi lý dâng lên trong khoang bụng. Linh theo dõi cô như một con cá sấu thăm dò con mồi khổng lồ của mình, hoặc ngược lại. Tối nay họ có nói chuyện qua điện thoại nữa hay không? Họ sẽ duy trì thói quen không gặp gỡ nhưng vẫn thấu suốt các vấn đề của nhau như thế nào? Khi Linh sực tỉnh quay về công việc, Hoan đã rời đi không tiếng động, nhu những con bò ăn thảm cỏ đã đi đâu vào cái buổi chiều hạ cánh ở sân bay ...

3.


Bên trên bàn làm việc của Andrew xuất hiện một bức tranh màu bột đóng khung gỗ. Gương mặt trong tranh tô màu lá cây, cái mũi gồ ghề xanh tái và bộ râu được vẽ như bó rong biển tươi mới. Những nhân viên tới xem bức tranh lúc trưởng phòng vắng mặt, cười sặc sũa và thè lưỡi chế nhạo gương mặt bị nhốt kín trên cao. Tuy nhiên, nhìn lâu, họ nhận ra ở khía cạnh nào đó, Ng. có lý khi vẽ một đôi mắt vắng vẻ và héo úa đến thế. “Lão ra đang nghĩ cách nốc nhiều rượu mà không say bí tỉ khi duyệt bản vẽ” - một anh bình luận bông phèng. “Không - tiếng nói khác vang to hơn - Andrew đang lựa chọn sa thải bớt một người trong chúng ta...” Tiếng cười hưởng ứng nhợt nhạt. Mọi người tản đi. Từ chỗ ngồi của mình, Linh nhìn sang bức tranh nhỏ Ng. vẽ. Buổi tối hôm qua, họ trò chuyện lâu sau 10 giờ khuya, cô kể cho anh nghe vài việc cô làm trong ngày, chính xác và bình thản. Họ bóc câu chuyện ra khỏi không gian văn phòng. Tuy nhiên, dù không chủ tâm, cả hai hoàn toàn không đả động tới Hoan. Tình yêu xa xưa còn âm vọng, việc không gặp mặt cố ý khiến những trao đổi của họ giống như một trò chơi lưỡng lự. Linh bắt đầu nói với Ng. về những vấn đề gặp phải trong công việc, những khó khăn anh chưa tìm lối ra. Lắng nghe, găm vào những câu chuyện những chiếc gai châm biếm rồi cười vang, Ng. biến mọi thứ trở nên nhẹ bỗng và trả nỗi phiền toái về đúng chỗ của nó. Dần dà, họ hiểu việc giãi bày tốt biết bao và sự thật lòng hóa thành một tấm màn che chắn cho cả hai trước nỗi thất vọng nhàm chán... Không ai - ngoài Hoan, người Linh gần cưới - nắm vững mối dây chằng chịt kết nối họ 3 năm trước kia lẫn các cuộc trò chuyện ma quái sau này. Nhưng Hoan cũng lặng thinh... Linh nhìn bức tranh xanh biếc Ng. vẽ Andrew. Cô ta muốn nói gì với những màu xanh trong suốt đầy bí mật? Không đơn thuần cô ta vẽ một gương mặt trung niên buồn rầu. Đó là thông điệp giấu kín mà anh không có khả năng giải mã. Trong các buổi tối trên đường dây sau 10 giờ, cô ta không đả động tới tranh. Từ dãy bàn khác, Hoan đến sau lưng anh từ bao giờ ... “Anh không hiểu nhưng em biết rõ điều cô ta hàm ý.” - Hoan nói thì thào. Linh lảng tránh bằng việc nhắc cô buổi trưa đi ăn cơm chung rồi bắt tay vào bản thiết kế một phòng trưng bày có không khí châu Phi. Cách anh không xa, Ng. vẽ những cái ghế mộc sẽ đặt vào nhà trưng bày ấy. Họ thấu suốt ý tưởng công việc của nhau, không cần cùng thảo luận maquette.

4.

Gió quanh tòa cao ốc thổi thốc tháo từng đợt mạnh trong các mạch đường nhỏ. Những người bộ hành trên vỉa hè như gần bay bổng lên. Hoan đi cạnh Linh, thở khó nhọc.

