My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Tuesday, July 22, 2008

Mùa của hạnh phúc - Nguyễn Lan Anh

Lần 1:

Cô ta ngồi trong một quán cafe nằm sát bên phố Nhà Thờ, đôi mắt lơ đãng. Tôi thờ ơ, ghệch chiếc ghế và thả người xuống. Chiếc cặp đựng tài liệu bị tôi ném phéng lên bàn. Tôi vò tóc rồi châm thuốc. Cô ta không nhìn tôi.

Tiếng chuông nhà thờ thả từng giọt. Nghe không hấp dẫn chút nào. Tôi thích nghe tiếng chuông chùa. Nó không lạnh lùng và lý trí như tiếng chuông nhà thờ, như cô ta. Khi những âm thanh hết vang vọng trong con phố nhỏ, cô ta hỏi: “Cu uống gì?”. A, cô ta thích gọi người khác phái là Cu. “Tôi không uống cafe”. Cô ta thậm chí còn không quay sang nhìn tôi, ngoắc tay: “Em bé - cho chị thêm một sinh tố dưa hấu không đường”. “Sao chị lại gọi cho tôi sinh tố dưa hấu?”. “Vì tôi thích, nhưng hôm nay tôi uống cafe rồi. Cu uống hộ tôi cái sở thích đó”.

Tôi nói: “Cafe có chất kích thích, không tốt đối với một người chưa lập gia đình như chị.

Nhưng, uống nó từ 3-5 ly mỗi ngày, khi già sẽ không bị Parkinson. Hơn nữa, có cụ già sống thọ 120 tuổi nhờ uống cafe”. Nghe đến đó, cô ta cười. Giọng cười cô ta nhẹ, và như có một sự thu hút khiến tôi không cưỡng lại được. Tôi lắng nghe, trong vô số những âm thanh đang hiện diện trên phố nhỏ. Từ quán cóc nơi tôi và cô ta đang ngồi nhìn sang là quán La Place, phía bên kia Nhà Thờ. Nơi đó, mùa đông lạnh giá ấy, tôi và em Hàng Không nhí nhảnh ngồi bên nhau, trên tầng hai ấm áp. Trên bàn, người ta đặt những viên sỏi màu trắng trong cốc thuỷ tinh, và những viên sáp nhiều màu. Em Hàng Không đổ cốc sỏi tãi ra bàn. Và em ngồi xếp thành hình một nhà thờ có những vòm cửa u buồn. Còn tôi ngồi vẽ những con phố ngoằn nghèo, những lá cây đổ bóng…

Cô ta lôi chiếc điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó. Tôi ngấm mệt. Công việc của một gã đàn ông thường phải đi cùng sếp tiếp khách, bia rượu, tôi luôn trong tình trạng có hơi men. Tôi nói: “Người lịch sự, không nên mải mê chat chít như thế”. Cô ta nhướng đôi mày: “Gì cơ?”. Tôi rủ cô ta: “Mình ra ngồi phía bậc đá kia đi”. Đó là những bậc cầu thang bước lên nhà thờ. Vào ngày Noel, bao xung quanh đó là chiếc hàng rào sắt có mũi nhọn màu xanh dương chếch lên trời, ngăn không cho dân tình tràn vào, nơi người ta đã dựng lên khung cảnh Chúa Giêsu ra đời, nằm trong máng cỏ và được Đức Mẹ Đồng Trinh bế trên tay. Tôi sinh lúc một giờ sáng ngày 25 tháng 12, nghĩa là khi đã qua thời khắc kỷ niệm tưng bừng sự ra đời của Chúa được 1 tiếng. Sáng 25 tháng 12 nào cũng vậy, mình tôi lang thang, ngắm nhà thờ đứng lặng lẽ, trái ngược với sự nhộn nhạo đông đúc chen lấn nhau trong đêm Noel. Và lúc đó, tôi thường gặm nhấm nỗi sợ hãi khi mình đã thêm một tuổi.

