My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Sunday, September 2, 2007

Cổ tích cho đàn ông - Thùy Linh

Dẫu đọc 1/2 đã biết kết cục truyện nhưng có cần phải thế không


"... À ơi, à ơi mẹ ru con mẹ ngủ ngon, lời ru đi vào trong mơ... ". Vừa xoa lưng bé Tũn chị vừa hát khe khẽ. Nhìn hàng mi con bé khẽ động đậy, chị biết rằng nó chưa ngủ. Từ ngày mẹ nó mất, nó vẫn trằn trọc như thế. Những ngày đầu nó còn khóc đòi mẹ. Khóc đến cạn hơi rồi lịm đi.

Trong giấc ngủ thỉnh thoảng lại giật mình, cái giọng nhỏ kêu khào khào: "Mẹ ơi"... Rồi nó không khóc nữa, không đòi mẹ, không giật mình, chỉ nằm im, mắt nhắm nghiền, hai hàng mi động đậy, nhưng không ngủ. Người nó rộc rạc đi, gầy như một con mèo hen. Trong đôi mắt nó ánh sáng cứ nhạt dần, nhạt dần... Mới đầu ba nó sợ lắm. Khổ sở vì cái chết bất ngờ của vợ, bất lực trước nỗi đau đớn của con, có lúc chỉ biết ôm bé Tũn nằm khóc. Chị là hàng xóm thương cảnh hai cha con mà tới giúp. Bé Tũn níu vào hơi ấm người đàn bà trong chị. Còn chị cứ thấy phảng phất quanh mình mùi hôi chua nồng của con bé, theo chị cả vào giấc ngủ buồn. Đêm nằm ở nhà mình mà cứ ngỡ đang nằm bên con bé, thảng thốt quờ tay sang, định cất tiếng hát ru, giật mình tỉnh dậy mà tê tái.

- Cô hát bài khác đi.

Bé Tũn bỗng cất tiếng. Hai hàng mi vẫn khẽ rung rung không chịu mở.

- Nhưng cô chỉ biết mỗi bài hát đó thôi.

- Mẹ biết hát nhiều bài lắm.

- Cô xin lỗi, rồi cô sẽ học.

"... Lời ru đi suốt cuộc đời. Ru bằng yêu thương. Ru bằng nhọc nhằn... Ngày mai bừng ánh mặt trời. Tan rồi mây đen, tan rồi bão tố... ". Chị vẫn đành hát ru nó bằng bài hát quen thuộc. Chỉ một bài đó thôi.

Bé Tũn vẫn chưa chịu ngủ. Mồ hôi rịn ra trên trán làm mấy sợi tóc mỏng bết dính lại. Hết vốn chị đành xoa lưng cho nó. Xoa mãi đến mỏi tay bé Tũn vẫn nằm im, lay động hai hàng mi dài cong veo.

- Ngủ đi cháu, cô thương cháu nhiều.

Chị chỉ biết nói với nó như vậy. Bỗng con bé ư ử hát một bài gì đó nghe không rõ lắm. Chị chỉ nghe được lõm bõm: "... ánh trăng... cây đa to, có thằng Cuộc già... Cuội ơi ta nói Cuội nghe... Gió không có nhà, gió đi muôn phương... trên trời đất ta... ". Rồi tiếng hát nhỏ dần bay đi mất. Hai hàng mi bé Tũn như hàng tơ rủ xuống khi lặng gió. Nó đã tự ru được mình. Chị đắp chăn cho con bé và khẽ khàng xuống giường.

Chị vào bếp dọn đống bát đũa ba Tũn bỏ lại sau bữa cơm tối vì vội đi họp. Thức ăn còn thừa khá nhiều, nồi cơm mới chỉ khơi khơi phần trên. Anh vội không kịp cả đánh cơm. Món giá xào chị đành phải đổ đi, vì anh vốn yếu bụng, không ăn được thức ăn để tủ lạnh. Mỗi lần như thế này chị buồn lắm, cảm thấy như mình có lỗi vì đã nấu nướng không ngon, không hợp với khẩu vị của anh. Mỗi khi anh ăn, nếu có mặt ở đó, chị thường quanh quẩn, lén nhìn cách anh ăn để đoán xem anh có hài lòng hay không. Chị coi đó như là một niềm vui thầm kín của riêng mình. Chị rất sợ anh biết điều này và cố tìm cách giấu giếm. Bởi anh là người nhạy cảm, chỉ cần nhìn đôi mắt trong veo thơ trẻ lạc lõng trên gương mặt bị những đường hằn mệt mỏi của cuộc đời lưu lại đang bừng lên những tia sáng lấp lánh, anh sẽ biết ngay đó không thể là ánh mắt của người giúp việc cố làm cho ông chủ vui lòng. Mỗi khi đứng trước anh nói chuyện, chị không thể, không dám nhìn vào gương mặt thanh tú, có cặp mắt buồn buồn dài dại của anh thường hay mơ màng sau cặp kính. Chị chôn cái nhìn xuống đất, hoặc buông nó trôi vào khoảng không. Anh cũng chỉ thường trao đổi rất ngắn gọn rồi bỏ đi. Chị biết là anh tránh cho chị con sóng mặc cảm đang xô đẩy chị. Nhưng chị mặc cảm cái gì thì anh làm sao hiểu nổi. Không bao giờ hiểu nổi...

