Tôi không tin vào tình yêu sét đánh, không tin vào định mệnh, không tin vào các chiêu thức tán tỉnh. Tôi cũng không có đủ dày kỷ niệm với một ai đó để vừa khít chạm môi yêu nhau được. Mới lớn, tôi ngấm ngẳng với má:
- Con sẽ không lấy chồng.
Má lừ mắt, không ra đồng ý không ra buồn hay phật ý:
- Mắc gì không lấy? Con gái nhà đàng hoàng mắc gì không lấy chồng?
Chị Hai đưa võng lẹt kẹt cười khơ khớ:
- Chúc may mắn, nhóc con ạ!
- Rồi Hai coi!
Tôi leo lên mỏm đồi sau nhà, ngồi nhìn ra dãy núi xanh thẫm đổ bóng mờ ở phía xa. Ở một nơi nào đó phía sau chỏm núi mờ hình tam giác đó, có một tình yêu vừa tự có, vừa vun đầy? Có một nơi con gái không vì không chồng mà thành không tử tế?
oOo
Tôi gặp Quang trong trường đại học. 8-3, Quang tặng hoa hồng. Kể Hai nghe, Hai vẫn giữ giọng cười khơ khớ ngang tai:
- Bình thường thôi bé con. Vậy chưa chắc là yêu.
Tôi hỏi Quang có phải Quang tặng hoa cho tất cả những người con gái mà cậu ấy quen biết. Quang ừ. Chân tôi bước sang một phía, như ở giữa chúng tôi có cái gì đó mới bị hẫng đi.
- Tất nhiên, chỉ với những người đặc biệt với tớ, hoa sẽ đẹp hơn và có ý nghĩa hơn.
- Hay ghê!
Tôi đóng cửa phòng trước mặt Quang. Không biết mình khen cái gì hay. Tôi không có tất cả những bó hoa Quang tặng cho người khác, nên không biết bó hoa của tôi có phải là đẹp nhất và đặc biệt nhất không. Suốt đêm tôi trằn trọc. Phỉnh nịnh rằng Quang dành cho tôi sự đặc biệt tròn trặn nhất. Sự nghi ngờ tỉnh táo vặt lại: "Như nhau thôi à, ngốc!".
Từ đó tôi thấy mình với Quang khang khác. Có cái gì đó buồn bát ngát lắm. Hai gọi điện, thẽ thọt hỏi, sao thằng nhỏ đó dạo này không thấy "hiện hồn" trong câu chuyện của mày nữa? Tôi ấm ức phân bua. Tiếng Hai tự nhiên nín rịt, u u như bị ai bịt nghẹn ngang không cho thở nữa vậy:
- Trời ơi! Mới bi lớn, tính chi quá cho khổ vậy Út?
Hai kêu dạo này Đà Nẵng nóng kinh thiên động địa, đá câu chuyện đi một cái vèo, như chưa từng nói đến bao giờ. Tôi nói Hai lãng. Hai hỏi tôi muốn nói cặn kẽ để chi? - Để sống tiếp và không vấp phải nữa chớ chi. Hai ờ, ờ, - Rồi Út sống tiếp đi.
Xong Hai úp máy cái rụp. Như tiếng giận hờn bị bẻ đôi, nửa tại tôi, nửa như thương tôi. Không hiểu sao không thấy hình dạng gì mà tự nhiên thấy xót xa tứa đầy lên mũi. Tôi nuốt khan, nhìn ra quãng trời không mây, tự nhiên thấy nhớ Quang. Trời ơi! Tự nhiên thèm kêu Quang ơi! Quang à!
Hai có biết không? Quang có biết không?
