My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Thursday, August 30, 2007

Thang Gỗ, Chuồn Chuồn và Lá Non - Ms Q.

Đây là một câu chuyện được viết bởi tác giả khá trẻ tuổi, có lẽ còn bé hơn cả tôi (tôi 21 tuổi ^^), thông thường, những Teen Stories đều để lại trong tôi cảm giác dễ thương nhưng không khiến tôi ấn tượng, không cảm thấy "rất thích" hay sẽ nhớ lâu. Teen Stories thường trôi đi trong tôi sau một thời gian ngắn, chỉ còn nhớ, ừ truyện đó cũng dễ thương đấy, rồi thôi. Chưa tiết lộ bao giờ ấy nhỉ, tôi không ưa việc phải đọc truyện trên mạng, ghét lắm, tôi thích đọc những gì trên giấy, cảm thấy mình có thể chạm vào con chữ trên giấy và sẽ thấu hiểu nó, để nó ngấm vào bản thân. Chính vì thế, tôi rất chăm đọc blog bạn bè nhưng truyện thì thỉnh thoảng lắm Nhưng đây là một câu chuyện thật sự khiến tôi thích, rất thích, dù tôi chỉ tình cờ đọc được trên blog. Tôi đọc nó mấy bận rồi ấy . Tôi hy vọng bạn cũng sẽ thích câu chuyện này.

Cảm ơn tác giả nhé ^^ Không biết bạn viết câu chuyện này mất bao lâu, tôi không gọi là truyện , tôi thích gọi nó là câu chuyên hơn. sau khi đọc câu chuyện của bạn, tôi đã ngồi back lại những gì có tag là "written.by.me" để đọc đấy và thấy câu chuyện này thật sự là 1 sự trưởng thành trong "cái sự viết" của bạn. Mong bạn sẽ giữ được "phong độ" ấy

Thang Gỗ

Lần đâu tiên tôi gặp em là một ngày mùa thu rất lạ: có mây bay dịu dàng và nắng nhẹ ấm; có gió reo qua những khe cửa sổ bám đầy bụi và không khí hanh buồn như bị ai đó khuấy cho rộn ràng lên...

... ‘ai đó’ ấy chính là em.

Tôi là Thang Gỗ. Nghĩ đến tôi, Chuồn Chuồn hãy cứ tưởng tượng như thế này: một cái cầu thang xoắn rất hẹp, bằng gỗ, thứ gỗ mít thông thường thôi, với tay vịn nối liền với thành ban công phía trên. Căn nhà tôi đang ở có hai tầng lầu và một tầng trệt. Tôi là cầu thang nối tầng lầu thứ nhất với gác trên. Thực ra, chủ cũ của căn nhà này chỉ cho xây có hai tầng. Tôi và tầng gác phía trên là phụ thêm vào, nên chúng tôi được ghép tạm từ gỗ thô mộc. Tôi được đặt ngoài ban công lầu một, giữa một vườn hoa mini khá nghệ thuật, tôi thích chúng – nhưng bông hoa bé nhỏ đủ sắc màu và toả ra đủ thứ mùi hương ngọt ngào dìu dịu. Trên đầu tôi là mái hiên nhỏ che bớt nắng, đôi khi cản được mưa ... nhưng nói chung, ở vị trí của tôi bây giờ thì gần như là hoàn toàn hoà mình với thiên nhiên vậy, trừ một chi tiết nhỏ : tôi vẫn đứng trên nền xi măng.

Đôi điều sơ lược để Chuồn Chuồn hình dung ra cái thế giới nhỏ bé yên bình của tôi lúc ấy. Có lẽ tôi đã hài lòng lắm lắm với cái thế giới đó, cho đến khi tôi gặp em, và tôi nhận ra cuộc sống của tôi trước kia chẳng qua chỉ là một ô cửa sổ nhện giăng u buồn và câm lặng mà thôi...

Gia đình em chuyển đến căn nhà này sau khi những người chủ cũ – hai ông bà cụ, chuyển về nhà con cháu của họ, trước nỗi lo tuổi già. Hai tuần, tôi đếm được, sống trong im lặng và trống trải, trước khi em bước vào ngôi nhà và làm tất cả sáng bừng lên trong sự chộn rộn không thường gặp giữa mùa trời trở rét.

