Phan Hồn Nhiên
Sân bay chói lòa, nhìn từ trên cao. Nắng to, các vạch sơn phản quang dài bất tận, và đàn bò uể oải ăn những vạt cỏ yếu mềm ngoài khu vực đường băng hồ như cũng tỏa sáng. Xe chuyển khách về nhà ga đựng đầy người. Không khí bám mùi thơm li ti của những quả mơ đóng trong các thùng gỗ lăn trên băng chuyền. Vài người lạc nhau trong phòng đợi mênh mông đâm sầm vào Linh. Anh không phải lấy hành lí. Chuyến đi quá dài. Và kéo dài thêm nó bằng sự xếp hàng ngột ngạt sẽ không thể nào chịu nổi. Trong một cử động bất chợt, anh nhìn thấy đột ngột màu xanh thẫm đến độ phi lý đang thực sự chảy lênh láng trên bầu trời, bên kia bức tường trong suốt. Hình như ai đấy vẫy anh. Hoan. Vóc dáng mảnh mai, gương mặt xinh đẹp áp vào kính hơi biến dạng nhưng giống cô hơn bao giờ hết. Linh rảo nhanh về phía cửa. Không mang theo hoa, không ôm hôn như những kẻ gần cưới nhau, chạm thoảng qua thông báo nỗi cô độc và sợ hãi chưa rõ nguyên cớ.- Anh chẳng hề cho ai biết giờ máy bay đến - Linh hơi ngạc nhiên - Em chờ lâu chứ?
- Không - Giọng Hoan run nhẹ - Nhưng em điện thoại cho Ng. và biết chắc chuyến bay...
Sự khó chịu kỳ lạ bò trên mặt Linh. Anh nói rành rẽ:
- Lần sau đừng điên rồ như vậy nữa!
Taxi trờ đến. Họ lên xe. Ngoài cửa kính cáu bẩn bám đầy dấu tay và những lời lẽ thô bạo in ngược vẫn vùng trời thẳm sâu. Một máy bay của Nga âm ư cất cánh đâm vào cái khoảng xanh trống rỗng nguy hiểm. Người tài xế với tay vặn cái nút nhỏ và bỗng dưng trong không gian chật chội của xe, vang lên đoạn hành khúc được chơi bởi dàn dây. Linh nhắm mắt hờ. Mọi việc hầu như chẳng có gì thay đổi. Vẫn là những chuyến đi bận rộn và đơn độc. Vẫn hương vị thành phố lúc trở về căng mọng, thơm nồng. Rồi cái giai điệu xưa cũ hoi chói gắt nhưng chân thành vang trên xe. Chỉ có niềm vui sướng chờ đón vẻ mới mẻ liên tục của cuộc sống, mà anh ngỡ sẽ bền bỉ, đang lặng lẽ bạc màu. Băng ghế sau, thi thoảng Hoan nhìn vội anh qua kính chiếu hậu.
- Có chuyện gì ở văn phòng thời gian anh đi vắng ư? - Linh hỏi.
- Không, mọi việc bình thường. - Có người mới vào làm việc!
- Anh nghe thoáng điều này trước chuyến công tác.
- Người mới đến là Ng. - Hoan nói nhanh - Cô ta nộp đơn và được chọn...
Một lần nữa trời mùa hè nghiêng đi một cách dị thường. Linh choáng váng. Gã tài xế nhìn chòng chọc người khách sang trọng bằng đôi mắt to tướng chất đầy nỗi nhạo báng và tò mò. Khoảng giữa trưa và chiều. Đường vào thành phố vắng vẻ. Những thảm cỏ trống trải. Đàn bò ban nãy nhìn rõ từ máy bay đã biến mất. Linh không nói thêm gì nữa cho đến khi xe rẽ vào ngõ nhà Hoan. Trước khi len qua cánh cửa gỗ, cô ngoái lại nhìn anh, đôi mắt cầu cứu. Còn lại trên xe, anh mở điện thoại, bấm mã của Ng. Các hồi chuông vô số, nhưng rõ ràng chúng vang lên vô ích từ nơi không ai. Gã tài xế ngồi cạnh khò khè, cười phô hàm răng xấu: “Vợ và người tình hả?” Linh ngìn anh ta, sững sờ, rồi lắc đầu. Bánh xe taxi lướt đi gần như không chạm vào mặt đường nhễ ngại hơi nóng.