Tự nhiên, chưa kịp có gì đã thấy như mình đã mất hết trọi hết trơn. Mà khi người ta mới mười chín tuổi đầu, mất mát là một cái gì đó khủng khiếp lắm thì phải?
oOo
Sau Quang, không ai tặng hoa cho tôi trong những dịp đặc biệt của con gái nữa. Người ta (đa phần là con trai) nói (sau lưng) tôi không bình thường, có khi không phải là con gái. Hai ra trường, đi làm gần nhà, lâu lâu gọi điện hỏi lẫn lộn "hết tiền chưa?" với "yêu ai chưa?". Khi nào cần tiền thì tôi ngỏ ý xin. Còn chuyện về đám con trai, tôi không bao giờ trả lời tử tế. Chỉ lâu lâu Hai hỏi về Quang, tiếng tôi tự nhiên nằng nặng. Như bị một đống cảm giác tiếc nuối vỡ ụp lên. Làm như Hai cái gì cũng biết. Hai kêu, Út con nít quá đó, thằng đó dễ thương.... - Hai đi mà thương. - Hai thương được thì đâu đến lượt Út. Làm lành với người ta đi. - Kệ em. - Ờ, mặc kệ Út.
Tôi lật đật cúp máy. Sợ những tiếng cạch giội vào mình, ở giữa một khoảng trống ngơ ngơ mình Hai biết và mình Hai có cách khều khều cái cục tức trong tôi lên.
Mà buồn thì nhiều, tức có bao nhiêu đâu.
oOo
Thỉnh thoảng gặp Quang giữa sân trường, mắt tôi le te chạy đi trốn. Rồi biết chắc bóng người không còn nữa mới quay ngược lại kiếm dáo kiếm dác. Tôi không đủ can đảm để quên. Và ở thời tuổi trẻ, tôi quá ương bướng để thừa nhận rằng tôi đã có sai một chút nào đó trong câu chuyện lưng lửng lạ lùng của mình.
Quang có người yêu. Hai hỏi Út có buồn hông? Tôi cười phơ phớ, nước mắt lạnh cằm. Hai la, Út khóc hở Út? Tôi nói có đâu, mắc mớ gì mình mà khóc. Hai thở phù phù trong điện thoại, trời ơi! Út ơi! Đành hanh chi cho khổ quá vậy trời?
oOo
Những buổi chiều tan học gặp Quang đi chung với người yêu, mắt tôi cay cay như vướng gió ngược. Không né được nhau ở cửa thang máy, Quang cười trừ:
- Thủy học lầu mấy?
- Lầu 5.
- Khỏe không?
- Bình thường.
Quang ghé lầu 3. Thang máy chạy tuốt luốt lên lầu 6. Tôi lên đứng hứng những luồng gió lành lạnh, tự nhiên se lòng. Không phải yêu. Không phải ghét. Không phải nhớ. Nhưng là nỗi ám ảnh dỗi hờn của một thứ tình cảm mới lớn bời bời đã bị giận hờn, nghi ngờ ngốc dại liếm mất.
oOo
Tôi gặp Phiên trên lầu bát ngát gió. Ban đầu lơ nhau. Sau hỏi han, mở màn kiểu cộc lốc:
- Lên đây chơi hả?
- Không. Buồn lên ngắm gió.
- Thấy đâu mà ngắm?
- Thấy chớ. Gió ngút trời sao không thấy.
- Hâm quá! Con gái có khác.
- Khác sao?
- Ờ, thì... khùng khùng...
- Khùng kệ tui. Chớ lên đây làm gì?
- Tui lên học bài. Không được hả? Chỗ đâu của mình ai.
- Chỗ này hai ba người tự tử rồi đó.
- Tui biết. Đừng nói có thêm người muốn tự tử nữa chớ.
- Biết mà không sợ hả?
- Sợ gì? Tui đâu có ý định tự tử?
Giọng Phiên khàn đặc biệt. Những buổi trưa hanh hanh, tôi cặm cụi ngồi nghe Phiên kể những chuyện cười ở chỗ làm thêm của Phiên. Cười ngất. Thấy mình lơ ngơ giữa nắng giữa gió. Rồi một lúc nào đó không rõ, giữa tiếng cười, Phiên hôn tôi. Nụ hôn ngan ngát mùi gió vỡ.