Có tiếng khóa lách cách ngoài cổng. Anh đã đi họp về. Chị cảm thấy lồng ngực mình rung lên. Chị uống vội ngụm nước rồi đi ra phòng khách, đứng vào chỗ mà chị biết anh sẽ hỏi chuyện mà không nhìn thấy mặt chị.

- Bé Tũn ngủ rồi hả chị? - Anh treo cái mũ cát két vào cái mắc áo kê góc nhà.

- Tôi ru mãi vẫn không chịu ngủ. Nó tự ru lấy đấy anh ạ.

- Vậy à! - Anh ngồi xuống ghế salon - Ngày xưa mỗi lần cô ấy ru, nó cũng thường hát theo mà chị. Hai mẹ con thích nhất bài "Ánh trăng trắng ngà". Câu thơ bé Tũn thích là "Em là ai, cô gái hay nàng tiên. Em có tuổi hay không có tuổi. Mái tóc em là mây hay là suối... ". Mỗi đêm cô ấy ru bé, thế nào rồi cũng phải quay về bài hát và câu thơ đó... à, mà muộn rồi, ba con tôi làm phiền chị quá.

- Không sao đâu anh ạ. Ở nhà tôi cũng có làm gì đâu. Có con bé vui hơn nhiều.

Anh đứng dậy. Chị đi ra cửa.

- Chị đợi tôi một lát.

Anh ấy đi vào phòng ngủ, lúc sau quay ra, tay cầm phong bì và một gói giấy nhỏ.

- Gửi chị tiền lương tháng này. Tôi vừa có tiền thưởng nghiệm thu đề tài, xin biếu chị một ít, mong chị đừng từ chối.

Cầm phong bì anh đưa mà lồng ngực chị cứ nghẹn lên. Không phải vì cử chỉ thân thiện của anh. Không phải nỗi mặc cảm thân phận mình. Chị những muốn hét to lên rằng, chị làm tất cả không phải vì để được anh trả lương. Chị cần anh. Chị cần mỗi sớm,
mỗi tối anh hiện trong mắt chị. Chị không cần tiền anh có biết đến điều đó hay không. Chị không cần anh nói với chị những lời yêu thương. Điều đó là không thể. Cuộc sống của anh, hơi thở của anh nó thuộc về cuộc đời mà nơi đó không bao giờ chị được sinh ra. Tình yêu với chị đâu cần minh chứng. Anh cũng không thể nghe thấy tiếng chị đang thét lên trong im lặng tưởng rất đỗi dịu dàng. Lồng ngực như đang muốn vỡ tung của chị vẫn ngày ngày ôm ấp bé Tũn mỗi khi ru nó ngủ.

- Chị sao thế? - Anh ngỡ ngàng nhìn chị.

- Chào anh tôi về - Chị nói và bỏ đi rất nhanh.

- Khoan đã chị!

Anh bước theo mấy bước, đưa cho chị gói giấy nhỏ:

- Xin tặng chị chiếc khăn san để chị quàng mùa đông, mong chị đừng từ chối.

- Cảm ơn anh! - Chị cầm gói quà rưng rưng - Lần đầu tiên có người tặng quà tôi đấy.

- Nếu thế tôi là người có lỗi rồi.

- Anh đừng nói thế. Tôi sẽ rất thích món quà của anh.

- Chị đừng làm tôi nghĩ rằng mình giỏi nhé.

- Tôi về đây! Chúc anh ngủ ngon.

- Mong chị cũng vậy!

Anh đi theo ra đóng cổng. Đi được một đoạn, chị ngoái lại nhìn cánh cửa đen ngòm sau lưng, nước mắt trào ra.

Anh vào nhà sang ngay buồng con gái. Nó đang ôm chiếc gối dài, nửa gương mặt chìm lút trong chiếc gối mầu hồng. Nhưng nét mặt lại cau có của đứa trẻ đang chờ nghe một chuyện gì đó không hài lòng. Một giấc ngủ mệt mỏi.