Bọn trẻ con đá bóng trên khoảng hẹp trước cửa Nhà Thờ. Còn chúng tôi ngồi trên bậc đá. Trước mặt, Đức Mẹ đứng lặng hiền. Đôi mắt thánh thiện. Một nguời đàn bà quét rác cặm cụi dọn từng đống lá rơi lăn tăn rải trên mặt đất. “Chị có lạnh không?”. Tôi hỏi và muốn quàng tay ra sau, ủ ấm cho cô gái ngồi bên tôi. Cô ta mặc chiếc áo cổ hình trái tim màu hồng. Mái tóc dài thả tự nhiên. Chỉ nhích vào chút nữa, là tôi có cảm giác sát bên nhau. Bóng tối trùm lên chúng tôi. Lũ trẻ không đá bóng nữa. Phía trên những nhà hàng, đèn lấp lánh trong đêm hào nhoáng… “Cu kể chuyện gì đi…”. Bố tôi là một quân nhân đáng kính. Ông đi suốt. Mẹ tôi làm trong một viện nghiên cứu. Và tôi, làm bạn với bốn bức tường. Khi đó, những cuốn sách của bố mẹ tôi trở thành một nguồn giải trí bất đắc dĩ. Tôi đọc tất cả những gì có trên giá sách. Kể cả những cuốn sách về tâm lí, về “chuyện của người lớn”, vốn rất cần cho công việc của mẹ tôi. Bố mẹ tôi hẳn cũng không thể ngờ, tôi đã đọc những cuốn sách đó…

Chuông nhà thờ điểm kinh coong một hơi dài… Tôi nói về Dế Mèn Phiêu Lưu Ký và Tôn Ngộ Không. Chúng tôi cười phá lên, bất chợt, tôi đưa tay lên xoa tóc cô ta, như với một đứa nhỏ. Dễ chịu, và thích thú. Khi đưa cô ta từ nhà thờ về nhà, tôi nhìn theo và nhắn một tin: “Xin tha lỗi vì những ý nghĩ không tốt đẹp”. Cô ta nhắn lại: “Ồ, thế có cái gì đó đen tối à?”. Cô ta làm sao biết được đàn ông gần gũi đàn bà, gần gũi tâm hồn, lại có thể nói thoải mái, kể hết mọi chuyện… Sao cô ta lại không hiểu điều đó?

Lần 2:

Khi tôi biết tên cô ta, tôi nói: “tên của chị xấu nhỉ, nó chẳng nói lên được điều gì ngoài việc luôn phải đứng đầu sổ khi đi học”. “Tên của tôi đẹp. Nó sở hữu ánh sáng của trí tuệ. Hơn nữa, nó nói lên cả dòng họ vang danh (mỗi tôi, chưa làm được gì cho xứng đáng)”. Cảm ơn chị đã nói chuyện với tôi. Tôi vốn ít khi nói chuyện được với ai dài như thế. Nhất là với người hơn tuổi. Tôi luôn có một đống “em gái” bao quanh. Và thường, tôi ngồi ngắm sự ngây ngô tinh quái, thực dụng của các cô em. Cuộc đời không ra gì, nhưng tôi vẫn thích sống, thích tự do, thích trải nghiệm sự điên rồ, thích đọc sách, đá bóng, nhạc, và yêu đương… Tôi thấy cuộc đời đâu đến nỗi quá tệ. Tôi cố gắng không chán đời nữa.

Cô ta nói ngày hôm nay phải đi tham dự một triển lãm sắp đặt. Phố H.I tắc nghẽn. Gallery G hàng ngày thưa thớt, ấy vậy mà mấy tầng nhà bỗng chật căng, lúa, rơm rạ trải quanh lối đi. Những ly rượu sắp thành hàng. Ngột ngạt. Những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên màn hình, trong những cuộc hội họp. Tóm lại, rất VIP. Cô ta nhắn tin đã thoát ra khỏi chốn đông đúc, nơi trỗng rỗng không ai nhớ đến ai. Giờ cô đang trên đường vào Hà Đông tham dự một cuộc liên hoan văn nghệ Phật giáo. Tôi bỗng cồn cào. Cô ta đi một mình. Tôi đang cô đơn và thêm chút điên cuồng. Cuộc tình với cô gái Hàng Không đã kết thúc quá lâu.

