My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Friday, April 18, 2008

Khăn len đỏ trên cành mùa đông - Lâm Hân

Giống như con gấu, kẻ thù của tôi gầy đi nhưng cao lên vào mùa đông. Mỗi khi bước ra đường, tôi nháo nhác nhìn quanh, luôn đánh hơi kẻ thù rình rập đâu đây và nó sắp sửa biến tôi thành mồi săn thảm hại. Hiếm khi tôi thoát khỏi tay Lâm. Tôi chấp nhận mọi thương tích, miễn sao sách nhạc và hộp đựng đàn nguyên vẹn. Đó là tài sản lớn nhất, quý giá nhất mà bố tôi còn giữ được sau bao nhiêu biến động cuộc sống. Điều này thì tôi biết rõ, dù khi ấy mới chỉ là con nhóc lớp ba, 8 tuổi.

Nỗi sợ hãi đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Không giống bọn nhóc hung dữ láo lếu bên xóm chợ, thằng Lâm có vẻ ngoài của đứa trẻ được nuôi dạy trong gia đình tử tế, khá giả nữa là khác. Nó mặc quần áo đẹp đẽ, đắt tiền, có người đưa tới trường bằng xe máy. Nó học rất giỏi. Trong lớp, nó sượt qua chỗ tôi như đi qua một cục gạch. Tuy nhiên, vừa tót khỏi cổng trường, lập tức Lâm biến thành hung thần. Nó nhảy xổ vào tôi, giằng tóc, hoặc đạp lên chân tôi rõ đau. Vô số lần tôi về nhà trong bộ dạng rách mướp. Bố tôi thấy tất cả. Nhưng không bao giờ ông hỏi han hay có động tác vỗ về chăm sóc. Ông để tôi lo liệu một mình. Bố là người hơi kỳ lạ. Cho tới bây giờ tôi vẫn tin chắc điều ấy.

Đợt cuối đông. Những cái cây cất đầy hơi lạnh trong vòm lá. Mưa li ti. Tiếng gió hú lên khi xuyên qua những mái nhà xiêu vẹo dọc dải đường hẹp. Tôi học nhạc buổi chiều. Trong áo khác cũ của bố dài lượt thượt, khăn len đỏ cũng của bố trùm kín mít, tôi tin chắc mình an toàn. Chạy lúp xúp ra bến đón xe lam, tôi nháo nhác ngó quanh và càng hớn hở, yên tâm với việc nguỵ trang tài ba. Chiếc xe lam sọc vàng hiện ra ở khúc quanh. Và hiện ra cùng nó là thằng Lâm, ngay trước mũi tôi, như một bóng ma. Ngó tôi lom lom, chẳng nói chẳng rằng, nó tóm lấy một đầu khăn, giật mạnh. Trước bộ dạng con mồi hoảng hốt, chừng như ý định "tàn bạo" của kẻ thù xẹp xuống. Nó chỉ quăng chiếc khen len lên trời. Mảnh khăn đỏ mắc trên cây, phất phơ trong gió như một lá cờ sợ hãi và ngơ ngác. Bố tôi mất chiếc khăn. Thi thoảng ông ho khúc khắc khúc khắc. Tôi rất sợ bố hỏi khăn len đỏ đâu. Nhưng ông coi việc mất chiếc khăn là việc rất nhỏ. Như ông từng chấp nhận mất đi nhiều thứ trong đời.

Việc học đàn trở nên tồi tệ. Tôi hay đi học muộn. Có ngày quyển sách nhạc quý giá rách toạc khiến cô giáo vừa tỉ mẩn dán lại, vừa trách móc tôi tội phá phách. Giống như bố, tôi cố gắng chịu đựng. Nhưng hôm thằng Lâm cạy ổ khoá sắp sửa lôi cây violin khỏi hộp thì tôi lao thẳng vào nó. Nhỏ con hơn, yếu ớt hơn, tôi nhe răng cắn một phát rõ to trên cổ thằng Lâm. Nó gào toáng, quai tay đấm ngược bụng tôi. Cả hai ré inh ỏi như cánh rừng đầy khỉ. Bụi tung mù mịt. Lăn lông lốc tựa hai con gấu hiếu chiến, tôi và đối thủ bấu chặt tóc nhau. Cho tới khi người lớn phát hiện, gỡ ra thì cả hai đã "tan nát". Tôi nhặt nhạnh sách vở, xếp đàn vào hộp, lếch thếch trở về nhà.