Anh ngồi xuống, khẽ vuốt tóc cho con. Đấy là việc ngày xưa cô ấy thường làm. Hồi cô ấy mới mất, tối đến anh để bé Tũn ngủ cùng với mình, mỗi khi vuốt tóc cho con, anh lại bật khóc. Cô ấy ra đi khỏi cuộc đời anh nhanh như một cơn gió hoang tràn lướt qua; khiến anh xây xẩm mặt mày. Buổi sáng hôm ấy ngủ dậy, cô quàng tay qua người anh, ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa hàm râu quai nón vừa cạo xong vẫn còn xanh rì thủ thỉ: "Hôm nay em sẽ đi thăm cái Vân. Nó vừa ốm dậy. Anh có đi với em không?". Anh thoái thác: "Hôm nay anh bận họp nhóm đề tài". Cô nhổm dậy, nhìn sâu vào mắt anh: "Nói thật đi, có đúng bận họp không?". Anh bật cười: "Em biết nghi ngờ từ bao giờ thế?". Cô ngả đầu xuống ngực anh: "Chẳng dại gì em đặt cả lòng tin vào anh. Em vẫn khôn như thế anh không biết à!". Cô nằm lặng im một lúc rất lâu, tay xoa xoa ngực anh hỏi: "Nhưng tại sao ngày ấy anh yêu em, chứ không phải là Vân. Vân nó rất yêu anh cơ mà?". Anh siết chặt cô vào ngực mình: "Sao mà hỏi ngốc thế? Tại em không biết chinh phục anh hơn chứ sao". Cô chồm dậy, ngồi hẳn lên người anh, lấy tay chọc vào mạng sườn, nói: "Ai chinh phục ai, nói đi? Ai giả vờ ốm rủ người ta đến nhà?". Bị chọc buồn, anh quằn quại xin, nhưng cô nhất định không buông tha. May mà bé Tũn nghe tiếng la hét rất to của anh, từ phòng ngủ của nó chạy sang, đứng trước cửa ngơ ngác hỏi: "Ơ, mẹ đánh ba à?". Anh được thể, kêu lên: "Bé Tũn, cứu ba với! ". Bé Tũn nhảy lên giường ôm lấy mẹ, kêu lên: "Mẹ không được bắt nạt ba. Con mách cô giáo đấy". Cô buông anh ra, đặt bé Tũn nằm giữa hai người. Bé Tũn kể cho hai người nghe giấc mơ đêm qua của nó. Nó thấy một người tóc tai rũ rượi mặc quần áo trắng toát, trên mình cài đầy kim băng đuổi nó. "Con sợ quá, muốn chạy mà không chạy được, con thét gọi mẹ nhưng chẳng thấy mẹ đâu". Cô hỏi đùa: "Sao con không gọi ba?". Nó bảo: "Lúc ấy con thấy ba đang đi với cô nào ấy. Con tức, con không gọi". Cô véo mũi anh: "Thấy chưa? Làm sao em tin anh nổi?". Anh ôm cả hai mẹ con và nói: "Nếu hai mẹ con cùng về một phe thì anh chịu thua rồi". Họ còn nằm như thế rất lâu mới rời khỏi giường. Lúc ở trong nhà tắm, anh hôn vào gáy cô, khẽ nói: "Em biết tại sao anh yêu em không? Em đàn bà hơn tất cả những người đàn bà khác". Cô quay lại níu cổ anh xuống, hôn vào trán anh, mắt nhắm mơ màng: "Bây giờ có chết em cũng mãn nguyện". Trước khi ra khỏi nhà, cô còn cố hôn anh một lần nữa, thì thầm: "Chiều nay em sẽ chiêu đãi hai ba con một món ăn đặc biệt. Anh nhớ đón bé Tũn về sớm nhé". Anh nháy mắt trêu cô: "Trả công phải không?". Cô giơ ngón tay vẻ đe dọa: "Muốn ăn ngon hãy ngoan ngoãn đi", rồi dắt xe ra. Khoảng bốn giờ chiều, đang định rời bàn làm việc để đi đón bé Tũn thì có điện thoại. Giọng một người đàn ông xa lạ báo tin anh phải vào bệnh viện gấp. Tới nơi, cô vừa tắt thở sau một tai nạn xe máy. Anh không tin người đàn bà nằm như đang ngủ trên nệm ga trắng toát kia lại chính người đàn bà sáng nay vừa nằm dài âu yếm bên anh với một nụ cười rạng rỡ sau một giấc ngủ mãn nguyện. Mầu trắng của chiếc nệm ga phủ hắt vào gương mặt anh, rồi từ từ chuyển thành mầu máu bầm đỏ, đen kịt. Anh đổ vật xuống nền nhà. Lúc tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen, xung quanh chẳng còn ai. Phải ngơ ngác mất một lúc anh mới hiểu điều gì đang xảy ra. Anh bật khóc. Một nữ bác sĩ già chạy vào, cầm lấy tay anh an ủi: "Anh cố bình tĩnh lại đi. Chuyện đã xảy ra không thể nào khác được". Bà ngồi bên anh rất lâu. Tới khuya anh mới nhớ đến bé Tũn, bèn nhờ người gọi điện hỏi. Thấy lâu không có bố mẹ đến đón, cô giáo đã đèo con bé về nhà, nhưng ở nhà cũng chẳng có ai nên đã đưa bé Tũn về nhà mình. Sau đó thuốc an thần ngấm, anh thiếp đi. Trong đám tang cô, anh không có nổi một giọt nước mắt. Anh biến thành một tảng băng câm lặng biết đi. Tảng băng ấy dường như không thể nung chảy, mặc dù bạn bè anh tìm mọi cách đốt nóng nó.