Từ đó, tự nhiên tôi ít cười, mà tiếng cứ trong veo, ngược với giọng khàn đục rì rầm của Phiên. Tôi chê khó nghe, kêu Phiên đi giải phẫu giọng đi. Phiên la tôi khùng, nhưng quàng tay ôm tôi rất chặt. Phiên nói Phiên yêu sự điên khùng đó. Tôi ngồi thin thít. Thấy lạ lẫm với những khái niệm về tình yêu của một người nào đó dành cho những điều không bình thường của mình.
oOo
Phiên hỏi tôi đã từng yêu ai chưa, hay tôi có biết ai thật sự yêu tôi chưa. Tôi giả vờ chúi đầu vào máy tính, không trả lời. Tôi nghiêm túc nghĩ về Quang như một thứ tình cảm thật sự. Nhưng không hẳn là yêu.
Tôi máy móc hỏi Phiên trong trường hợp đó gọi là gì? Phiên cười, là sự nông nổi của những người trẻ và là vận may của một kẻ như Phiên. Tôi phùng má thổi bọt cà phê đen trong. - Em không biết những điều đó có như nhau hay không? - Điều gì? - Chuyện của em và anh, với chuyện của em và Quang.
- Chắc chắn không. Em không yêu người này như yêu người kia. Càng không vì người ta có những điều tương tự nhau. Tình yêu không có bản sao. Nếu có, chỉ là sự nhầm lẫn.
- Em không định nhớ Quang như em sẽ nhớ anh.
- Em không tự bắt mình quên được. Đó là một phần đời mà em đã sống.
Phiên hay cười một mình, giọng cười buồn buốt giá. Tôi hỏi Phiên đã từng yêu bao nhiêu người. Phiên nói nhiều. Tôi cúi mặt buồn xo.
- Nhưng chắc không như yêu em. Chắc chắn không giống với tình yêu dành cho một người không bình thường như em.
Tôi im lặng, cười khan.
- Cũng chẳng có ai bình thường đâu em. Chúng ta như nhau. Sống như nhau. Và cơ hội bất bình thường cũng như nhau.
oOo
Tôi hỏi Hai, người như Phiên có đáng tin không, Hai cười trừ. Tin cũng được mà không tin cũng được. - Trong hai người, yêu ai thì sẽ hạnh phúc hơn?
Hai thảng thốt. - Trời ơi! Sao bị rịt trong đống trí nhớ kỳ cục miết vậy Út? Không có hai ba người nào hết. Cuộc sống của Út đó, đang trôi lãng từng chút một Út có biết không?
oOo
Tháng mười một. Hai gọi điện kêu Út ơi, Út à thiệt lâu, tết này Út nhớ về sơm sớm nha Út. Hỏi chi vậy Hai? Hai nói Hai lấy chồng. Định chọc quê Hai một trận tơi bời, mà nghe tiếng Hai ngọng nghịu thấy thương thương. Rồi hăm hở hứa Út về bưng quả cho đám cưới của Hai, kết hoa cưới cho Hai. Hai ơi, Hai à, Hai lấy được chồng rồi mừng ghê luôn vậy đó. Hai nói buồn hiu: "Hai lấy chồng xa, Út không về ai nấu cơm cho má?".
Tự nhiên nghẹn giọng. Gió trên sân thượng lồng lên u u. Như ai đó ghé tai nghe trộm từ đáy vỏ con ốc biển. Tiếng xa vọng lên âm u.
Ai biểu, tự nhiên lấy chồng chi vậy Hai?
oOo
Phiên ôm tôi rất lâu trước cửa ra bến xe. Giữa biển người lúp xúp hành lý, Phiên hôn tôi lâu lắc. - Cho em đỡ nhớ.
Xe chạy ra khỏi thành phố, Phiên mới nhắn tin với theo: "Em bỏ quên mất anh ở trong này". Tôi cười không thành tiếng, lòng vỡ từng lớp nhớ nhung vụn vụn.