Tôi đã bảo, ngày hôm ấy là một ngày thu rất lạ.

...

Em ríu rít như một chú chim sâu non vừa bắt đầu tập chuyền cành. Sau khi xua đi đám bụi dày đặc dưới nhà, sưởi ấm làn nắng xế chiều trong lành, tưới nỗi hồn nhiên lên mớ hoa ủ rũ, ... em phát hiện ra tôi.

Em dò dẫm đặt một bàn chân trần lên bậc thang đầu tiên, thích thú: ‘Hay thật!’ Em cứ reo lên như thế mãi ở mỗi bước đi trên người tôi. Đôi bàn chân trần của em dịu dàng lắm, rón rén như sợ tôi đau, không như đám trẻ cháu ông bà chủ cũ, cứ chạy đuổi nhau huỳnh huỵch. Bàn tay mềm mại của em vuốt ve nhẹ nhàng trên thành cầu thang, em phồng má thổi bay những hạt bụi li ti còn vướng lại, em cười và khe khẽ hát. Váy em dài qua gối lướt nhẹ qua những thanh gỗ được đẽo gọt thô sơ. Tôi còn nhớ chiếc váy em mặc hôm đó có màu lục nhạt, sau này em còn mặc lại vài lần, và lần nào em mặc nó, rồi đi lướt qua tôi, cái cảm giác của hôm ấy lại khe khẽ cựa mình trong những thớ gỗ xù xì, nhẹ nhàng len lỏi trong tôi như nhựa sống – thứ mà tôi đã đánh mất từ lâu.

Sau đó, tầng gác trên trở thành phòng riêng của em.

...

Tôi không thích cái tên mà mọi người dùng để gọi em, bởi đã, đang và sẽ chẳng có ai quan sát được em như cái cách mà tôi quan sát em, chẳng có ai nghĩ về em như cái cách mà tôi nghĩ về em ... thế nên, đối với tôi, em không phải là em của những-người-khác. Tôi cũng sẽ không đặt tên em theo một loài hoa, cho dù những gì tôi hiểu rõ nhất chỉ là hoa cỏ cây cối, bởi lẽ em không giống với bất cứ loài hoa nào tôi từng biết.

Tôi gọi em là Lá Non. Là những gì tôi nâng niu nhất. Nếu có ai đó trông thấy một chiếc lá non phất phơ trong gió mùa thu sầu muộn, hẳn sẽ biết em đặc biệt và quý giá đối với tôi đến nhường nào.

1.

Hôm nay là sinh nhật thứ 16 của Lá Non, Chuồn Chuồn ạ, nhưng cả nhà đi vắng. Lá Non chẳng mời cô bạn nào về chia vui dù em có rất nhiều bạn, em chỉ thắp một ngọn nến nhỏ cắm lên chiếc bánh bông lan em tự làm – chiếc bánh thứ hai em chế tạo thành công. Rồi ngồi trên Thang Gỗ tôi, em tự ru mình bằng bản Romance cổ điển, cây nến mỏng manh chẳng đợi em thổi, tắt ngấm ngay trong làn gió đầu tiên bay qua.

Mùa thu đầu tiên tôi có em bên cạnh, những thớ gỗ sần sùi khẽ nhắc tôi về đôi mắt Lá Non. À phải, tôi quên mất, chưa nói về đôi mắt em: đôi mắt dài với hàng mi cong, ánh trắng xanh và màu nâu trong vắt... Em nhìn tôi bằng đôi mắt ấy, và tôi thì không biết đâu là đôi mắt của mình, có lẽ tôi đã nhìn em bằng tất cả những gì tôi có: tay vịn, các thanh gỗ, mười bảy bậc cầu thang xoắc theo đường trôn ốc. Lá Non sẽ luôn là tâm điểm của đường trôn ốc đó: tôi đã nguyện mình mãi được uốn lượn quanh em...

2.