Có tiếng chuông điện thoại. Anh vội chạy sang phòng ngủ riêng. Anh tự xấu hổ với nhịp tim khác thường của mình.

- Chào anh! - Một giọng phụ nữ dịu dàng, nghe vừa quen, vừa lạ.

- Chào em!

- Anh không bận gì chứ?

- Không, anh vừa đi họp về, con gái anh đã đi ngủ - Anh dịu dàng đáp lại.

- Ngày mai gió mùa về đấy, anh nhớ mặc ấm cho cháu trước khi đi nhà trẻ nhé. Cả anh nữa...

- Cảm ơn em: Anh sẽ nhớ!

- Những quyển truyện mà em giới thiệu anh đã đọc xong chưa?

- Anh mới đọc được một nửa. Hay lắm!

- Thật không? - Người đàn bà khẽ cười - Em chỉ sợ anh không thích.

- Anh đọc và cố hình dung về em.

- Hình dung về em như thế nào? - Giọng người đàn bà có vẻ hồi hộp.

- Em là người đàn bà đa cảm, rất dịu dàng, em ưa thích những gì thanh cao. Và em rất đẹp, đúng không!

- Thật thế ư? - Rất lâu người đàn bà mới thốt lên được câu hỏi ấy.

- Anh không nói dối đâu. Đừng giận nếu anh nói rằng, anh dường như tìm thấy cái gì đó của ấm áp xưa cũ của mẹ bé Tũn trong em.

- Em cảm ơn anh về điều đó.

- Nhưng này, tại sao chúng ta không gặp nhau nhỉ? Chúng ta quen nhau hơn hai tháng rồi, mà chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại.

Người đàn bà im lặng rất lâu. Anh cảm thấy như mình đã nói điều gì đó sơ suất khiến chị phật ý.

- Anh xin lỗi! Nếu em cảm thấy điều đó có gì vội vàng thì hãy khoan. Nhưng hàng tối đừng quên gọi điện cho anh.

- Không phải thế đâu - Giọng người đàn bà ngàn ngạt - Anh sẽ thất vọng về em.

- Sao lại thất vọng? Em nói gì lạ thế?

- Em là người không bao giờ hài lòng về bản thân, vậy thì người khác sẽ khó chịu về em lắm.

Thường thì người ta không hài lòng về những cái người ta có, nhưng với người khác lại là chuyện không dễ gì quên.

- Anh đừng an ủi em thế.

- Buổi tối em thường làm gì trước khi đi ngủ? - Sợ người đàn bà buồn, anh đổi đề tài.

- Em thích nghe nhạc. Nhưng chẳng khi nào được nghe.

- Sao thế? Nhà em đông người lắm à?

- Không, ngược lại em ở mỗi một mình.

- Vậy điều gì cản trở em?

- Em cảm thấy nó quá cao xa với mình. âm nhạc chỉ để dành cho những người ở trên cao, chứ không phải những kẻ ở dưới thấp như em.

- Sao em lại nghĩ như vậy? - Anh kêu lên - Anh không nghĩ em là người mặc cảm như thế đâu.

- Em là người đàn bà chỉ muốn mọi người không nhìn thấy mình, quên mình đi.

- Vậy sao em lại gọi điện cho anh?

Lặng im một lúc người đàn bà mới thở dài nói.

- Em cũng không biết tại sao nữa. Nhưng em muốn được nói chuyện với anh hàng tối. Thế thôi.

- Anh rất muốn mời em một ngày nào đó tới nhà anh cùng nghe nhạc với hai cha con anh. Em nghĩ sao?

- Em sẽ rất sung sướng! - Giọng người đàn bà như lạc đi.

- Em khóc đấy à? - Giọng anh hỏi bỗng vô cùng dịu dàng.

- Em có khóc đâu... Thôi anh đi ngủ đi, muộn rồi. Anh nhớ là ngày mai có gió mùa đông bắc. Gió mùa thường kèm theo mưa, nên khi đi làm anh nhớ mang theo áo mưa nhé.

- Cảm ơn em! Chúc em ngủ ngon! Chào em!

- Chúc anh ngủ ngon!

Anh đặt máy xuống, khẽ mỉm cười. Anh bỗng cảm thấy một niềm dịu dàng tràn ngập trong căn phòng ngủ trống trải của mình. Anh tắt đèn và chui vào chăn.

Cuộc gặp gỡ lý thú này xảy ra cách đây hơn hai tháng. Bắt đầu từ một trò đùa tinh nghịch của hai cô gái làm việc cùng phòng với anh.