Khoảng trống làm tôi không chịu đựng nổi. “Tôi muốn chị nằm bên tôi…”. Tin nhắn đã chuyển đi. Tôi không rõ mình có làm chủ được mình hay không. Tôi xin cô ta cho tôi được vào đón. Đó là ngôi chùa nằm trong thị xã Hà Đông. Cô ta mặc một chiếc áo nâu cổ tàu. Tôi đứng cạnh người đánh đàn, lặng lẽ ngắm cô ta. Bên cạnh cô ta là một cô gái cũng rất trẻ, mặc bộ đồ màu nâu sồng. Nhìn nét mặt hoan hỉ của các nhà sư, của các Phật tử, tôi thấy vui. Tiếng niệm Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát vang lên. Lòng tôi trùng lại. Lạ lẫm. Cô ta thành kính chắp tay niệm Phật nhưng vẫn không quên nhắn tin cho tôi. Cách nhau có vài bư�
��c chân, nhưng chiếc điện thoại vẫn là phương tiện hữu ích: “Cu có muốn ở lại hay về? Tôi xong việc rồi”. Tôi lạnh lùng: “Về!”.

Tôi chở cô ta đằng sau, lòng chợt nhớ đến cô em Hàng Không. Con đường lạnh, hoang vu. ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường phủ xuống thảm cỏ ven đường. Tôi biết, cô ta cũng cô đơn. “Đôi mắt của chị buồn”. Cô ta im lặng. “Chị tặng hoa cho sư cô nào thế? Người quen của chị à?”. Cô ta bỗng chốc cởi mở: “Không, tôi vốn là đệ tử của Phật. Thầy tôi đang giảng dạy ở ngôi chùa này”. “Chị định đi tu?” Cô ta cười: “Ngốc ơi, tưởng đi tu là dễ hả? ở ngoài đời, anh bị luỵ vì tình cảm, không chịu đựng nổi, anh mới nghĩ đến chuyện tu hành, đó là một sai lầm. Đừng nghĩ tôi đến chùa, là tôi định đi tu. Dù đã có lúc, tôi tự cạo trọc đầu mình”. “Tại sao?”. Cô ta nhất định không nói gì. Đến đầu ngõ, cô ta xuống xe, bàn tay nhỏ nhắn vẫy chào và nói “Bye nhé, đi cẩn thận”. Tôi nhìn theo, không hình dung nổi, nếu đầu cô ta trọc lốc, trông cô ta sẽ thế nào. Tôi gửi cho cô một tin nhắn: “Tôi xin lỗi, tôi không hiểu chị. Mong chị đừng gặp những thằng tồi tệ như tôi”.

Lần 3:

Lại qua một ngày chỉ toàn đối mặt với những hợp đồng thanh toán, những con số đòi hỏi sự chính xác và đống hàng hoá khi sử dụng chúng sẽ bốc lên một loại mùi đặc trưng… Lại một tối thứ bảy trống rỗng đến điên cuồng. Tôi sợ chúng, những buổi tối của sự ngơi nghỉ, của yêu đương. “Chị đang ở đâu?”. Cô ta trả lời với một giọng bình thản: “Tôi ở nhà”.”Tôi đến đón chị”.

Cô ta lên xe. “Trông chị như một đứa trẻ” - Tôi nhận xét. Cô ta nói khi tôi nhắn tin hai chữ “Muốn chết” là lúc cô đang đọc quan niệm của một triết gia Ấn Độ về hạnh phúc: “Hạnh phúc là Sukha, đó là trạng thái giống như một bánh xe mà trong đó mọi sự đều ăn khớp với nhau: vành xe, ổ trục và các đũa xe đều tốt và nằm đúng vị trí, hoà hợp với các thành phần khác do đó mà bánh xe chạy trơn tru. Còn đau khổ là Dukha, đó là tình trạng một bánh xe trục trặc vì có những thành phần hư hỏng hay không ăn khớp với những thành phần khác”. Tôi cho xe chạy vòng vòng quanh thành phố. Gái đẹp nhiều, mắt tôi nghếch lên nhìn họ. Rồi nghĩ tới người đang bên cạnh tôi. “Tôi không quan tâm nhiều đến các khái niệm. Tại sao chị nói mỗi ngày đều mua một viên thuốc ngủ, và không uống?”. Cô ta không nói gì. Tối nay, đôi môi cô ta gợi lên một màu hồng nhàn nhạt, tất cả như đang chìm đắm, lơ lửng cùng đôi môi kia. Tôi chợt muốn nắm lấy tay cô ta…