Hôm nay Lá Non vẽ tôi. Em đặt giá ngay dưới chân tôi mà vẽ. Em đứng đó hàng giờ liền, dùng toàn những màu nâu và vàng với đủ sắc thái. Em cũng dùng một ít xanh lá, đỏ, hồng, cam, trắng và xanh dương nữa ... tôi nghĩ em vẽ tôi giữa thế giới yên bình của tôi: trời, mây, cây cối, vườn hoa ... tất cả. Xong, em xoay bức tranh lại. Tôi nhìn thấy mình trong tranh, hơi xiên đi như thể em cố tình đưa cọ thật ngẫu hứng. Bức tranh thật hoàn hảo. Nhưng tôi cảm thấy như đang bị ai đó dùng dao khứa: không có sắc xanh non mà tôi mong đợi, dù chỉ một chấm nhỏ cũng không...

Lá Non đã quên đi chính em trong thế giới nhỏ bé giản đơn của tôi...

Mùa xuân chưa bao giờ lạnh đến thế.

3.

Hôm nay Lá Non bị trượt ngã. Những mẩu vỏ gỗ xù xì của tôi đã cào xước hai bàn tay và cả hai bắp chân em nữa...

Máu em vương trên những thớ gỗ vô duyên của tôi.

Em không khóc, chỉ ngồi lặng câm trên bậc thang cuối, mắt nhắm chặt, môi cũng mím chặt...

Tôi biết là em đau...

Lần đầu tiên trong đời, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để được biến thành một nhúm bông vải. Hoặc chỉ là một sợi bông thôi ...Chuồn Chuồn biết không, tôi đã có thể không bao giờ làm em đau đớn.

4.

Lá Non thích nhất là mưa. Tôi đoán vậy, bởi lẽ cứ mỗi khi trời mưa là em lại thường xuyên lén gia đình ra ban công đứng, nhiều lần em xuống chỗ Thang Gỗ tôi ngồi, ở chỗ tôi không bị mái hiên che nhiều như ở phía trên.

Thế là tôi lại trông mùa về, hạ chóng tới, để mưa bắt đầu giăng giăng kín lối, và có em ngả đầu lên tay vịn thô thiển của tôi, khe khẽ hát:

‘Biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời ...’

Tôi cũng sợ những điều tương tự như thế... chỉ có điều tôi chẳng bao giờ níu nổi, dù chỉ là một ngón tay em.

Những chiều mưa có Lá Non ở bên, mùi cỏ ướt hăng hăng và mái tóc em dịu dàng ru giấc say say, tôi như quên đi những thớ gỗ run rẩy dưới bầy hạt nước lạnh lẽo buông mình đáp xuống...

5.

Hôm nay em vui vẻ hơn bình thường. Đi học về, em vội ôm cặp sách trốn ngay lên phòng. Chiếc cặp đen chẳng che giấu được vật thể hình hộp đang cộm lên dưới đôi cánh tay ôm kín của em.

Lá Non nhận được một món quà!

Nhưng hôm nay không phải là sinh nhật em, cũng không phải ngày hội con gái, cũng không phải trung thu ... không phải là một ngày đặc biệt nào cả để nhận quà.

Trăng chưa tròn và trong nhà cũng chẳng có tiếng chúc mừng nhau.

Chỉ có nụ cười mơ màng của Lá Non là lạ lùng.

Tôi vẫn im lặng như bao đời vẫn im lặng, nghe như từng mũi đinh găm xuyên qua lớp vỏ gỗ.

‘.. biết đâu gió tha thiết mang em về trời?’

6.

Lá Non hay thơ thẩn gần tôi hơn. Em hay cười hơn, những nụ cươi mơ màng lạ lùng cứ liên tiếp nhau xuất hiện trên gương mặt ửng hồng không-phải-vì-nắng của em.

Hôm nay, Lá Non ngồi trên bậc thang thứ chín, những ngón tay em miết nhẹ lên tay vịn xù xì. Tôi muốn nhắm nghiền mọi con mắt để khỏi phải trông thấy thứ em đang cầm trên tay: một chiếc kéo. Nhưng thật tiếc rằng tôi chẳng có mắt để nhắm, rằng tôi chỉ nhìn em bằng tất cả những gì tôi có ... Lá Non chẳng thể nào hiểu được tôi đã sợ hãi đến mức nào.