Thấy vẻ u uất trầm lắng của anh, họ bí mật lấy tên anh gửi đến câu lạc bộ kết bạn của một tờ báo. ít lâu sau, có một cú điện thoại gọi đến nhà vào đêm khuya. Người đàn bà tự giới thiệu là đọc được thông tin về anh trên mục kết bạn và nhận thấy anh có nhiều điểm tương đồng với mình, muốn được làm quen với anh. Mới đầu anh không mặn mà lắm với trò làm quen này, vì trước tới nay anh vốn rất ghét các cuộc môi giới tiếp xúc. Nhưng dần dần anh bị lôi cuốn bởi giọng nói dịu dàng ấm áp, giống giọng nói của vợ anh trước đây. Gần đây anh bắt đầu ngóng đợi những hồi chuông thường rung lên vào một giờ khuya quen thuộc. Những đêm dài trăn trở dường như ngắn lại. Giấc ngủ bớt đi tiếng thở dài. Có lần bé Tũn bắt gặp anh nói chuyện điện thoại vui vẻ, nó đứng ở cửa gườm gườm nhìn anh, rồi lặng lẽ bỏ về phòng riêng của nó. Sau đó anh phải đến
xin lỗi. Đêm ấy nó đòi ngủ với anh. Tưởng nó đã ngủ, anh cầm sách định đọc, bất ngờ nó hỏi anh: "Ba có nhớ mẹ không?". Anh ôm xiết nó vào lòng nói: "Ba làm sao có thể quên mẹ được! Mẹ vẫn sống với ba con mình đấy chứ!". Nó đặt bàn tay bé nhỏ lên má anh: "Thật không hả ba?" - "Thật. Thế con không thấy mẹ thường về trong giấc ngủ à?". Nó im lặng một lúc rồi mới kể: "Đêm hôm nọ con thấy mẹ đứng ở đầu giường con. Mẹ xõa tóc , tóc mẹ dài lắm. Con gọi mà mẹ cứ đi giật lùi, không chịu trả lời. Rồi mẹ bỏ đi". Anh vuốt tóc nó: "Sao con không gọi ba?" - "Con sang phòng ba, nhưng thấy ba đang ngủ nên con lại về". Anh tắt đèn, ôm lấy nó, dỗ dành: "Ba ru con ngủ nhé". Anh hát lại những bài hát ngày xưa cô ấy hay hát ru nó. Bé Tũn thiu thiu ngủ trong lòng anh. Anh không biết sau này liệu mình có đủ can đảm để làm lại cuộc đời không? Lúc này đây, mỗi khi nghĩ đến con anh có cảm giác cuộc đời mình dường như đã khép lại mọi phía, chỉ còn mỗi một ánh sáng từ con bé tỏa ra lôi cuốn, dẫn dắt anh đi. Anh không có ý định chống lại phía tối bao vây cuộc đời mình, mà chỉ cố gắng chắt lọc lấy những hơi thở ấm áp từ nơi ấy phảng phất lại. Người đàn bà kia tuy chưa một lần gặp mặt, nhưng giống như một tia chớp xé tan lớp mây mù đen đặc đủ để anh thấy một cuộc sống không đến nỗi nào hiện ra mờ tỏ dưới ánh trăng mát dịu. Anh rất mong cái ngày được gặp con người ấy, gương mặt ấy, được nghe giọng nói ấy trong cái nhìn bối rối.

Dạo này tới nơi làm việc, hình như vẻ mặt anh có cái gì lạ lắm khiến hai cô gái cùng làm thỉnh thoảng lén nhìn anh rồi đưa mắt nhìn nhau. Mỗi khi anh bất ngờ nhìn lại, thì họ lại giả vờ ngó vào máy vi tính trước mặt ra vẻ chăm chú lắm. Anh cảm thấy rõ giữa họ cùng đang bận tâm về một chuyện nào đó nhưng vẫn còn ngại ngùng không ai chịu nói trước. Sự chăm chú giả vờ. Sự im lặng quá mức kéo căng từng người ra. Cuối cùng chính anh là người không chịu nổi điều đó như sáng nay chẳng hạn, bèn đứng dậy nói:

- Thôi nào, đủ rồi. Có chuyện gì thử nói xem?

Hai cô gái phá lên cười. Anh cũng cười theo. Một cô nói:

- Chúng ta đi cafe đi. ở đó có không khí để tâm sự hơn.

- OK! - Anh đồng ý liền.

Cô gái kia nháy mắt nhìn với bạn đầy ngụ ý:

- Vui vẻ, dễ dãi. Dấu hiệu mới lạ, hứa hẹn một điều dễ chịu.

Anh không có ý phản đối, khẽ mỉm cười.

- Lại cười nữa. Mệnh đề đã được chứng minh.

- Nào, ta đi thôi.

Anh nắm lấy tay hai cô gái kéo ra khỏi phòng.

Ở quán café họ chọn một góc kín đáo mặc dù giờ này rất vắng khách. Anh gọi cho mình một ly cafe đen và hai cốc cam cho hai cô gái, nhưng một cô gái gạ gẫm:

- Ta làm ly cocktail cho bốc. Bọn em hôm nay muốn nói với anh nhiều chuyện lắm.

- Cũng được.