Cô ta nói, mình đến quán nào đó để tôi uống nước cho rã hơi men. Tôi phun nước ra ngoài, ướt cả ống quần. Những người khác quay lại nhìn tôi. Mọi người nhìn gì? Cô ta đưa cho tôi chiếc giấy mềm lau quần. Tôi uống cạn cốc nước lạnh, và lại phun nước ra ngoài. Mặt tôi đờ đẫn, tại sao lại là cô ta đang ngồi bên tôi? Đi thôi, ngồi đây chán lắm. Tôi quyết định. Cô ta không nói, trả tiền, và ngồi đằng sau tôi. Tôi lao xe đi trong đêm. Màn sương mù làm cho tôi có cảm giác mình đang đi trong hư ảo. Phía trước kia, ẩm ướt, lạnh băng, và lòng tôi như đang muốn khóc. Tôi không biết. Có thể tôi điên, nhưng tôi thèm một hơi ấm. “Chị à, tôi đưa chị đến nơi tôi và người con gái đầu tiên của tôi. Chị đồng ý không? Nó hơi xa nơi này, nhưng tôi vẫn nhớ… Chị đừng từ chối, đi với tôi, tôi cần. Tôi không làm gì, chỉ nói chuyện thôi”. Cô ta cười nhẹ. Chúa ơi, nếu tôi biết được cô ta nghĩ gì. Cô ta bảo: “Sao lại là lời đề nghị khiếm nhã thế? Lúc nãy nói chưa đủ à?”. “Không, nhưng tôi thích chị gối đầu lên cánh tay phải của tôi”- giọng của tôi trở nên tha thiết. “Về đi, quay xe lại đi” - cô ta giục… Tôi làm ngơ như không nghe thấy gì.

Xe đã lao vào ngõ, con ngõ nhỏ có các nhà nghỉ. Tôi lao thẳng xe vào trong. Nắm tay cô ta đang tần ngần, tôi nói, “Lên đây”. Cầu thang thứ hai, tôi thấy cô ta nhắn tin gì đó. Cô nói: “Vừa trả lời một tin nhắn, tôi nói đang làm một nhiệm vụ lạ lùng, đó là lắng nghe và thị sát các nhà nghỉ”. Cô ta hài hước thật. Căn phòng nho nhỏ, đệm trắng muốt. Trên màn hình, có trận đá bóng giữa ChelseaBolton. Cô ta ngồi trên ghế, chuyển kênh xem chương trình văn học nghệ thuật. Tôi nhận thấy những bóng người đang chuyển động trên tivi kia, và những sợi tóc của cô ta, tưởng như nổi bật nhưng thực ra rất mờ nhạt. Tôi nói, lại đây, đừng xem gần thế, hỏng mắt. Cô ta không nói gì. Cánh tay cô ta trắng, đôi môi hồng lên trong đêm. Tôi tiến lại gần, chạm tay vào cô ta. Một luồng điện rạo rực bùng lên.

