My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Monday, June 30, 2008

Tự ủ ấm bàn tay - Nguyễn Hoàng Diệu Ngân

Nhẹ nhàng lắm mà rưng rưng lòng...

--------------------------------------
Hương hay chở Ly dọc phố bằng xe đạp long tòng tọc , tóc Hương thẳng tự nhiên bay vờn trong gió , bay xòa vào miệng Ly làm nó có cảm tưởng mình đang tham gia bữa tiệc tóc , những sợi tóc mềm và chịu nghe lời , chỉ cần đưa vài đường lược là ngoan ngoãn bảo đâu nằm đấy . Hai đứa cứ thi nhau đèo, Hà Nội bé mà sao lắm hồ thế . Hồ nào cũng nhỏ nhắn , buổi chiều như vành đai đỏ rực lấp lánh ánh mặt trời gắt . Lại cả cầu nữa . Có bao nhiêu hồ thì gần như có ngần ấy cây cầu . Hai đứa cứ vi vu như thế , thấy một buổi chiều trôi qua thật nhanh.

Thực ra , Ly và Hương không thật thân nhưng Hương luôn là người nó nghĩ đến đầu tiên khi buồn. Lần nào cũng thế , ngay lúc Ly muốn khóc hoặc muốn làm gì nổi loạn nhất , nó nhấc máy gọi điện cho Hương , thầm thì : “ Lên cầu , lượn hồ đi ”. Ly có cảm giác hình như Hương luôn ngồi cạnh điện thoại chờ những nhờ cậy thiết tha của mọi người .

Bạn thân nhất của Ly là Hà cơ . Hai đứa đi đâu cũng như hình với bóng. Nhưng giờ thì thành bộ ba – Ly , Hưng và Hà . Ba người hay đi chung xe. Không phải vì thiếu xe mà muốn “ thế cho ấm ”. Ly ngồi giữa , đằng sau là bạn thân , phía trước là “người ấy”, chỉ muốn quàng tay ôm trọn cả hai . Ly và Hưng hay luyên thuyên chuyện nhí nhố để Hà cười . Thời gian này , càng không thể bỏ mặc Hà được . Bố Hà bệnh nặng lắm . Thỉnh thoảng , Ly ngồi giữa bỗng nghe tiếng thút thít . Nắm tay Hà siết nhẹ , thì Hà thì thầm : “Đừng cho Hưng biết tao khóc , mày nhé . Ngượng lắm” .Ly thấy Hà nhắc đến Hưng với vẻ trìu mến đặc biệt , có lúc Ly cũng thấy gợn gợn nhưng rồi qua mau .

Ly và Hương cùng cộng tác với một tờ báo học trò . Hương viết truyện ngắn ,trầm ngâm ,hay kín đáo quan sát rồi tủm tỉm. Ly thì khác , suốt ngày cành cạch trên mạng tìm thông tin nhạc trẻ . Hai đứa rất khác nhau . Phải chăng vì thế mà không thân nhau được , cho dù Ly luôn cảm thấy Hương rất hiểu mình và mình cũng vậy .

Một lần Ly bắt gặp Hưng nắm vai của Hà siết nhè nhẹ , cử chỉ Ly tưởng chỉ là bến bình yên của riêng mình . Dạo này Hà hay khóc . Hôm rồi cũng vậy . Ly đẩy vai Hưng , bảo Hưng dỗ . Thế mà Hà nín khóc thật , Hà nhìn Hưng biết ơn . Hưng cũng nhìn Hà . Không có hình bóng Ly trong hai luồng mắt ấy . Ly chợt cảm thấy mình chơi vơi .

Hưng hẹn Ly đi cafe. Thấy Ly bảo : “Đợi đã , để người ta gọi cho Hà! ” thì Hưng lắc , “Để hôm khác!”. Lúc ấy , chỉ một thoáng thôi , Ly thấy mừng rồi lại lo lo . Mà đúng là lo không thừa . “Ly à , Hưng xin lỗi , Hà giờ rất cần Hưng . Ly đợi Hưng một thời gian được không?” . Ly gật gật , không biết thực ra mình nghĩ gì . Có nhiều thứ người ta có thể chia sẻ cho nhau , cũng có rất nhiều điều không thể . Hưng là một trong những điều không thể ấy . Thế mà Ly vẫn gật được , tỉnh bơ là khác , để cho Hưng ít ân hận . Ly tự an ủi là mình còn nhiều , gia đình này , chuyện học hành này , cả bạn bè nữa . Như Hương chẳng hạn .

Dạo này Ly thấy gần với Hương hơn , đến chơi với Hương nhiều hơn . Mà nhà Hương ai cũng lạ , hơi gàn nhưng dễ thương . Dần dần , Ly cảm thấy nơi này thật ấm áp , thân thuộc , mỗi người trông nhà cũng trở nên gần gũi hơn . Bố Hương làm khoa học , cứ về nhà lại lôi cái phin cà phê cũng dỉn nhưng sạch sẽ ngồi pha , rùi ngắm nghía , nghĩ ngợi mông lung ; chị gái yêu kinh khủng cái xe Chaly thấp lè tè , có tiền nhưng nhất định không chịu đổi xe ; bà nội hay ngồi lẩm nhẩm quan họ , còn Hương lúc nào cũng hí húi viết một cái gì đó trên gác xép thâm thấp . Chỉ có mẹ Hương là hoàn toàn giống mẹ nó , cơm nước chợ búa , và hay tủm tỉm trìu mến chỉ cái gia đình ấy : “ Toàn người hâm hâm cháu ạ”. Nghe câu ấy , Ly lại nhớ đến lần , 10h đêm , nó phi xe đến nhà Hưng , đưa cho Hưng một mẩu giấy bảo rằng đây là tâm sự của Ly , “ Chỉ có ba chữ thôi , quan trọng lắm” . Hưng háo hức mở ra , đọc rồi xẹp hẳn xuống: “ Hưng hâm đơ” . Ly cười như nắc nẻ khi Hưng mắc mưu , còn Hưng gầm gừ doạ “ trả thù” khi có dịp . Giờ làm gì còn dịp nào nữa , dù chỉ để “ trả thù” thôi ...