Ba ly cocktail được bê ra. Anh nhấp một ngụm, châm điếu thuốc rồi hỏi ngay:

- Nào, có chuyện gì, nói đi?

- Ai lại vào đề thẳng thừng như thế! - Một cô kêu lên:

- Thế cũng được! - Cô kia nói luôn - Anh yêu rồi phải không?

Anh bật cười, cố rít một hơi thuốc thật dài mà không trả lời ngay.

- Không chơi kiểu tìm cách hoãn binh như thế! - Cô gái kêu lên - Chúng ta đều thích thẳng thắn cơ mà.

- Nói thế nào nhỉ? - Anh lại tiếp tục hút thuốc, mắt nhìn xuống nền nhà.

- Nói thật những điều anh đang trải qua. Người đàn bà kia vẫn gọi điện đến cho anh chứ - Cô gái chất vấn.

- Nhưng anh hỏi thật nhé, bọn em quan tâm đến chuyện này để làm gì?

- Anh cứ trả lời câu hỏi của bọn em đi đã.

- Cô ấy vẫn gọi hàng tối. Anh cũng không hiểu mình ra sao nữa, nhưng rõ ràng là anh luôn chờ mong điện thoại của cô ấy, muốn được nghe giọng nói của cô ấy, được trò chuyện với cô ấy. Thế đã được gọi là yêu chưa? Anh cũng không biết...

Hai cô gái nhìn nhau. Lúc sau một cô lên tiếng:

- Tất cả trò này bọn em bày ra mới đầu chỉ là đùa thôi vì bọn em thấy anh suốt ngày âu sầu, bọn em thương lắm. Nhưng bây giờ nghiêm trọng hơn bọn em tưởng.

Anh cười lớn, khiến cô chủ quán đứng ngoài cửa phải ngoái vào nhìn.

- Bọn em nói gì mà nghiêm trọng thế, hả?

- Chứ không à? Nếu chị ấy tốt thì không sao, chả may phải người không ra gì thì bọn em ân hận suốt đời.

- Đã gặp đâu mà biết người ta không ra gì?

- Chính vì thế mà hôm nay bọn em muốn gặp anh để bảo anh khoan khoan hãy yêu, phải tìm cách gặp gỡ xem thế nào đã.

Rồi cả ba bỗng bật cười ngặt nghẽo.

- Hay thật, khoan khoan hãy yêu - Anh vừa cười vừa
nhắc lại - Chẳng khác nào bắt anh nhịn ốm khi người đã kiệt sức.

- Đã yêu đến thế cơ à? - Một cô tròn mắt lên hỏi.

- Đấy là anh ví như thế? - Gương mặt anh bỗng lắng lại - Ở tuổi anh bây giờ không dễ gì mà ghét, càng không dễ gì mà yêu.

- Thế mới nguy - Cô gái đỏ mặt vì men rượu gật gù - Đã yêu là yêu chết bỏ luôn.

- Anh cũng đã thử hẹn gặp cô ấy, nhưng cô ấy chưa muốn.

- Thế thì có vấn đề rồi, phải cảnh giác, phải tìm mọi cách kéo chị ấy đến cuộc hẹn, hay ở tại nhà anh cũng được.

- Như thế có tiện không? Anh không muốn cô ấy phải khó xử.

- Bọn em sẽ bày cách. Nào, cạn ly đi còn về làm việc.

Lâu lắm rồi anh mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm như thế này.

Mấy hôm sau, anh trở về nhà khi chưa hết giờ làm việc và cho chị giúp việc nghỉ sớm. Anh cắm một bó hoa to ở phòng khách.

Bé Tũn quẩn quanh bên anh đầy vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Sao hôm nay ba lại mua hoa?

- Nhà mình sẽ có khách, con gái ạ.

- Ai hả ba?

- Một người rất quan trọng.

- Quan trọng với ai hả ba?

- Với ba con mình.

- Có quan trọng bằng mẹ không?

- Mẹ mãi mãi là người thân yêu nhất của ba con mình. Nhưng cuộc sống sẽ có những người khác nữa, cũng cần cho ba con mình giống như mẹ vậy.

Bé Tũn không hỏi nữa, nhưng vẻ mặt nó có vẻ buồn xo, ngồi thu lu trên ghế giả vờ xem ti-vi. Anh ngồi xuống quàng tay qua vai nó. Nó lặng im, không ngả vào người anh như mọi khi. Anh cúi xuống hít mái tóc thơm tho, mềm mại của con bé mà chị giúp việc luôn chăm chút đến như một bà mẹ sạch sẽ cầu toàn.

Có tiếng chuông điện thoại, anh vội lao bổ đến bên máy.

- Chào em - Anh luôn bắt đầu bằng một câu chào quen thuộc.

- Anh đấy ư - Giọng người đàn bà du dương - Em không biết gọi điện cho anh lúc này đã thích hợp chưa, vì hôm nay em bỗng muốn gọi sớm hơn thường lệ.

