Tặng Q
Hoa hồng
Thứ 6, giờ tan tầm. từ các tòa cao ốc, hàng ngàn người ào xuống, đổ ra đường, gây nên tình trạng kẹt cứng quen thuộc. Thường chỉ đến khoảng sáu rưỡi tối, hoặc hơn con đường nhỏ mới thông thoáng trở lại. Tôi hay ngồi lại trong văn phòng , tận thưởng sự im lặng toa ra từ các bức tường và vách ngăn màu xám tím. Những xấp văn bản được xếp gọn trên mặt bànm những mẩu giấy sticker đủ màu được dánh dấu tick" đã hoàn thành" được gỡ ra, ánh sáng trắng đến nhức mắt không còn nữa, tôi ngồi vẽ bên ô kính rộng, bầu trời bên ngoài rực lên 1 màu vàng cam của hoàng hôn tuyệt đẹp.
Trực lễ tân ở văn phòng đại diện một công ty nước ngoài chưa bao giờ có trong danh sách những công việc tôi muốn làm sau khi tốt nghiệp. Thậm chí, thời phổ thông, tôi còn cho rằng, nếu phải chôn đời mình trong 1 văn phòng, thì đó là văn phòng của một công ty tư vấn thiết kế nội thất, nơi tôi sẽ đóng vai nhân vật chính-một cô gái trẻ với cái đầu" bùng nổ" , người mang về cho công ty hàng đống những hợp đồng ngon lành. Tôi ở thì hiện tại ko còn ảo tưởng nhưng điều như thế. Tôi hài lòng và chăm chút cho công việc như thể đó chính là mơ ước từ thuở nhỏ. tuy vậy, niềm say mê vẽ ngày nào vẫn luôn cháy bỏng. bên những tube màu nằm vương vãi, tôi biến thành con người khác, thất thường và dễ xúc động. Rất nhiều lần, tranh tôi chỉ là những mảng màu lộn xộn ko bố cục, thường đó là khi tôi cáu giận, có thể vô cớ, có thể vì công việc ko suôn sẻ, mà cũng có thêt vì gây cãi nhau với Quý...
Quý là người yêu tôi. à không, "đã từng là" thôi. Dù đã thề thốt rất nhiều với lòng rằng sẽ gạt anh ra khỏi mọi câu chuyện đời mình, tôi vẫn vô tình nhớ tới, và nhắc tới. thật khó để chập nhận sự thật ấy. cả quãng thời gian dài tôi có Quý ở bên, tin tưởng, yêu thương, cùng vun trồng biết bao nhiêu là mơ ước... Thế rồi xuất hiện rạn vỡ, thế rồi chúng tôi buông tay nhau ra...Tất cả ào đến như cơn giông tố giữa buổi sáng mùa hè đầy nắng. làm sao người ta có thể biết trước được thân cây cổ thụ vững chãi nọ lại có thể chóng đỏ gục đến thế?
Lại một bức nữa về hoa hồng! Tôi thảng tốt nhận ra những đường nét và màu sắc còn ướt đang phơi ra trên khổ giấy rộng. Những đóa hoa đỏ thắm nở toét, nằm chơi vơi bên vệ đường. năm trước, Quý đã mua cho tôi nhưng bông hoa như vậy, những bông hoa xấu xí nhất còn sót lại, mua giúp cho một cô bé độ 8,9 tuổi ngồi thu lu ở góc ngã tư vào buổi tối 20/11. Tôi đến phì cười vì hành động hảo tâm đó của anh, nhưng rồi cũng nâng niu ôm hoa về nhà. Đó là những bông hoa đầu tiên tôi nhận được từ Quý.
Mặt trời le lói những vệt sáng cuối cùng. Trên bầu trời tím biếc, vầng trăng nhợt nhạt tròn xoe hiện ra. Văn phòng tối om. Tôi thu dọn đồ đạc chùi những vệt màu dính trên mặt bàn, rồi xách túi ra về, cảm giác như mình cũng như đám hồng đang rữa dần trong màu đỏ toe toét kia. Bức tranh còn ướt bị vò nghiến lại , ném vào thùng rác, cùng chỗ với tờ khăn giấy nhòe nhoẹt mascara và nước mắt.