‘... xin thương yêu dâng thành mê say ...’

Em hát, vuốt ve tay vịn cầu thang bằng mái đầu tựa khẽ. Rồi em lấy mũi khéo khắc thành dấu trên một thanh gỗ tên em và tên ai đó. Em không bao giờ biết được hai chứ ‘Lá Non’ vốn đã chiếm trọn mọi phân gỗ trên người tôi. Và giờ đây em lại đang vùi dập nó, bằng cái tên bình thường mà ai cũng có thể gọi em, và một ai đó chưa bao giờ cào xước tay chân em ... Em cũng chẳng bao giờ biết từng thớ gỗ trong tôi đang run lên đau đớn...

Này Chuồn Chuồn, cho tôi hỏi, một cái Thang Gỗ có thể khóc được hay chăng?

7.

Thang Gỗ không biết cách để làm nước mắt rơi, nhưng em tôi thì biết.

Lá Non đang khóc. Đôi vai em so lại run run. Đôi mắt em giấu sau tay vịn cầu thang chỗ bậc thứ mười ba đã mất đi ánh trắng xanh tươi tắn, thay vào đó là những mạch máu hằn đỏ dữ dội. Em thở hắt ra thành tiếng thổn thức. Nước mắt em lăn tròn trên má rồi rơi xuống người tôi. Thân thể tôi nuốt lấy những giọt mặn chát. Hồn tôi trỗng rỗng và tôi bỗng đâm ra khát lạ lùng. Tôi khát mưa, khát đến cháy lòng những buổi chiều thơm mùi cỏ có em và quãng thời gian khi mà nụ cười của em còn tự do, chưa thuộc về ai hết.

Kẻ có được em đâu trân trọng em bằng một phần triệu lần tôi trân trọng Lá Non của tôi, dẫu đã có lần tôi làm em rướm máu. Nhưng Chuồn Chuồn này, tôi có bao giờ làm tổn thương trái tim Lá Non?

8.

Lá Non này, đừng buồn nữa em! Tôi van em đấy, nỗi buồn của em làm những bậc thang võng xuống bi thương.

Đừng khóc!

9.

Đêm hôm qua Lá Non cứ ngồi bên tôi mãi. Gió mùa này đã bắt đầu dài ra buốt lạnh, tôi muốn ôm kín em lại trước những cơn gió thốc nhưng .... Tôi nặng nhọc cố cử động, những khớp đinh nối hai thanh gỗ lại với nhau rít lên ghê sợ, tiếng răng rắc vang lên đâu đó chỗ bậc thang thứ bảy hoặc tám: tôi đầu hàng. Dẫu chẳng có gì che chắn và trên người chỉ có bộ quần áo ngủ mỏng manh, em vẫn ngồi yên, không co ro, không bật lên một tiếng xuýt xoa nào.

Cứ thử nghĩ mà xem, Chuồn Chuồn thân mến, em lúc ấy chắc trông y hệt một bức tượng đá. Và tôi tin em hẳn là bức tượng đá xinh đẹp nhất trên đời. Chỉ có điều, sáng nay ‘bức tượng đá’ của tôi đã quay trở lại làm người, với một cơn sốt trói chân em ở lại trong phòng.

Ngày hôm nay không có em, cứ dài ra và buốt hơn cả gió.

10.

Em đã bớt sốt nhưng cũng không hay ngồi bên tôi vào ban đêm nữa. Tôi buồn, nhưng lo cho em nhiều hơn. Có lẽ tôi chỉ muôn đời mang lại cho em những vết thương ... nhưng đau đớn thay, những vết thương ấy sẽ chóng lành và mọi dấu ấn của tôi lên em đều chỉ như bụi phấn hoa, bay đi, mất hút ...

Em hay ngồi lại trong căn gác nhỏ, với cốc trà nóng ấp trong bàn tay dịu dàng. Những bức tranh em vẽ ngày càng nhiều, nhưng em chẳng tặng cho ai cả, tranh em buồn và lãng đãng quá, biết trao ai bây giờ?

Chuồn Chuồn có thể bay lên căn gác kia và tìm hộ tôi bức tranh em vẽ cái Thang Gỗ đáng thương này, em đã để nó ở đâu?