Phiên ơi!
oOo
Đám cưới, Hai xúng xính lớp áo dài khăn đóng đỏ lựng làm cô dâu. Xe rước dâu chạy ra lộ, Hai còn quẹo cổ nhìn lại phía sau. - Út coi má có ra tiễn Hai đi hông? - Có mà Hai. - Uhm.
Hai giặm tay áo lên mí mắt. Bóng chiều giăng mờ mờ con đường đất hẹp chạy dưới chân núi vô tới sân nhà tôi. - Mai Út về nhớ nhắc má uống hết thuốc khớp... À, ba còn chưa ăn hết nghệ mật, Út nói ba uống ít ít thôi... - Biết rồi mà Hai. - Vậy là Hai đi, nha Út!
Nói một câu bình thường, như bao lần đi đi về về khác, tự nhiên mà nghe thảng thốt tái tê ghê luôn vậy đó!
Tối về chui vô mùng với má, nghe má sụt sịt. Tôi nằm gác chân lên thành giường, len lén chui đầu vào lòng má.
- Hai đi rồi má buồn lắm hở má?
- Ờ. Hai đứa đi, nhà vắng. Má nhớ, chớ không buồn gì. Rồi cũng tới lượt con.
- Thôi, con không lấy chồng đâu. Tối tối qua ngủ với má.
- Tới lượt rồi đứa nào cũng lấy chồng.
- Ai cũng như ai sao má?
- Đứa nào cũng vậy hết. Hạnh phúc riêng tư của mình, đến lượt mình thì mình phải giữ.
Má thở dài, đều đều. Tôi nằm ngửa nhìn mấy ô ngói tối mờ mờ, kêu trời, nhớ Hai quá đi, tự nhiên lấy chồng làm chi. Quờ qua thấy má nằm im mà mặt má đầy nước mắt.
oOo
Hai hồi dâu về lại nhà. Hết phim tối, Hai ôm gối vô nằm rủ rỉ. Hai hỏi Út nhớ người yêu không? Tôi nói không biết nhớ là sao. Đặng hắng một cái, nhắm mắt thấy ánh mắt Phiên nhập nhoạng. Mở mắt nhìn thao láo vào quãng nhà tối, thấp thoáng những nét rõ của gương mặt Phiên hay ngồi cười mỉm bên ly cà phê rơi đằm đằm.
Hai thở ra. Tôi hỏi sao tự nhiên Hai lấy anh Vũ? Hai rùng mình, ôm tôi cười nghèn nghẹn. - Tại anh Vũ thương Hai. - Nhưng trước giờ đâu nghe Hai nói Hai thương anh Vũ? - Đâu cần nói thương mới là thương đâu Út.
- Sao không cần được. Thương thiệt mới lấy nhau được chớ... Hai lắc đầu, lớp vải gối mới kêu lột rột.
- Út sẽ không bao giờ biết được sao Út thương người này mà không thương người kia. Nhiều khi Út cứ cố gắng nghĩ người ta hợp mình vì cái này cái kia, yêu nhau là vì lý do này, lý do khác. Nhưng tình yêu không cần nhiều đến thế. Tình yêu chỉ cần người ta chạm nhau bằng sự chia sẻ, cảm thông và nhường nhịn. Người ta yêu nhau vì đủ gần nhau để thấy mình có thể sống hết cuộc đời mình vì người đó.
Trong bóng đêm, con thằn lằn bắt muỗi đánh lưỡi cái "chóc". Hai thu chân, nằm bọc người trong khúc quanh góc tường. Tôi cười lọc khọc mà lòng rối bời.
- Trời ơi! Hai nói như phim. Y chang Hai đang đọc bài cho mấy đứa nhỏ lớp Hai dạy vậy.
Hai chống tay vượt nửa người dậy, im lặng nhìn tôi qua mấy ánh đèn lọt khe cửa giăng giăng.
- Hai không dạy được Út. Không ai dạy được ai phải yêu như thế nào mới đúng và đủ. Hai chỉ nói Út biết tình yêu không cần riêng biệt đến bất thường. Chỉ cần Út yêu theo cách của Út và bằng cuộc sống của chính Út. Vậy thôi.