-
Hôm nay chúng ta ăn trưa ở đâu? Cô hỏi, cố xóa mờ cảm giác khó chịu len lỏi giữa hai người.

Linh không đáp, đuổi theo những ý nghĩ mơ hồ về việc sử dụng màu xanh nhiệt đới trong họa thất chủ đề Phi châu.

Nắng chảy trên vỉa hè buổi trưa. Những phiến đá bị nung bỏng mềm ra dưới chân họ.

- Anh đi chậm hơn một chút được không - Hoan lại thử phá vỡ sự im lặng gần như cầu cứu - Em muốn nói với anh một điều, ngay bây giờ...

Linh hơi giật mình và họ rẽ vào quán trước mặt. Trong hơi nóng hầm hập, những người ăn cơm đầm đìa mồ hôi thoáng chốc ngước nhìn Hoan - gương mặt tuyệt đẹp đặt trên một đôi vai mảnh khảnh. Cách đó không xa, Andrew và Ng. ngồi chung vài khách lạ. Cô ta đang dịch liến láu những đối thoại trong câu chuyện, thi thoảng nhún vai tinh quái khiến mấy người chung quanh cười vang. Cô ta có thấy hai người mới vào không, Linh tự hỏi. Hoan đặt món ăn và khi gấp tờ thực đơn, mắt cô đột nhiên mất màu, như thể tất cả sức lực bông dưng rời bỏ cô.

- Có chuyện gì không ổn? Ban nãy em bảo sẽ nói với anh điều gì? - Linh sực nhớ.

- Thay vì cuối năm, chúng ta sẽ làm đám cưới vào tháng sau, được không? - Hoan nói vội vã, những ngón tay bấu chặt cạnh bàn.

- Tại sao?

- Em không biết. Nhưng gần đây em bị bủa vây bởi sự bấp bênh - Giọng cô gái trẻ vang lên the thé, run rẩy và người chung quanh bắt đầu kín đáo quan sát họ. Từ phía cái bàn tròn, đã nhận ra hai người mới tới, tiếng cười Ng. mỏng đi. Những hạt mồ hôi Linh ngột ngạt rỉ trên từng vuông da.

- Anh phải xem lại lịch làm việc. Có thể các chuyến công tác... - Linh nói khẽ, thấy Ng. luống cuống nở nụ cười rỗng rõ mồn một, bất kể khoảng cách.

Chừng như bằng một linh cảm kì dị, cô ta biết được những gì bàn bên đây trao đổi. Andrew hớp cốc rượu đỏ rót riêng, khoe với những người khách bức tranh Ng. tặng ông ta, ngợi khen cái ánh sáng đơn độc và bồn chồn tuổi già mà cô thấu hiểu đã đưa lên tranh. Họ chạm các cốc bia lạnh đầy mồ hôi, uống cạn, để lại những viên đá lấp lánh yên tĩnh tan rữa dưới hơi nóng của không khí và những suy nghĩ lẩn khuất trong quán cơm náo động. Trong một cử chỉ không định trước, gương mặt nâu sáng như thổi màu mới, phấn khích và thành thực:

- Ông giống như một cái cớ phong phú, Andrew. Từ nỗi sợ hãi của ông, tôi nhìn thấy sự đơn độc của mình. Tôi biết mình vẫn gắn bó, vẫn yêu thương một ai đó mà vài năm trước, tôi tưởng đã bỏ qua và thu xếp ổn thỏa mối quan hệ tan vỡ... - Đôi mắt như hai ao tròn xếch luôn chất đầy ánh cười bỗng nhòe đi, chao đảo - Cảm ơn ông đã nhận tôi vào làm việc. Môi trường khác lạ khiến người ta thay đổi trạng thái trì trệ của thói quen...