Trăng
Nguyên về muộn, Như mọi hôm, con bé giải thích với tôi rằng nó ở lại cà phê với mấy người bạn gái ,đợi hết tắc đường .Con bé tỏ ra vui vẻ, thậm chí cong chun mũi hít hà như con nít khi tôi dọn đĩa cá kho ra bàn ăn. Nhưng mắt nó hoe đỏ và ngây dại, vài sợi tóc mai lòa xòa bên thái dương còn dính màu vẽ; khi tôi bắt lên phòng thay quàn áo rồi mới được ngồi vào bàn ăn, gương mặt con bé thoáng vẻ nhẹ nhõm. Tôi biết, bât giờ, chỉ khi ở một mình , con bé mới thực sự là chính nó, bên dưới vẻ tươi tắn là những cơ mặt đang gắng sức tái tạo cái gọi là nụ cười. Hơn bao giờ hết, tôi muốn Nguyên be lại, trở lại là đứa trẻ nhõng nhẽo ngày nào, luôn rúc vào lòng mẹ nó mà nức nở mỗi khi gặp chuyện buồn hay bị ai đó bắt nạt. Nhưng,chẳng ai có thể quay ngược thời gian, dù là để xóa những nếp nhăn của tuổi già, hay để xóa những bức tường vô hình đã mọc lên, chắn giữa mẹ và cô con gái lớn đang kiên quyết ôm khư khư nỗi buồn cho riêng mình.
Đêm. Những âm thanh kẽo kẹt mở ra đóng vào của các cánh cửa có bản lề bị gỉ sét. Nguyên ôm gối đứng tần ngần trong phòng tôi. Dưới ánh sáng mờ nhạt rọi qua từ ngôi nhà đối diện, dáng con bé mảnh khảnh như trực đổ xuống. Tôi gọi:
-Nguyên! Sao thế? Không ngủ được hả con?
-Dạ...Con thèm-thèm ngủ với mẹ quá ạ!
Tôi nhớ, năm Đài Nguyên lên lớp 7, con bé nằng nặc đòi có phòng riêng .để lấy chỗ "sáng tác". Rồi từ đó con bé dọn lên ngủ luôn trong cái xưởng vẽ mini của nó, mặc cho tôi vờ kêu sợ ma, với lí do" Mẹ à, phải để cho con tập tự lập cho quen đi chứ!".
-Thôi vào đây nằm đi cô-tôi ngồi dậy, nép hẳn sang một bên. Con bé nằm xuống, mắt nhắm nghiền.
Một lúc sau, Nguyên trở mình, quay sang ôm mẹ. tối vuốt mái tóc dài mềm mại của con, nước mắt tràn qua khóe mi thành một giọt lạnh buốt chạt xuống mang tai rồi thấm vào gối.
-Mẹ biết tất cả, phải không mẹ?
-Đôi khi người ta phải lựa chọn giữa được hạnh phúc là để người khác được hạnh phúc. mẹ biết con gái mẹ luôn chọn vế thứ hai. và mẹ tự hào về điều đó. Nhưng có những thứ chúng ta không thể nhường, mà chỉ có thể đánh mất, nếu không biết giữ lấy.
-Vâng...con đánh mất anh Quý rồi mẹ ạ...
Tôi ôm ghì đứa con đang nức nở vào lòng. Bên ngoài, mặt trăng xanh vẫn lặng lẽ trông chừng giấc ngủ của vạn vật.
Chao đảo
Đã quá nửa đêm. Vì một lí do nào đó, tôi không ngủ được. Con đường vắng ngập ánh đèn vàng sóng sánh như mật và cơn gió mát lạnh thổi cuối ngày bỗng trở nên quyến rũ. Tôi khoác thêm áo chemise dài tay, bước ra phố. Các tán cây vẽ lên bầu trời đêm xanh tím những hình thù cành nhánh màu đen kì dị. tôi guồng chân rảo bước qua những góc tối, cảm thấy như mặt đường bên dưới chỉ như một lớp bánh quy giòn tan, có thể sụm xuống bất kì lúc nào. Tâm trạng bất ổn đã và đang theo đuổi tôi suốt nhiều ngày liền. Tôi làm hỏng nhiều thứ, ra nhiều quyết định sai lầm, nhưng c/s là ko thể dừng lại."Phải có cách nào đó để sửa chữa đời mình chứ!"- tôi như gầm lên với bản thân. Cảm giác như mọi thứ đảo lộn trong tôi: những ý nghĩ ngu xuẩn và điên rồ cứ ung dung chầu chực ở cuống họng.
Khi nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà Nguyên, tôi gần như tuyệt vọng. cả thành phó rộng lớn này, chẳng lẽ đay là nơi cuối cùng tôi có thể tìm
đến? Mọi ánh điện trong nhà đều tắt, có lẽ giờ này em đang say ngủ. Tôi ngồi bệt xuống bậc cửa, cố gắng sắp xếp lại tất cả...
Co những buổi chiều tôi cố tình lao vào đoạn đường tắc nghẽn dưới chân tòa nhà nơi Nguyên làm việc, chỉ để ngước lên nhìn ô kính đó, tự hỏi Nguyên đang làm gì, có nhớ tôi không... Em có công việc mới chưa lâu, lại là công việc em không chút hứng thú, chắc hẳn còn nhiều khó khăn. Nhưng Nguyên là cô gái lạc quan nhất tôi từng biết, em sẽ không để những khó khăn tủn mủn ấy ảnh hưởng xấu đến mình. Duy chỉ có một điều: em quá dễ thỏa hiệp. Luôn chấp nhận mọi thứ. Luôn có vỏ bọc để thích nghi với mọi hoàn cảnh. Luôn vì người khác, Tới mức sẵn sàng thả rơi ước mơ, thả rơi cả tình yêu ...