2.
Hai tuần Ng. đến làm tại văn phòng trong tòa nhà lớn, mang theo hơi thở đường phố ồn ão khiến các nhân viên cũ thoạt đầu bực bội nhưng ít lâu sau, họ sẽ buồn chán nếu ngày làm việc không nghe không nhìn thấy Ng. Đó là một cô gái trông khá kỳ quặc, đôi mắt tròn xếch trổ bên trên gò má gầy gò, giống như hai cái ao nhỏ tìm thấy giữa núi đồi bỏ hoang. Những chiếc răng cửa to cộ, sáng lấp lánh vui nhộn mỗi khi cô ta kể chuyện cười - những câu chuyện hài hước vô số bằng cách nào không rõ luôn mới mẻ, đầy ắp chế nhạo lân ngạc nhiên. Những bản thiết kế đến tay Ng. xong nhanh, không có gì phải phàn nàn. Ông trường phòng Andrew - giống một thợ mộc xưởng cưa hơn là người am tường mọi mẫu vẽ - dành cho cô nhân viên mới thiện cảm không che giấu trong tia nhìn xám tro hơi mệt mỏi và lo âu. Những hôm điện mất đột ngột, áo láng nhẫy mồ hôi, ông ra lệnh cho Ng. mở tung kính. Những trận gió căng phồng trên cao khiến Ng. ngồi vắt vẻo trên cái bàn chung, theo đề nghị của Andrew và mấy người trẻ chung quanh, cô hát vài bài nhạc quen thuộc của The Beatles khàn khàn, mờ đục, chân thành. Chung quanh lắng nghe, hơi buồn. Linh lảng tránh ánh nhìn Hoan, nhớ lại hồi anh và Ng. còn bên nhau, thi thoảng cô ta chơi trên cây guitar gỗ cũng những khúc ca này... Thường khi ký thành công một hợp đồng trang trí lớn hoặc quá căng thẳng vì điều gì, Andrew mở tủ âm trên tường rót đầy cốc rượu trắng, thở vào không khí mùi quả cây chín rục ngây ngất và ớn lạnh. Thảng hoặc ông ta mời Ng. hớp brandy nhỏ, hỏi: “Cô cứ hát hoài mấy bản nhạc cũ không chán ư?” Cô ta cười to. Ông ta phấy tay: “Thôi bỏ qua. Người ta có quyền làm vài chuyện bất thường khi còn trẻ. Nhưng sự sợ hãi và cô độc thì vẫn chờ phía trước. Giống tôi lúc này...” Ng. im bặt. Như hết thảy những người 27 tuổi bình thản và tự do, cô gắn bó với cuộc sống hiện tại, lảng tránh các muộn phiền của ngày hôm qua và luôn tự bảo vệ khỏi những tổn thương do lỗi lầm non nớt. Đôi khi tới văn phòng lúc đầu ngày, cô quan sát cảnh vật từ trên cao, tim khua vang niềm vui được làm việc, như một con kiến trong bầy đàn vô số. Một lần, Ng. kể cho mọi người nghe mẩu chuyện hài hước về những họa sĩ, Andrew nheo mắt: “Cô biết vẽ? Biết cách phơi bày ý nghĩ gây ra nhiều phiền toái. Nhưng cô hãy làm cho tôi một cái chân dung đầy râu!” Các nhân viên buồn thảm trong phòng cười ré lên, đoán Andrew ngà say sẽ trở nên đa cảm. Ng. cười theo. Cô tin mình vui vẻ thực sự.