11.

Hôm nay trời bão, Chuồn Chuồn đến thăm tôi sớm quá nhỉ?

Mưa quất tôi đau quá, Chuồn Chuồn ơi, cả sấm nữa.

Lá Non vẫn ngồi trên căn gác của em, tôi có thể thấy ánh đèn và giọng em nói cười với ai đó qua điện thoại. Em chưa bao giờ reo lên bằng cái tươi tắn ấy. Tôi muốn vui lây nỗi vui em không hề chia sẻ nhưng chẳng thể. Những nhánh hồng nhung bị gió quật tơi tả phía dưới chân đang tựa những cái gai vào tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến cái lần em rạch từng nhát kéo lên tôi, nhớ lại cơn đau hôm ấy ... sao gai hoa hồng hôm nay chẳng làm tôi mảy may nhói buốt?

Tôi ướt đẫm rồi, nước mưa lạnh và nhạt thếch, tôi nhớ những giọt nước mặn lăn tròn trên má em...

12.

Có cái gì đó rất lạ đang xảy ra với tôi. Tôi cảm thấy người mình như gây gây sốt từ bữa mưa hôm ấy.

Lá Non hay cười trở lại, em nhón gót bước lên tôi mỗi sáng, bàn tay em đùa nghịch mấy nhành phong lan treo lủng lẳng phía dưới mấy bậc cầu-thang-tôi. Giọng nói em trong trẻo nhưng xa lạ khua vang mọi góc nhà.

Em chẳng bao giờ biết đến nỗi khó ở của tôi.

Chiều vẫn mưa, Chuồn Chuồn lại đến thăm tôi đó à?

Chuồn Chuồn xem xem bức tranh Thang Gỗ Nhà Tôi của Lá Non có còn trên gác đó không?

13.

Hôm nay trời trở rét căm căm, mưa bụi vẫn cứ bay lất phất nhưng không khí hanh đi nhiều.

Gió mùa Đông Bắc heo hút thổi.

Em khoác thêm chiếc áo len mỏng màu lục thẫm. Lá Non của tôi nhìn mượt mà như nhành cỏ ban mai. Đôi bàn chân mang tất bằng sợi bông mềm mại khẽ xoay xoay theo điệu valse đang khe khẽ vang lên từ radio nhà ai đó. Em khúc khích cười, tiếng cười lạ lẫm rơi leng keng vào từng mấu gồ ghề trên người tôi. Nếu tôi cũng như em, có một trái tim, hẳn trái tim tôi phải đang dần vỡ ra thành triệu triệu mảnh nhỏ.

14.

Chuồn Chuồn mấy ngày nay không tới. Tôi lại đang cảm thấy thân thể mình đang rạn nứt dần dưới cái rét hanh khô của mùa đông. Có lẽ nào Chuồn Chuồn không bao giờ trở lại nữa? Tôi thấy cô độc.

15.

Lá Non bị ngã. Chân em mang bít tất nên dễ trượt, mấy mẩu vỏ gỗ xù xì chẳng làm gì hơn được là níu lại những sợi bông xơ tước ra khỏi đôi tất em mang. Em mất thăng bằng từ bậc thứ ba rồi cứ thế lao thẳng xuống. Khuỷu tay em va vào mọi chỗ trên người tôi, lưng em đập sầm sập vào mỗi bậc thang em trượt qua. Mắt em mở to sợ hãi. Tôi nghe nỗi đau đớn bật lên từ mỗi tế bào bị giật ra khỏi cánh tay em. Tôi nghe tim em đập dữ dội. Tôi nghe những sợi tóc mềm của em sượt qua các thớ gỗ của tôi tạo nên tiếng sột soạt... Mọi thứ đều xảy ra như một cảnh quay chậm. Tôi run lên trước mỗi chuyển động nhỏ của em, đã lâu lắm rồi tôi chẳng được gần em như thế. Đã lâu lắm rồi em chẳng ngồi bên tôi và thủ thỉ những câu chuyện hay nhất trần đời. Đã lâu lắm rồi cảm giác vui tươi em bắt đầu mang đến cho tôi từ cái ngày thu rất lạ ấy đã không còn nữa..