Trở về nhà, quần áo tôi tả tơi, đôi giày mới bị dẫm bẹp. Gương mặt trong gương là phần cuối cùng kinh khủng: Vầng trán trắng nhợt, hai chiếc răng thỏ lung lay chìa ra ngoài đôi môi sưng vều. Tôi tự rửa mặt, đắp muối lên các vết thương, băng ngón tay sứt sẹo. Tới chiều thì cơn sốt ập đến. Tôi nằm lọt thỏm trong ghế dài, run lập cập. Lúc bố mang tôi vào bệnh viện, tôi chỉ thấy ông như chiếc bóng xanh mờ.

Thời gian bình phục của tôi kéo dài. Không phải thương tích mà thiếu thốn lâu ngày khiến sức khoẻ tôi cạn kiệt. Bố ngồi cạnh tôi, ít nói, loay hoay chỉnh âm thanh cây violin cũ kỹ. Tôi lắng nghe đoạn nhạc ngắn toả ra dưới bàn tay người chơi đàn điêu luyện. Sắp hết lạnh rồi. Ngoài cửa, nắng hưng hửng. Vô số mầm lá đỏ hoe trên những thân cây bạc trắng. Tức là sắp Tết .. Tôi quyết định bộc lộ với bố điều nung nấu từ lâu: Bằng mọi giá, tôi sẽ "tiêu diệt" thằng Lâm! Không nói gì, nhưng tối hôm ấy, bố mang tôi tới chương trình biểu diễn cuối năm của dàn nhạc giao hưởng, nơi ông là bè trưởng khá nổi tiếng. Dưới ánh sáng sân khấu xanh thẳm, bố tôi biến thành người khác. Nỗi cô độc từ khi mẹ tôi chia tay sang sống bên Nga, sự thiếu thốn hai cha con đương đầu bằng cả lạc quan hài hước, niềm yêu thương bố dành cho tôi bỗng chốc thoát khỏi nơi cất giấu sâu kín, hoá thành chuỗi âm thanh ngọt ngào, mới mẻ, như làn nước tốt lành ùa về, đánh thức tiếng chim hót, đánh thức các bông hoa trên đồng. Tôi quên bẵng nỗi khốn khổ, niềm căm thù cay đắng của mình. Hệt như ngôi sao thần kỳ vụt quét vệt sáng rực rỡ qua đầu tôi.

Mỗi khi đặt cây violin quý giá của bố lên vai, tôi lại bắt gặp những gương mặt thời thơ ấu xa xăm. "Kẻ thù" giờ đây thành người đàn ông cao lớn, gầy gò. Cuộc sống anh ta không hạnh phúc. Lâm có đứa con gái nhỏ. Khi nào nó cứng cáp hơn, anh ta sẽ gửi nó cho tôi dạy đàn - Có lần Lâm nói với tôi như thế. Tôi gật đầu. Tôi vẫn sống ở bên cạnh bố tôi. Thỉnh thoảng, tôi tập lại chương Mùa Xuân trong tổ khúc Bốn Mùa của Vivaldi mà hai bố con yêu thích, thấy lòng mình bình yên lạ. Tôi vẫn nghĩ những cầm thủ lớn như mảnh đất lạ, biết cất giữ mọi cỗi cằn vất vả các mùa khác, đợi mùa Xuân mới cất lên tiếng nói lạ lùng.

5 comments:

  1. Hi, đọc truyện chị Nhiên, tớ phát hiện ra chị ý đặc biệt thích "Một cánh rừng đầy khỉ" ^^ .
    Bắt gặp nó không dưới 4 lần. ^^

    ReplyDelete
  2. Lâm Hân là Phan Nhiên sao?
    hình như ko phải

    ReplyDelete
  3. ơ baâ h em cũng mới biết Lâm Hân là chị Nhiên đấy ạ
    Chị Tiny. chị có thấy trong truyện chị Nhiên có rất nhiều âm thanh, bao h cũng có 1 người chơi đàn, và hầu như là Violon
    chị Tiny chị đã đọc truyện Công Ty chưa. Hay cực kì đấy.

    ReplyDelete
  4. Lâm Hân là Phan Hồn Nhiên mà, sure luôn ^^ còn Giang Vũ là Vũ Đình Giang, 2 ng này cùng viết Công Ty ^^ đọc rồi nhưng không thích lắm.

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)