Vậy thôi!
Rồi im ru.
...
- Hai! - Gì? - Giận Út hả? - Không. - Chớ sao Hai im? - Hết biết nói gì với Út rồi. - Vậy Hai qua đây chi? - Nằm nghe, đặng mai mốt còn nhớ mùi mồ hôi của Út. - Hai kỳ ghê!.... - Kỳ gì mà kỳ? - Thì kỳ cục. Tự nhiên làm như thương người ta lắm không bằng. - Không thương sao làm Hai của Út được? - Thương mà bỏ đi lấy chồng một hơi. Xạo!... - Ờ, xạo đó! Ai biểu là Hai của Út chi, không xạo sao được. - Khỉ!...
Hai rờ rờ bóng tối tìm tay tôi, nắm thiệt chặt, nói nghe thiệt thương. - Rồi mai mốt, lớn hơn chút nữa Út sẽ hiểu, khao khát được sống và yêu bình thường như người khác sẽ khó khăn như thế nào. - Sao khó Hai? Mà mai mốt là chừng nào mới được? - Là mai mốt. Là khi Út không còn thấy Út là Út của Hai nữa. Là khi Út sống nhiều, chai sạn và mệt mỏi nhiều... - Hai khùng quá! Khi nào Út không là Út của Hai? - Ờ hen? - Chớ sao! - ... Ngủ đi Út.
Rồi Hai thở rủ rỉ. Rồi êm đềm ngủ mà không quên nắm tay tôi thật chặt. Rồi mai mốt, sẽ nhớ những lúc vỗ ngực nói "Chớ sao! Út lúc nào cũng là Út của Hai" mà ngon ngót nghẹn ở ngay đầu lồng ngực.
oOo
Phiên gọi điện hỏi khi nào vô lại Sài Gòn. Tôi đứng hếch mũi dưới gốc dừa. - Khi nào thích thì vô. Hỏi chi? - Ngon quá hen? Người ta lo người ta hỏi. - Lo gì? - Lo người ta nhớ quá mà không chịu được mất.
Tiếng tôi cười hênh hếch bay giữa gió đồng tự nhiên tắt lịm. Rồi mai mốt, biết đâu chừng có người cũng sẽ nói với tôi một câu y hệt vậy. Mà làm sao giống bây giờ được? Làm sao có lại cái lúc đứng hít những đụn gió đầy tiếng côn trùng, dưới bóng quê tối rịn, mà nghe đâu tim mình rớt vụn từng mảnh, rồi gom gom cho tới khi nằm tròn trịa trong nỗi nhớ một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay giữa góc ngã tư kẹt kín người?
Của Phiên dành hết cho tôi!
oOo
Tôi thức suốt dọc đường xe chạy, chuẩn bị bao nhiêu thứ sẽ kể với Phiên, định là sẽ nhớ hỏi Phiên bao nhiêu điều. Hỏi những ngày không có tôi Phiên đã làm những gì, kể từng chút một. Rồi hỏi Phiên có còn nhớ tôi không? Rồi hỏi Phiên có biết tôi nhớ Phiên bao nhiêu không? Rồi hỏi Phiên có thấy tôi khác đi không?....
Rồi tôi thấy Phiên chen giữa những người đứng dưới bến xe. Cái áo trắng sọc đỏ lất phất nắng quay đi quay lại. Tôi kêu: "Phiên! Phiên!". Rồi chỉ cần thấy được ánh mắt đang tìm mình là quên hết.
Đâu còn cần biết mình phải yêu người ta như thế nào mới đúng là tình yêu của mình. Chỉ cần biết người đó dành cho mình, thương yêu mình, nhớ nhung mình. Bấy nhiêu đủ để tình yêu thuộc riêng về mình.
Như tất cả những người khác vẫn đang yêu nhau bằng tình yêu của riêng họ đấy thôi...
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)