Từ tối đến giờ anh cũng đang đợi điện thoại của em.

- Thật không?

- Anh không nói dối đâu. Bởi hôm nay anh rất muốn được gặp em.

- Anh có chuyện gì vậy?

- Không phải chuyện của anh mà là chuyện của con gái anh. Từ khi mẹ cháu mất, cháu luôn luôn buồn bã, khó gần. Tối nay cháu có điều gì đó khiến anh không yên tâm. Rất mong có em để chia sẻ. Em là phụ nữ, biết đâu sẽ nghĩ được nhiều điều hay ho hơn anh. Em có đồng ý không?

Đầu dây bên kia lặng đi rất lâu. Anh nhìn về phía bé Tũn. Nó nằm xuống ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.

- Thế nào? - Anh hỏi lại - Em đồng ý đến anh chứ?

- Vâng, em sẽ đến.

- Cảm ơn em. Anh sẽ đợi!

Anh đến bên con gái, bế ôm nó vào lòng, dỗ dành:

- Con muốn ngủ chưa?

Bé Tũn nằm im không trả lời, người nó mềm nhũn. Anh siết nó vào ngực nói:

- Ba yêu con nhất trên đời. Con là tất cả cuộc đời ba, con biết không!

Con Tũn úp mặt vào ngực anh nói nhỏ:

- Con về phòng con cơ!

Anh bế nó về phòng, đặt nó nằm xuống giường, đắp chăn cho nó, vỗ về nó. Nó chưa ngủ nhưng vẫn nằm bất động, vùi mặt xuống gối.

- Ngủ đi con.

Có tiếng chuông cổng. Anh thơm vội con gái, ghé vào tai nó nói nhỏ:

- Ba tiếp khách một lát rồi ba lại vào với con!

Anh chạy ra mở cổng, tim đập rộn.

Trước mặt anh lại là chị giúp việc. Chị lúng túng nói:

- Xin lỗi đã làm phiền anh giờ này. Tôi quên một thứ ở trong bếp. Tôi có thể vào được chứ ạ?

Anh mở rộng cửa, vui vẻ nói:

- Xin chị cứ tự nhiên. Đằng nào tôi cũng đang chờ một người bạn. Chị giúp việc đi thẳng vào bếp rồi lại quay ra ngay.

- Bé Tũn ngủ chưa hả anh? - Chị hỏi khi dừng bước trước căn phòng của con bé.

- Tôi cũng vừa đặt cháu vào giường xong.

- Tôi vào xem cháu thế nào anh nhé?

- Vâng, mời chị!

Chị giúp việc đi vào. Bé Tũn thấy chị thì ngồi dậy, vẻ vui mừng. Chị ghì siết lấy nó vào ngực mình:

- Con gái chưa ngủ à? Con có bị mệt không?

Bé Tũn lắc đầu.

- Muộn rồi, cô ru con ngủ nhé! Nào, ngoan nào, nằm xuống đi.

Chị cất tiếng ru khe khẽ: "Cái cò đi đón cơn mưa. Tối tăm mù mịt... ờ... ớ... ai đưa cò về. Cò về thăm quán cùng quê. Thăm cha, thăm mẹ... ơ... ơ cò về thăm... à... anh...". Một bài hát ru Nam Bộ. Và cuối cùng là bài "Ánh trăng trắng ngà" cùng bài thơ "Cô gái hay nàng tiên".

Ở phòng ngoài anh cố lắng nghe, khẽ cười một mình. Chị ấy đã học thuộc tất cả những bài hát ru ngày xưa cô ấy vẫn thường hát từ lúc nào mà anh không hay biết.

Chị giúp việc trong phòng bé Tũn bước ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.

- Cháu ngủ rồi hả chị?

- Ngủ rồi! - Chị khẽ gật đầu - Xin phép anh tôi về.

- Chị uống chén nước đã? - Anh rót nước ra ly.

- Khách của anh chưa tới à? - Chị nhấp một ngụm nước và hỏi.

- Cô ấy thế nào cũng tới. Cô ấy đã hứa rồi.

- Anh yêu cô ấy rồi phải không?

- Rất khó nói chị ạ! - Anh cười ngượng nghịu - Nhưng có lẽ là như vậy!

- Cô ấy thế nào?

Anh hút thuốc mơ màng nhìn theo làn khói đang tan loãng ở trước mặt:

- Nghe giọng nói tôi đoán cô ấy rất đẹp chị ạ!

- Vậy à? - Chị giúp việc nhìn ra cửa - Thôi chào anh, tôi phải về đây.