" Có những thứ sẽ không bao giờ là của mình. Em đi lối khác vậy!"-Nguyên nói, ngay khi biết mình thiếu điểm để đỗ vào ĐH Kiến Trúc. Năm đó, ĐH Kinh tế phải đón cô nghệ sĩ đầy mơ mộng ấy vào học. "Anh thấy chưa, không làm thiết kế, em làm kinh tế. Sau này em sẽ là bà giám đốc có văn phòng làm việc sành điệu nhất hành tinh!". Tôi biếtm Nguyên không muốn mẹ em nhìn thấy con gái buồn khổ mà suy sụp theo, và cũng không muốn tôi lo lắng. và lại, tìm thấy niềm vui trong những việc chán ngắt là sở trường của em. Tôi yên tâm hơn, dần quen với ý nghĩ ình thật may mắn vì có được cô gái ấy.
Nhưng cho đến khi Nguyên nói" "Nếu cảm thấy bất ổn, anh cứ đi, đừng tự tước mất cơ hội được hạnh phúc lần nữa của mình." khi nghe tôi kể về các rắc rối, về cơn say nắng của mình voeis Cẩm Anh, thì tôi hoàn toàn bị tê liệt. Tôi đã hi vọng ở em một động tác níu kéo, một lời trấn an, một vòng tay ôm chặt, hoặc chí ít là mộtc ái gì đó cho tôi cảm giác em cần tôi, cần tình yêu của tôi. Nhưng không gì cả. Tôi như bị thả rơi xuống vực thẳm không đáy.
Và rồi Cẩm Anh hiện ra, mỉm cười dịu dàng, chìa cho tôi một bàn tay để tin tưởng nắm lấy. Niềm hạnh phúc ùa về như không khí tụe do tràn vào buồng phổi của kẻ vừa ra khỏi ngục tối, tôi nói yêu Cẩm Anh không chút ngần ngại. Nhưng hành động đó đã làm tổn thương cô ghê gớm. Ngay khi tôi sắp lấy lại cân bằng, cô ấy bỏ đi.
Bình minh vừa rạng. Chiếc xe đạp thồ giỏ bánh mì lớn đi ngang qua tôi, người đàn ông nói gương mặt lam lũ mời tôi mua bánh cùng nụ cười hiền lành. Tôi ủ rũ lắc đầu. Ông ta nghiêng đầu chào , chúc tôi buổi sáng tốt lành trước khi đạp xe đi tiếp. Tiếng rao trầm trầm vang dọc chiều dài con ngõ nhỏ. Hoàn toàn vô thức, tôi đứng lên, gõ cửa nhà Nguyên.
Bất ngờ
Sáng thứ bảy, những cụm mây trắng dày lọc nắng thành một thứ ánh sáng rầu rĩ ngái ngủ. Tôi dừng xe dọc đường, mua một bó hồng xanh. Cô bé bán hàng xinh xắn hỏi, chị mua tặng ai, để em tư vấn. Tôi cười , lắc đầu, chị cũng chưa biết nữa em ạ, chỉ thấy hoa lạ thì mua thôi. Bó hồng nằm trên giỏ xe, toàn những nụ màu xanh lá nhạt, trông đẹp đẽ và tinh khôi như một lời chào buổi sáng. Có lẽ , tôi nên ghé nhà Nguyên để gửi lời chào cô ấy, không hơn. Sự quen biết thông thường. Giữa tôi và Nguyên , mối quan hệ có thể là gì hơn thế?
Cánh cửa mở rộng, đôi giày thể thao thao quen thuộc nằm gọn ở góc sân. Tôi chua chát nhận ra Quý đang ở đây- vào lúc 7h sáng? Hương hoa phảng phất quanh tôi, cảm giác thật thảm hại. Vậy mà khi quyết định dậy sớm để đến nhà Nguyên, tôi đã chuẩn bị cả một bài diễn văn dài để đưa hai người họ trở lại với nhau.
Buổi sáng ngớ ngẩn. Những nụ hồng ngớ ngẩn. Tôi bật khóc.
-Cẩm Anh?
Quý đứng đó, trên bậc thềm, hoàn toàn sửng sốt. Tôi bắt đầu lúng búng những từ vô nghĩa. Nhưng Quý gạt đi tất cả bằng động tác vội vã quẹt ngang khoea mắt. Một vệt nước bé xíu còn sót lại, lấp lánh trên gò má. Tôi sững người. Anh khóc ư?