Em đau.

Tôi cũng đau.

16.

Quả thật từ đêm mưa bão ấy, từ khi em thôi không còn quan tâm đến tôi nữa, từ khi đông tràn về ... tôi như vụn ra dần từ bên trong. Có lẽ tôi đã ngấm quá nhiều nước mưa, nước làm tôi mủn ra và mục nát. Tôi sợ cái cảnh ấy, cảnh thân thể tôi vụn bở như một cái cầu thang bằng bột gỗ, và em không hề biết, em sẽ như mọi ngày, đặt một bàn chân lên trên, em sẽ vẫn hồn nhiên mơ màng theo điệu valse và những mảng màu tươi tắn của vườn hoa phía dưới ... chuyện gì sẽ xảy ra? Có trời mà biết được!

Nhưng tôi vừa muốn em chạm vào tôi thật lâu, vừa không muốn em đau đớn.

Chuồn Chuồn lại chẳng có ở đây để tôi hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn của tôi. Chỉ còn cách tự quyết, lần đâu tiên trong đời tôi thấy mình phải làm điều gì đó, điều gì đó cho em tôi, sau tất cả những tháng ngày hạnh phúc em vô tình trao tôi trong yên lặng...

17.

Mùa đông lạnh quá! Nhưng có phải người ta dễ vỡ hơn sau khi bị đông cứng? ...

Chuồn Chuồn

Đầu đông, thời tiết trở nên khắc nghiệt và tôi nghe cơ thể mình khô dần theo mỗi cơn gió thổi. Hai cánh tôi đông cứng lại khiến việc bay lượn rất khó khăn ...

... Nhưng trước khi chết, tôi cần đến thăm Thang Gỗ tội nghiệp.

Đã hai ngày rồi tôi mắc kẹt trong một căn nhà ấm cúng ở đầu bên kia thành phố. Những người sống trong căn nhà đó không xua đuổi tôi, trái lại, bọn trẻ trong nhà còn thích thú nhìn tôi bay lượn quanh chúng, thậm chí chúng còn bảo vệ tôi bằng cách đánh đuổi những con thạch sùng trên tường có ý đen tối... Thật là một chỗ tuyệt vời để một con Chuồn Chuồn nhỏ bé như tôi nằm lại, nhưng ý nghĩ phải quay về thăm Thang Gỗ cứ cháy bỏng trong tôi. Tôi bay đi ngay khi trời hửng nắng.

Ngoài trời gió mạnh, hanh và rất lạnh. Nhiều lần tôi như tuyệt vọng buông xuôi theo chiều gió thôi, nhưng hình ảnh Thang Gỗ cô đơn buồn bã trong mùa đông và Lá Non thì cứ tươi cười với tất cả mọi thứ khiến tôi thêm quyết tâm vượt qua tất cả, như một thứ mật ong nóng ấm chảy rạo rực trong người tôi. Cánh tôi tê dại đi dưới những đám mây màu xám lấp lánh ánh tím biếc, phía cuối trời kia là căn phòng gỗ của Lá Non.

Thật ra, tôi không phải là con Chuồn Chuồn trong tất cả những câu chuyện kể của Thang Gỗ. Tôi chỉ vô tình lạc vào căn nhà ấy vào một đêm gió lạnh gào thét quay cuồng, căn nhà ven ngoại ô hẳn cũng có nhiều con Chuồn Chuồn bay lạc vào, tôi ngờ Thang Gỗ chẳng biết phân biệt những con Chuồn Chuồn khác nhau đâu. Hôm ấy tôi trông thấy Thang Gỗ và một cô gái trẻ, sau này tôi mới biết Thang Gỗ gọi tên là Lá Non, cô độc bên nhau. Tôi nghe tiếng Thang Gỗ cố sức cựa mình nhưng không thể. Cô gái ngồi im, chẳng hay biết gì, mắt cô nhìn xa xăm, đầu tựa vào tay vịn Thang Gỗ. Tôi thấy những thớ gỗ sần sùi như mềm đi dưới mái tóc của cô. Từ ấy, tôi bất giác hay nghĩ đến cảnh tượng đó. Đôi khi mất phương hướng khi đang ở ngoài trời, tôi cứ bay theo tiềm thức và rồi tôi lại đến bên Thang Gỗ. Từ hôm ấy, không thấy cô gái ngồi chỗ Th
ang Gỗ nữa, cô chỉ đi qua để lên phòng mình mà thôi. Mỗi lần tôi ghé, Thang Gỗ lại giữ tôi lại và kể chuyện về Lá Non cho tôi nghe. Thương Thang Gỗ cô đơn, tôi ở lại, đôi khi bay lên căn gác để tìm hộ bức tranh Thang Gỗ mà Lá Non vẽ. Dần dà, tôi thấy ghét những câu chuyện của Thang Gỗ vì chúng làm tôi đau, nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ im lặng, ngắm nhìn Thang Gỗ mê mẩn với Lá Non, hương gỗ say say vấn vít quanh đôi cánh tôi tê dại...