Trong khoảnh khắc lóe sáng, những kẻ liên quan bỗng biết rõ những ám chỉ u buồn. Hoan đứng lên, tựa con hươu bị thương lao vụt rời khỏi cánh rừng nguy hiểm mà từ ngày đầu yêu Linh, nghe anh ta kể thờ ơ về mối liên hệ cũ, cô biết rõ vì đâu. Andrew cười to, như cánh đồng nở rộ những đám lớn sặc sỡ hoa. Ông hất đầu về phía người đàn ông trẻ không đổ mồ hôi, đang choáng váng nhìn xuống nỗi ngạc nhiên của mình: “Phải cô ngụ ý về người kia?” Sự im lặng đỏ rực và nóng bức. Ng. khó nhọc nhếch môi cười, hàm răng sáng trắng tựa những thỏi đường sợ hãi trên đia. Mọi bí mật vỡ ra trong Linh, anh đi về phía cửa, không nhìn về phía sau. Và cũng đúng thời điểm ấy, Ng. chợt hiểu Linh yêu cô. Sự tỉnh táo sáng suốt của anh đã gắn kết với cô ba năm, và có thể lâu hơn. Nhưng anh ta không chọn cô. Anh ta sẽ lấy một người không bao giờ đọc được anh trọn vẹn. Đàn bò rời khỏi đồng cỏ rực rỡ thân thiết tìm đến vũng nước nhỏ râm mát, yên tĩnh, không ấn chứa hiểm nguy...


5.


Mưa. Với tất cả sự mạnh mẽ và bền bỉ có thể, cơn mưa buổi chiều mùa hè giống như một cánh rừng xám xanh mọc giữa bầu trời mênh mông. Ng. dựa lưng chiếc ghế nhựa xanh biếc trong phòng chờ, lắng nghe thông báo việc trì hoãn chuyến bay. Andrew, ông trưởng phòng hơi ngầy ngật hơi rượu ngồi bên cạnh, bảo:

- Đừng lo, tôi cũng chờ cho tới khi cô lên chuyến bay khuya.

Ng. gật nhẹ, biết ơn. Ông ta tìm cho cô một học bổng, hối thúc cô từ bỏ sự lo âu trì hoãn lẫn nỗi nuối tiếc che giấu để tiếp tục việc học. “Học gì cũng được, Ng. Miễn là cô có cơ hội đi xa và không cho phép mình cũ mòn.” - Andrew đôi khi an ủi cô, dưới lớp vỏ khô khan của lời nhắc nhở...

Cánh rừng mưa đang rỗng dần đi. Mặt trời sáng trắng lại hiện ra, bay lơ lửng trên những dải mây sạch sẽ, tươi mát. Ng. bồn chồn nhìn quanh. Đã khá lâu, cô không cho phép mình chạm vào ống nghe... Nhưng hôm nay thì khác.

- Tôi muốn gọi một người bạn - Ng. nhìn Andrew.

Người trung niên khôn ngoan thấu suốt sự đời mỉm cười bằng tia mắt xám tro:

- Cô sẽ sống sót thôi. Điện thoại vàng ở phía sau quầy giải khát.

Ng. rời ghế, những bước nhẹ tênh nối dưới chân cô. Tiếng động cơ máy bay cất cánh đều đều bên ngoài bức tường kính như làn sương mờ che dấu cuộc sống chưa biết tới. Mấy cái loa trong phòng đợi bỗng loạt xoạt rồi vang lên những bản nhạc không có khoảng dừng. The Beatles và không khí đầy ắp hương vị tuổi trẻ. Ng. cầm ống nghe, ngoảnh nhìn ông trưởng phòng ngoẹo đầu ngủ gà gật ở đàng xa. Sẽ tới ngày cô già đi, đôi khi buồn và cô đơn như Andrew, như hết thảy ai biết quá nhiều về cuộc đời. Nhưng cho tới ngày ấy, cô sẽ sống trọn vẹn thời gian của mình, có bao nhiêu việc cần phải làm.Đó là mẩu kí ức thanh xuân nhỏ nhoi nhưng vĩnh viễn xâm chiếm tâm hồn. Cô gái trả thẻ điện thoại cho Andrew, nói với ông: “Xong rồi”. “Tốt” - ông ta cũng trả lời ngắn và khép mắt. Khép mắt thôi, không thể ngủ khi bóng dáng của tuổi trẻ ông đang chuẩn bị vào đường băng và khởi sự hành trình. Nhạc chuyển tiếp khúc ca về ngôi nhà trong rừng.