Nguyên bước ra, tránh ánh mắt tôi, cả gương mặt lẫn giọng nói không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt khi cô chào tôi. Tôi ấn bó hoa vào tay cô, cùng nụ cười gượng gạo, Nguyên ngước mắt lên ,tỏ ý ngạc nhiên. Đôi mắt nâu sáng cũng đỏ hoe. Tôi bỗng phì cười, hoàn toàn không kiểm soát nổi thái độ của mình nữa. Nhưng rồi Nguyên cũng cười vang, và Quý thì lắc đầu, giấu mặt sau bàn tay ôm trán.
-Hâm thật!
Một cơn gió thổi qua, nắng tràn xuống rất nhanh khi đám mây bắt đầu tách ra, hơi ấm lan đến khiến tôi hơi rùng mình. Không, không phải nắng, mà là Quý. Anh đứng sát bên tôi, ấm áp, vững chão, dịu dàng. Tôi thảng thốt:
-Nhưng-nhưng anh Quý anh ấy nhớ Nguyên nhiều lắm! Tất cả chỉ vì Nguyên không giữ anh ấy thôi! Nguyên đừng buông tay anh ấy ra, phải nắm chặt thế này này( tôi siết tay Quý, giương về phía cô ấy) và anh sẽ không-không bao giờ đi đâu nữa hết! Tôi xin lỗi vì đã chen ngang hai người.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyên khi cô mỉm cười nhìn tôi. Và tôi chợt nhận ra những điều mình huyên thuyên chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Quý giữ chặt bàn tay tôi trong bàn tay anh, rất lâu, rồi nói"
-Em lầm rồi, anh đến hỏi Nguyên, Cẩm Anh sẽ quay lại với anh chứ, vì anh thực sự yêu cô ấy mất rồi. Nguyên nói, sao anh không hỏi thẳng Cẩm Anh. Vậy thì, Cẩm Anh, em sẽ quay lại với anh chứ? Vì anh thực sự yêu em mất rồi...
Tôi im lặng, khoảng lặng kéo dài mãi mãi. Không thể trả lời Quý bằng lời, tôi chỉ còn biết nghiêng đầu tựa vào bờ vai anh. Bóng Nguyên khuất dần sau cánh cửa gỗ cọt kẹt, tôi có thể nghe thấy tiếng cô trò chuyện với mẹ, và ngửi thấy hương thơm ngát của một ấm trà sen mới pha.
Rosie, come witn me. Close your eyes, anh dream..." ( "Rosie's lullaby"- Norah Jonee)
Một buổi sáng nọ, khi bạn thức dậy và nghĩ rằng mình đang đi sai đường, rằng mình sẽ không bao giờ được hạnh phúc...hừm, đừng quá chắc chắn về điều ấy! Bởi, sống nhiều lúc cũng như việc chơi một bản nhạc Jazz, luôn luôn có những đoạn ngẫu hững bất choẹt. và tôi biết tôi vẫn lạc quan đủ để kiếm tìm một cảm hứng mới, cho mình, và cho cả những bức tranh.
Hi bạn Tiny Soul. Bạn khoẻ ko? Mình rất muốn add bạn làm friend của mình. Nếu bạn vui lòng thì accept invited message mình nhen. Bạn thật dễ mến. Chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.
ReplyDeleteuhm mình không hiểu đoạn cuối lắm... nhưng bất ngờ này hình như hơi kì... không xuyên theo mạch câu chuyện... Có lẽ mình không thích cái kết dù là nó mún rút ra bài học ý nghĩa ^^"
ReplyDeletetớ cũng cùng chung ý kiến với bạn j có avatar là sogoku đó! Tớ đã nghĩ Quý sẽ trở về với Nguyên! Nguyên nhanh thay đổi vậy sao?
ReplyDeleteMỗi câu chữ là lời nhắn nhủ, mỗi bức hình mang ý nghĩa yêu thương, mỗi giai điệu là sợi tơ tình kết nối. Đây chính là món quà ý nghĩa nhất mà bạn muốn gửi tới “ Người đặc biệt” or “ Bạn bè – Người thân” nhân dịp mùng 8 – 3 ( Ngày tôn vinh, ca ngợi vẻ đẹp và đức hi sinh cao quý của các bà, các mẹ, các chị và các em). Với người phụ nữ, không có món quà nào có ý nghĩa hơn tình cảm bạn dành cho họ. Còn chần chừ gì nữa, hãy bày tỏ tình cảm của mình ngay hôm nay!
ReplyDeleteBởi “Tất cả vẻ đẹp của cuộc sống được tạo nên là nhờ vào sức mạnh của tình yêu đối với người phụ nữ”
uhm...con minh thi minh hieu duoc cai ket thuc nay...thanks Tiny, hay lam va rat y nghia!
ReplyDelete