Trước mắt tôi là cảnh tượng kinh hoàng: Thang Gỗ vỡ vụn trên nền xi măng xám. Những mảnh gỗ nâu mộc mạc vương vãi đầy trên những chậu hoa đỗ quyên đang trổ nụ. Tiếng Lá Non thét lên như xé toạc đôi cánh mỏng manh của tôi. Tôi đau đớn nhìn những thớ gỗ bên trong các bậc thang đã mủn đi từ khi nào. Mấy cây đinh rỉ sét văng ra ghim vào những nhành phong lan giập nát nằm hấp hối. Bụi gỗ bay như mưa ... mưa như những ngày mưa bụi. Thang Gỗ của tôi giờ là đổ nát: trăm ngàn hình ảnh truyền vào hệ thần kinh của tôi chỉ độc một đống gỗ vụn ... Đôi cánh tôi buốt đi, nỗ lực cuối cùng của đời nó là mang tôi đến và đặt tôi lên bậc thang duy nhất còn nguyên vẹn: bậc thang thứ chín. Tôi hạ những cái chân nhỏ xíu xuống bề mặt gỗ mát lạnh, hương gỗ xông lên dịu dàng. Tôi nhắm mắt, nghe cái lạnh thấm dần quanh mình.

Ngoài kia, mùa đông bao trùm lên mọi vật.

Lá Non

Vũ,

Không hiểu vì sao hôm nay cái cầu thang gỗ xoắn dẫn lên phòng Diệp lại tự nhiên sụp xuống. Diệp thét lên sợ hãi khi nó đổ ầm phát đằng sau lưng Diệp, nhưng mảnh gỗ văng ra tứ tung nhưng thật lạ là không có mẩu nào văng trúng Diệp. Chỉ có bụi gỗ là bay quanh Diệp thành vòng xoáy, phủ kín người. Bỗng dưng Diệp thấy buồn quá! Những thứ mình tưởng chừng như mình biết nó chắc chắn, thực ra lại mỏng manh và dễ vỡ vô cùng, như chuyện chúng mình, phải không Vũ?

Mùa đông về rồi, giữ ấm nhé! Trong lòng bàn tay Diệp là một con chuồn chuồn kim bé nhỏ vừa chết cóng, Diệp sẽ chôn nó dưới chậu đỗ quyên trong vườn cùng với lá thư này. Hy vọng những kỷ niệm của chúng mình sẽ tan vào đất trước khi xuân sang, để hoa nở báo đông tàn, những gì đã qua sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Diệp sẽ không còn phải giả vờ tươi vui nữa, Diệp sẽ trở lại là chính mình, như cô bé mười sáu trước đây...

Mùa đông thứ mười bảy và tình yêu đầu cũng sẽ vỡ vụn như mười bảy bậc cầu thang xoắn, đúng không Vũ?

Chào Vũ,

Diệp.

4 comments:

  1. Truyện cảm xúc thật lạ .......Mình add bạn được không ?

    ReplyDelete
  2. sửa tên tác giả là Ms.Q hộ em được không? :D
    thật sự rất cảm ơn những dòng nhắn nhủ ở trên ^^

    ReplyDelete
  3. Tớ cũng rất thik truyện này! Cho tớ copy về blog của tớ nhé!

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)