Ly để cho Hưng và Hà đi hai mình ,chợt nghĩ chắc cái yên xe quen kẹp ba sẽ vắng lắm nhỉ , chắc Hà sẽ ngồi lên hẳn đằng trước chỗ Ly hay ngồi , thò tay vào túi áo Hưng như Ly hay làm . Chợt thấy nhớ quay quắt cái áo xanh kẻ ca rô li ti của Hưng ,cái áo khoác vàng , túi trái có một lỗ thủng nhỏ , thế nên lần nào bí mật nhét kẹo , Ly cũng để sang túi phải cho khỏi rơi . Thế mà giờ này Ly ngồi nhà Hương , bên hai cốc trà Lipton đầy Hương mới pha . Ly cầm cốc xoay xoay mân mê mãi chưa uống rồi chợt đặt phịch xuống , rân rấn khóc . Hương nheo mắt : “ Chuyện Hưng và Hà à ?” . Ly oà lên: “ Hương ơi , lỗi tại Ly cả thôi . Tự Ly bảo Hưng là Hà cần Hưng hơn , thực ra có phải thế đâu . Làm gì có ai cần Hưng hơn Ly được” .

Từ ấy Hương và Ly hay đi với nhau. Hương mua tặng Ly một bức tranh mùa thu đỏ úa tàn . Ly về, hì hục dọn phòng mất cả buổi để trang trọng treo lên . Ly chỉ treo một góc , góc còn lại Ly để dành , để dành cho bức vẽ mà Hưng hứa tặng - bức vẽ một ngôi nhà đầy hoa - hạnh phúc . Nhưng giờ thì Ly lờ mờ biết rằng cái lâu đài ấy không xây trên đá mà được xây trên cát . Gió sẽ thổi cát bay đi ! Mỗi lần nhìn chỗ vắng trên tường , Ly lại thấy hình ảnh Hưng với Hà ở những chỗ Ly hay ngồi , những cử chỉ hai đứa vẫn dành cho nhau . Lại thở dài , rồi cấu mình một cái rõ đau, để bảo : “ Thôi , không nhớ linh tinh nữa!”

Bố Hà mất , đúng vào ngày cả lớp thi học kì Văn . Đội tuyển xin nghỉ lấy điểm 8 , chính Ly và Hương “đầu têu” như thế . Dù đi thi có thể được điểm cao hơn . Ly đến viếng , thấy Hưng đứng cạnh Hà .Hai người , một là bạn thân , một là người ấy – cách có mấy bước chân mà xa vời vợi . Ly nhìn khuôn mặt hắt hiu của Hà , thấy giận mình hơn là thươ
ng .


Nhưng ngay tuần sau , một lần lên quán quen thuộc định ngồi tụng bài , Ly nhìn thấy Hưng và Hà đang ngồi ở cái bàn Ly hay ngồi , Ly không về như mọi hôm mà chủ động ra bắt chuyện , thì Hà khó chịu ra mặt . Còn Hưng lúng ba lúng búng ... Ly ra về , tự nhủ thà mình chưa bao giờ có bạn thân còn hơn là đã có và đã mất .

3 tháng sau . Đang pha cà phê chuẩn bị học tăng khuya thì có điện thoại . Ly nhấc máy , nghe tiếng Hưng ngập ngừng : “ Ly à , Hưng đây , còn nhận ra không , Hưng muốn quay lại ...”. Ly gọn lỏn :“Hưng à, Hà cần Hưng lắm đấy” rồi chủ động dập máy . Ly sợ mình nói dài rồi lại nói dại . Ly chưa bao giờ nhận mình ích kỉ , nhưng thực tâm ai trong lòng chẳng có chút ích kỉ , có nhiều cách để giúp Hà chứ đâu phải mỗi cách ấy . Vậy mà Hưng lại chọn cách dở nhất . Ly nín thở nghe tiếng chuông điện thoại hôm nay sao gắt thế , rồi rút hẳn dây điện thoại ra . Chợt nhớ mấy câu trong bài thơ Hương viết cho mình :

“Tựa lưng khung cửa
Thấy mùa về
Em lại tự ủ ấm
Bàn tay ...”

4 comments:

  1. chuyen bun` wa'.tinh cach cua Ly rat' hay nhu*G chjnh' vi` the' ma` Ly bo roi hanh fuc' cua mjnh:(

    ReplyDelete
  2. Không, tớ lại thấy Ly làm đúng lắm. Hưng quả thật đã chọn cách rất dở, giờ làm sao có thể quay lại chứ? Chẳng lẽ cứ ai bảo họ cần Hưng thì Hưng lại muốn để Ly chờ như thế sao? Mất thì đau thật, nhưng nhận ra sớm thì tốt hơn chứ nhỉ. Trong truyện này chỉ bực nhất là Hà, bạn thân chẳng bao giờ khó chịu với nhau như vậy cả… Dù sao, Ly không mất bạn thân, vì người như vậy thì chưa bao giờ là bạn thân cả. Đâu phải cứ đi với nhau như hình với bóng thì là bạn thân, chia sẻ tâm sự như Hương mới là bạn thân chứ ;)

    ReplyDelete
  3. thank u ...
    (từ h sẽ chăm đọc truyện ngắn hơn ^^)

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)