Âm thanh các bàn phím khua lên tựa cơn mưa xa xăm, văn phòng của những người thiết kế như một hình vuông khổng lồ rót đầy ánh sáng mùa hè. Trời thật nóng. Ng. rời phòng rửa mặt mang theo một cốc nước to. Lúc về bàn, cô nhận ra Linh rời bỏ màn hình. Hai kẻ vừa xa lạ, vừa thân thuộc nhìn ra khoảng trời thẫm xanh. Những ý nghĩ, những xao động khủng khiếp diễn ra không âm thanh trong văn phòng nhỏ. Không thể tưởng tượng được họ, chính họ vẫn giữ liên lạc đều đặn qua điện thoại suốt ba năm qua, kể từ lúc họ nói chia tay vì không còn yêu nhau nữa. Ng. uống cạn cốc nước, kìm giữ cơn run rẩy phi lý dâng lên trong khoang bụng. Linh theo dõi cô như một con cá sấu thăm dò con mồi khổng lồ của mình, hoặc ngược lại. Tối nay họ có nói chuyện qua điện thoại nữa hay không? Họ sẽ duy trì thói quen không gặp gỡ nhưng vẫn thấu suốt các vấn đề của nhau như thế nào? Khi Linh sực tỉnh quay về công việc, Hoan đã rời đi không tiếng động, nhu những con bò ăn thảm cỏ đã đi đâu vào cái buổi chiều hạ cánh ở sân bay ...
3.
Bên trên bàn làm việc của Andrew xuất hiện một bức tranh màu bột đóng khung gỗ. Gương mặt trong tranh tô màu lá cây, cái mũi gồ ghề xanh tái và bộ râu được vẽ như bó rong biển tươi mới. Những nhân viên tới xem bức tranh lúc trưởng phòng vắng mặt, cười sặc sũa và thè lưỡi chế nhạo gương mặt bị nhốt kín trên cao. Tuy nhiên, nhìn lâu, họ nhận ra ở khía cạnh nào đó, Ng. có lý khi vẽ một đôi mắt vắng vẻ và héo úa đến thế. “Lão ra đang nghĩ cách nốc nhiều rượu mà không say bí tỉ khi duyệt bản vẽ” - một anh bình luận bông phèng. “Không - tiếng nói khác vang to hơn - Andrew đang lựa chọn sa thải bớt một người trong chúng ta...” Tiếng cười hưởng ứng nhợt nhạt. Mọi người tản đi. Từ chỗ ngồi của mình, Linh nhìn sang bức tranh nhỏ Ng. vẽ. Buổi tối hôm qua, họ trò chuyện lâu sau 10 giờ khuya, cô kể cho anh nghe vài việc cô làm trong ngày, chính xác và bình thản. Họ bóc câu chuyện ra khỏi không gian văn phòng. Tuy nhiên, dù không chủ tâm, cả hai hoàn toàn không đả động tới Hoan. Tình yêu xa xưa còn âm vọng, việc không gặp mặt cố ý khiến những trao đổi của họ giống như một trò chơi lưỡng lự. Linh bắt đầu nói với Ng. về những vấn đề gặp phải trong công việc, những khó khăn anh chưa tìm lối ra. Lắng nghe, găm vào những câu chuyện những chiếc gai châm biếm rồi cười vang, Ng. biến mọi thứ trở nên nhẹ bỗng và trả nỗi phiền toái về đúng chỗ của nó. Dần dà, họ hiểu việc giãi bày tốt biết bao và sự thật lòng hóa thành một tấm màn che chắn cho cả hai trước nỗi thất vọng nhàm chán... Không ai - ngoài Hoan, người Linh gần cưới - nắm vững mối dây chằng chịt kết nối họ 3 năm trước kia lẫn các cuộc trò chuyện ma quái sau này. Nhưng Hoan cũng lặng thinh... Linh nhìn bức tranh xanh biếc Ng. vẽ Andrew. Cô ta muốn nói gì với những màu xanh trong suốt đầy bí mật? Không đơn thuần cô ta vẽ một gương mặt trung niên buồn rầu. Đó là thông điệp giấu kín mà anh không có khả năng giải mã. Trong các buổi tối trên đường dây sau 10 giờ, cô ta không đả động tới tranh. Từ dãy bàn khác, Hoan đến sau lưng anh từ bao giờ ... “Anh không hiểu nhưng em biết rõ điều cô ta hàm ý.” - Hoan nói thì thào. Linh lảng tránh bằng việc nhắc cô buổi trưa đi ăn cơm chung rồi bắt tay vào bản thiết kế một phòng trưng bày có không khí châu Phi. Cách anh không xa, Ng. vẽ những cái ghế mộc sẽ đặt vào nhà trưng bày ấy. Họ thấu suốt ý tưởng công việc của nhau, không cần cùng thảo luận maquette.
4.
Gió quanh tòa cao ốc thổi thốc tháo từng đợt mạnh trong các mạch đường nhỏ. Những người bộ hành trên vỉa hè như gần bay bổng lên. Hoan đi cạnh Linh, thở khó nhọc.