Cô ta đẩy tay tôi ra, nói: “Được rồi, lùi ra, tự tôi đi được”. Tôi nằm, còn cô ta ngồi bên phải. Tôi đã tắt tivi, tắt đèn. Trong căn phòng, chỉ còn sự lặng im và chấm xanh của đèn máy điều hoà. Cô ta hầu như không có một cử động, ngay cả hơi thở. Tôi để tay mình lướt lên chân cô ta. Môi tôi nóng. Hơi thở, và lời nói như từ đâu tới, chúng bật ra, tôi cũng không biết mình nói gì. Tay tôi lần lên ngực cô. Nhưng, cô đã chặn lại, nói: “Làm gì thế?”. Tôi níu cô ta bảo nằm xuống đây, nếu không chị sẽ rất mỏi. Tôi phải dùng lực bắt cô ta nằm bên tôi. Nhưng người đàn bà này không hề ngoan ngoãn. Sao không thư dãn đi. Sao chị cứ đề phòng tôi thế? Tôi vuốt mái tóc cô. Tôi gục đầu bên chân cô, một lúc lâu như vậy, hít thật sâu những nguồn cảm xúc trào tới. “Tôi vẫn chưa được nhìn chị, khoả thân cho tôi nhìn đi”. Cô ngạc nhiên, ánh mắt bắt đầu sợ hãi, hỏi tôi: “Làm sao thế, có điên không?”. “Nào, đừng sợ hãi thế. Có gì đâu…”- Tôi mơ hồ. Cô ta tát tôi, thì thào nhưng cương quyết: “Tỉnh lại đi, điên à?”. Tôi quờ tay tìm bàn tay của cô ta đưa lên trái tim tôi, nó đang đập thật mạnh. Cô ta không từ chối, để yên, và hai đứa lắng nghe. Tôi nâng tay cô đưa lên môi hôn. Tôi như một đứa trẻ suốt bốn năm nay mới được sổ lồng một lần. Tôi rất thoải mái. “Cảm ơn chị. Hãy cứ thế này, để cuộc đời có ý nghĩa hơn. Chị tha lỗi cho tôi nhé. Tôi sao thế này, tôi đốn mạt thật..”-. Tôi lắp bắp trong cơn mê muội.

Lần cuối cùng, tôi được nhìn sát mặt cô ta, đó là khi tôi quay lại. Cô ta ngồi đằng sau xe tôi, nhưng đôi mắt nhắm lại như người đang ngồi thiền. Cô ta mải suy nghĩ - không nghe tôi nói sao? Tôi nói tha thứ cho tôi. Tôi xấu xa. Đừng suy nghĩ. Trời mưa lạnh. Đường về sao dài quá. Mình sao không nói với nhau, cứ im lặng ho
ài, tôi không chịu được tôi. Con ngõ trơn lầy lội, cô nói: “Cu đi cẩn thận”, rồi đưa bàn tay nhỏ vẫy vẫy. Tôi ngẩng mặt, đón nhận những hạt mưa. Có lẽ nào, mối quan hệ này của chúng tôi, lại qua nhanh như gió thoảng.

Ngày lại ngày, và tôi chợt nhớ lại khi tôi viết lên lòng bàn tay cô ta hai chữ Hạnh Phúc. Cô ta nói có hai ý nghĩ: 1: Bạn khát khao cái mà ai cũng muốn; 2: Điều này hơi chua chát. Cô nói có đêm, cô thiếp đi trên ghế trong cơn mệt mỏi. Cô kiệt sức. Mong có một người nào đó, hỏi cô muốn ăn gì? Uống một chút nước không? Rồi áp lên môi cô một hơi nóng của tình yêu. Cô thấy mình hèn kém hơn cô bé bán diêm. Cô bé đó, chịu khó đi tìm hạnh phúc trong ảo tưởng. Trong giá lạnh, cô bé run rẩy đánh từng que diêm, để ánh lửa bùng lên trong giây lát, những gì cô ước mơ. Còn cô, cô không còn sức lực tha thiết nữa. Tất cả những ý nghĩ thoáng qua để rồi cô chỉ cười mỏi mòn.

Cô nhỏ - tôi và cô - chúng ta đều là những người cô đơn, chơi vơi trong cuộc đời. Cái gì là khó, cái gì là dễ? Khó hay dễ không quan trọng bằng việc tâm niệm phải làm cho mình hạnh phúc. Tôi nói với cô như vậy. Chúng ta mới có ba lần gặp nhau. Tôi đã có thể sai với chị, nhưng tôi hoàn toàn đúng khi gặp chị. Make me happy, please!* Tự nhiên, tôi lại muốn cười phá tan băng giá mùa đông. Tôi muốn gào thật to để cảm nhận những hơi thở ấm áp len lỏi giữa những cơn gió se sắt. Mùa đông - mùa của sự lười biếng và cô độc. Mùa của hạnh phúc.

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)