Chị đi ra. Anh nhìn theo với đôi mắt đầy thương cảm. Ngày xưa chị là một cô bé xinh đẹp. Năm lên tám tuổi bỗng nhiên chị bị ốm rất nặng. Sau đó chị đã không chết, nhưng cuộc sống của chị thì vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy. Cuộc đời chỉ xô xát gương mặt chị, còn cơ thể chị mãi mãi ở tuổi lên tám với chiều cao chỉ có mét mốt. Mẹ chị, một người đàn bà học thức và nhiều mơ mộng đã che chở chị khỏi ánh mắt tò mò của người đời bằng tình yêu cực đoan của bà. Bà thuê người về nhà dạy cho chị những cái mà bà thấy cần thiết cho cuộc đời chị. Khi hai ông bà mất, các em đã có cuộc sống riêng, chị ở lại ngôi nhà thừa kế đó một mình, không làm phiền đến ai. Chị làm hoa lụa cho những cửa hàng hoa giả trong thành phố và thêu gối cưới cho các cặp trai gái chuẩn bị thành hôn. Đôi khi chị còn dư tiền để cho các cháu. Vợ anh rất yêu quý và tin tưởng chị. Cô ấy thường tâm sự chuyện gia đình, chồng con, chuyện thế sự để nghe từ chị những lời cần thiết. Khi cô ấy mất, chị khóc nhiều lắm. Chị khóc cho cuộc đời xấu số ngắn ngủi của người đàn bà trẻ, cũng vừa khóc cho cuộc đời mình, họ đang nương tựa vào nhau thì bỗng dưng bị đập tan như quả trứng ném vào tảng đá. Sau đám tang, chị thường sang giúp anh dỗ dành bé Tũn. Cả anh, cả bé Tũn cùng níu vào hình bóng người vừa khuất vẫn còn lưu lại trong chị. Khi bé Tũn không rời chị ra nữa thì anh đề nghị chị sang giúp việc cho bố con anh. Chị đắn đo mãi chưa chịu nhận lời. Hàng xóm xúm vào mỗi người một câu, cuối cùng thì chị đồng ý. Chị đã làm tất cả những gì có thể để bóng hình người đã khuất không phai mờ trong ngôi nhà này, từ vị trí của các đồ vật quen thuộc, các món ăn hàng ngày, những sở thích của anh... Đôi lúc anh nghĩ, dường như người vợ sống lại trong hình hài bé nhỏ của chị. Nghĩ thế thôi cũng chợt thấy lòng ấm áp hơn rất nhiều. Anh biết tất cả điều đó và hiểu rằng, anh đang mang nợ chị nhiều lắm, món nợ mà anh không sao trả nổi. Chị đã tới với cha con anh đúng vào thời điểm khủng khiếp nhất, khi anh chợt thấy trên thế gian này chỉ có một người đàn bà, người ấy lại bỗng dưng biến mất trước mắt anh, để lại cho anh khoảnh trống vắng còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại đúng lúc đồng hồ treo tường điểm mười hai tiếng. Anh giật bắn người và tràn ngập nỗi hoảng hốt không sao hiểu nổi. Đợi tới hồi chuông thứ tư anh mới dám cầm lấy ống nghe. ở đầu dây bên kia một giọng nói nghèn nghẹn nghe không rõ lắm, báo tin người đàn bà mà anh đang chờ đợi đã bị tai nạn ô-tô vừa mất cách đây mấy phút. Anh buông rơi điện thoại, ngã vật xuống ghế salon.

Ngoài đường, con đường nhỏ có hàng cây lim lá xanh ngắt chạy ngang qua nhà anh, gió mùa đông bắc đang đuổi nhau chạy ràn rạt trên các vòm lá như những đứa trẻ ngông cuồng.

Anh không biết rằng, vào lúc ấy, từ trong trạm điện thoại công cộng ở gần cổng nhà anh, một bóng người bé nhỏ lũn cũn đi ra. Trên đầu người ấy trùm chiếc khăn san. Chiếc khăn chạy suốt dọc thân người. Chạm gần xuống đất. Người ấy vừa đi vừa túm chặt lấy mép khăn để gió khỏi lùa vào trong. Còn tay kia kéo góc khăn lên lau mắt.

Hôm sau đến cơ quan, anh kể lại vắn tắt cho hai cô gái nghe chuyện xảy ra đêm qua. Không đợi nghe lời bình luận của họ, anh vội bỏ đi. Anh đến một quán cà-phê xa lạ, vắng vẻ để ngồi. Anh ngồi ở đó đến tận chiều tối, lúc thành phố đã lên đèn. Có lẽ đêm nay anh sẽ lang thang trên những con phố vắng để được một mình tự thoại, mà không phải lo về bé Tũn, không sợ ai làm phiền. Anh yên tâm
rằng giờ này bên cạnh bé Tũn đã có chị giúp việc chu đáo, dịu dàng như mẹ của bé ngày xưa vậy. Ngày xưa ấy có bao giờ trở lại...

3 comments:

  1. Thuy Linh khong viet nhung chuyen buon nhu vay ^^ Thuy Linh vui vui ^^ Vui len nao hoi nhung nguoi ban da doc xong cau chuyen nay ^^ Cuoc doi nhieu thang tram nhung khong phai la duy nhat ^^

    :*

    ReplyDelete
  2. :( Co that la tinh yeu rat wan trong o mat hinh thuc k?

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)