- Hôm nay chúng ta ăn trưa ở đâu? Cô hỏi, cố xóa mờ cảm giác khó chịu len lỏi giữa hai người.
Linh không đáp, đuổi theo những ý nghĩ mơ hồ về việc sử dụng màu xanh nhiệt đới trong họa thất chủ đề Phi châu.
Nắng chảy trên vỉa hè buổi trưa. Những phiến đá bị nung bỏng mềm ra dưới chân họ.
- Anh đi chậm hơn một chút được không - Hoan lại thử phá vỡ sự im lặng gần như cầu cứu - Em muốn nói với anh một điều, ngay bây giờ...
Linh hơi giật mình và họ rẽ vào quán trước mặt. Trong hơi nóng hầm hập, những người ăn cơm đầm đìa mồ hôi thoáng chốc ngước nhìn Hoan - gương mặt tuyệt đẹp đặt trên một đôi vai mảnh khảnh. Cách đó không xa, Andrew và Ng. ngồi chung vài khách lạ. Cô ta đang dịch liến láu những đối thoại trong câu chuyện, thi thoảng nhún vai tinh quái khiến mấy người chung quanh cười vang. Cô ta có thấy hai người mới vào không, Linh tự hỏi. Hoan đặt món ăn và khi gấp tờ thực đơn, mắt cô đột nhiên mất màu, như thể tất cả sức lực bông dưng rời bỏ cô.
- Có chuyện gì không ổn? Ban nãy em bảo sẽ nói với anh điều gì? - Linh sực nhớ.
- Thay vì cuối năm, chúng ta sẽ làm đám cưới vào tháng sau, được không? - Hoan nói vội vã, những ngón tay bấu chặt cạnh bàn.
- Tại sao?
- Em không biết. Nhưng gần đây em bị bủa vây bởi sự bấp bênh - Giọng cô gái trẻ vang lên the thé, run rẩy và người chung quanh bắt đầu kín đáo quan sát họ. Từ phía cái bàn tròn, đã nhận ra hai người mới tới, tiếng cười Ng. mỏng đi. Những hạt mồ hôi Linh ngột ngạt rỉ trên từng vuông da.
- Anh phải xem lại lịch làm việc. Có thể các chuyến công tác... - Linh nói khẽ, thấy Ng. luống cuống nở nụ cười rỗng rõ mồn một, bất kể khoảng cách.
Chừng như bằng một linh cảm kì dị, cô ta biết được những gì bàn bên đây trao đổi. Andrew hớp cốc rượu đỏ rót riêng, khoe với những người khách bức tranh Ng. tặng ông ta, ngợi khen cái ánh sáng đơn độc và bồn chồn tuổi già mà cô thấu hiểu đã đưa lên tranh. Họ chạm các cốc bia lạnh đầy mồ hôi, uống cạn, để lại những viên đá lấp lánh yên tĩnh tan rữa dưới hơi nóng của không khí và những suy nghĩ lẩn khuất trong quán cơm náo động. Trong một cử chỉ không định trước, gương mặt nâu sáng như thổi màu mới, phấn khích và thành thực:
- Ông giống như một cái cớ phong phú, Andrew. Từ nỗi sợ hãi của ông, tôi nhìn thấy sự đơn độc của mình. Tôi biết mình vẫn gắn bó, vẫn yêu thương một ai đó mà vài năm trước, tôi tưởng đã bỏ qua và thu xếp ổn thỏa mối quan hệ tan vỡ... - Đôi mắt như hai ao tròn xếch luôn chất đầy ánh cười bỗng nhòe đi, chao đảo - Cảm ơn ông đã nhận tôi vào làm việc. Môi trường khác lạ khiến người ta thay đổi trạng thái trì trệ của thói quen...
Trong khoảnh khắc lóe sáng, những kẻ liên quan bỗng biết rõ những ám chỉ u buồn. Hoan đứng lên, tựa con hươu bị thương lao vụt rời khỏi cánh rừng nguy hiểm mà từ ngày đầu yêu Linh, nghe anh ta kể thờ ơ về mối liên hệ cũ, cô biết rõ vì đâu. Andrew cười to, như cánh đồng nở rộ những đám lớn sặc sỡ hoa. Ông hất đầu về phía người đàn ông trẻ không đổ mồ hôi, đang choáng váng nhìn xuống nỗi ngạc nhiên của mình: “Phải cô ngụ ý về người kia?” Sự im lặng đỏ rực và nóng bức. Ng. khó nhọc nhếch môi cười, hàm răng sáng trắng tựa những thỏi đường sợ hãi trên đia. Mọi bí mật vỡ ra trong Linh, anh đi về phía cửa, không nhìn về phía sau. Và cũng đúng thời điểm ấy, Ng. chợt hiểu Linh yêu cô. Sự tỉnh táo sáng suốt của anh đã gắn kết với cô ba năm, và có thể lâu hơn. Nhưng anh ta không chọn cô. Anh ta sẽ lấy một người không bao giờ đọc được anh trọn vẹn. Đàn bò rời khỏi đồng cỏ rực rỡ thân thiết tìm đến vũng nước nhỏ râm mát, yên tĩnh, không ấn chứa hiểm nguy...
5.
Mưa. Với tất cả sự mạnh mẽ và bền bỉ có thể, cơn mưa buổi chiều mùa hè giống như một cánh rừng xám xanh mọc giữa bầu trời mênh mông. Ng. dựa lưng chiếc ghế nhựa xanh biếc trong phòng chờ, lắng nghe thông báo việc trì hoãn chuyến bay. Andrew, ông trưởng phòng hơi ngầy ngật hơi rượu ngồi bên cạnh, bảo:
- Đừng lo, tôi cũng chờ cho tới khi cô lên chuyến bay khuya.
Ng. gật nhẹ, biết ơn. Ông ta tìm cho cô một học bổng, hối thúc cô từ bỏ sự lo âu trì hoãn lẫn nỗi nuối tiếc che giấu để tiếp tục việc học. “Học gì cũng được, Ng. Miễn là cô có cơ hội đi xa và không cho phép mình cũ mòn.” - Andrew đôi khi an ủi cô, dưới lớp vỏ khô khan của lời nhắc nhở...
Cánh rừng mưa đang rỗng dần đi. Mặt trời sáng trắng lại hiện ra, bay lơ lửng trên những dải mây sạch sẽ, tươi mát. Ng. bồn chồn nhìn quanh. Đã khá lâu, cô không cho phép mình chạm vào ống nghe... Nhưng hôm nay thì khác.
- Tôi muốn gọi một người bạn - Ng. nhìn Andrew.
Người trung niên khôn ngoan thấu suốt sự đời mỉm cười bằng tia mắt xám tro:
- Cô sẽ sống sót thôi. Điện thoại vàng ở phía sau quầy giải khát.
Ng. rời ghế, những bước nhẹ tênh nối dưới chân cô. Tiếng động cơ máy bay cất cánh đều đều bên ngoài bức tường kính như làn sương mờ che dấu cuộc sống chưa biết tới. Mấy cái loa trong phòng đợi bỗng loạt xoạt rồi vang lên những bản nhạc không có khoảng dừng. The Beatles và không khí đầy ắp hương vị tuổi trẻ. Ng. cầm ống nghe, ngoảnh nhìn ông trưởng phòng ngoẹo đầu ngủ gà gật ở đàng xa. Sẽ tới ngày cô già đi, đôi khi buồn và cô đơn như Andrew, như hết thảy ai biết quá nhiều về cuộc đời. Nhưng cho tới ngày ấy, cô sẽ sống trọn vẹn thời gian của mình, có bao nhiêu việc cần phải làm.Đó là mẩu kí ức thanh xuân nhỏ nhoi nhưng vĩnh viễn xâm chiếm tâm hồn. Cô gái trả thẻ điện thoại cho Andrew, nói với ông: “Xong rồi”. “Tốt” - ông ta cũng trả lời ngắn và khép mắt. Khép mắt thôi, không thể ngủ khi bóng dáng của tuổi trẻ ông đang chuẩn bị vào đường băng và khởi sự hành trình. Nhạc chuyển tiếp khúc ca về ngôi nhà trong rừng.
Một trong những chuyện mình thích - khi đọc gây cảm giác hơi ớn lạnh không rõ vì sao.
ReplyDeleteHỏi bạn Phan Hồn Nhiên để biết thêm chi tiết :))
ReplyDelete