My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Thursday, May 15, 2008

Quá khứ ngủ yên - Mai Minh

Shin đến như một cơn gió và nói với Zin rằng anh yêu con bé. Nó nhìn anh cười khó hiểu. Anh bảo anh thích nó cười lắm. Mỗi ngày, anh đến bên cạnh và làm cuộc sống của nó đầy niềm vui. Nó buồn khi anh buồn và cảm thấy đau khi anh đi đá bóng và như anh nói bị một “chấn thương vặt vãnh thường gặp trong cuộc đời một siêu cầu thủ”.

Rồi một ngày đầu thu, anh ra đi khi cuộc sống thực sự của nó mới chỉ bắt đầu. Anh nói rằng: Anh sẽ trở về. Nhưng rồi có một khoảng cách nào đó ngăn cách giữa suy nghĩ của anh và nó. Sự liên lạc thưa dần. Nó tìm thấy những hoang mang trong chínhtrái tim mình. Rồi một ngày, Zin tỉnh dậy và thấy bàn tay mình trống rỗng. Shin đã bước ra khỏi cuộc sống của nó từ lúc nào… Con bé giật mình: Nó quên mất, nó chưa nói với anh một điều rất quan trọng. Nó chưa nói với anh rằng nó yêu anh…

Một tháng, hai tháng, rồi nửa năm…, con bé không còn thấy đau quá nhiều nữa. CHôn chặt ký ức vào trong, để người khác thấy nó thường xuyên mỉm cười và làm bận rộn mình trong từng giây phút. Nó chưa bao giờ quên anh cả…

***

Tôi nhìn em. Mỗi ngày qua đi, tôi vẫn tìm trong đôi mắt và nụ cười của em một điều gì đó vừa thay đổi. Nhưng em luôn như thế, cười thật tươi với đôi mắt buồn bã. Em có biết, dù người đó yêu nụ cười của em, người đó cũng không quay lại bên em nữa? Em biết đúng không? Thế mà tôi vẫn luôn nhìn thấy em cười giống như người ấy vẫn luôn ngắm nhìn em, như bàn tay em vẫn còn nằm yên trong bàn tay người ấy…

Tháng Tư đem nắng về nhuộm vàng những con đường đông đúc giữa lòng Hà Nội. Em ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ và ngắm từng vạt nắng chảy phía bên ngaòi khung kính. Quán nước chiều bỗng như se lại với một bài hát guitar hay và buồn bã. Em quay lại nói với tôi một điều gì đo. Hình như nó khá hài hước và em che miệng cười. Rồi em nhận ra tôi chẳng tập trung chút nào vào những gì em nói. Em gọi tên tôi: “Kye, anh sao thế?” và nhìn toi bằng đôi mắt mở to khó hiểu. Gió vẫn mơn man thổi và từng vạt nắng vẫn lay động sau vòm lá. Trái tim thắt lại và khe khẽ đau…

***

Zin không hiểu nổi những suy nghĩ hiện lên từ ánh mắt Kye đang nhìn sâu vào mắt nó. Anh đang muốn nắm bắt điều gì ờ phía sau cánh cửa từ lâu đã khép chặt kia? Rồi bàng hoàng, anh nói. Anh nói với nó rằng anh yêu nó. Sự sợ hãi và ý tưởng chạy trốn lóe lên trong đầu nó.

Trái tim con bé thắt lại và khe khẽ đau. Anh yêu nó. Đã lâu chưa? Từ khi nào - trong khoảng thời gian nó đã luôn vô tư ngồi cạnh anh và nói với anh là nó nhớ Shin tới mức nào… ? Tháng Mười buồn bã ra đi rồi tháng Giêng, tháng Hai…, những mùa hoa cứ thế ra đi. Khi hoa Sữa tàn trên con đường chỉ còn lại màu xanh, hoa Bách hợp buông lại chút màu ảo não và trong trắng, rồi hoa Cải vàng rực cánh đồng vùng ngoại ô thành phố… tất cả đều thay đổi, trừ Zin. Có thể đó chỉ là một cảm giác tiếc nuối một sắc áo vừa ra đi, có khi chỉ là mất đi một điều gì thân thuộc, cũng có thể một phần linh hồn nó đã thực sự không còn ở lại… Tất cả những gì còn lại vẫn là những nỗi nhớ dai dẳng và những con đường im lặng. Hà Nội của Zin đã im lặng kể từ ngày không còn Shin, và trái tim con bé cũng vậy.

***

Em cúi mặt xuống, làn mi giấu đi đôi mắt hoang mang với suy nghĩ về sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Đã khi nào em chịu cho người khác và cho chính em một cơ hội? Em có nhận ra rằng từ lâu rồi, em giấu mình trong những khoảng trống rỗng của riêng. Em có nhớ là đã gần hai năm rồi em không khóc trước mặt một ai đó. Em có biết rằng cũng từng ấy thời gian, nụ cười của em không còn thực sự là một nụ cười… Đôi vai em khẽ run rẩy. Những rung động nhỏ nhẹ của chiều khiến mọi thứ se lại. Sau gần hai năm qua, tôi biết rằng tôi có thể đợi đến ngày em thực sự thay đổi và dành cho tôi.

Những gì tôi cần, là một cơ hội! Tôi đã nói điều đó với em khi em ngước lên và nói với tôi: “Em không thể!”… mặc kệ sự im lặng của em, tôi ở bên em vì đó là điều tôi cần…

***

Mỗi ngày qua, Zin bắt gặp mình cười nhiều hơn, nghĩ đến Kye nhiều hơn và dành thơi gian của nó ở bên anh nhiều hơn nữa. Con bé vẫn sợ khi nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của nó nhưng mặt khác lại cảm thấy chán nản nỗi buồn của chính mình. Kye vẫn thế, luôn ở bên cạnh và thật dịu dàng với con bé. Đôi khi, Zin thấy mình đang ngồi im lặng và lắng nghe tiếng chuông gió vang nhẹ trong chiều và nghĩ đến một “làn gió” khác, không còn là Shin. Nhưng những hình ảnh anh đôi khi vẫn thoảng qua trong giấc mơ của nó. Con bé vẫn chưa quên, chưa thể quên Shin. Nó nhớ anh cười, nhớ giọng nói của anh, nhớ những sợi tóc rủ xuống gọng kính và và bàn tay anh nắm chặt tay nó trong buổi chiều cuối cùng… Còn một điều gì đó, một điều gì còn dở dang trong những ký ức này…

Những cánh phượng nhạt dần rồi buông mình nhẹ nhàng đáp xuống vạt cỏ tháng Bảy êm ái bên đường. Zin bỏ một chiếc giày ra, xoa nhẹ vào gót chân rồi ngồi thẳng dậy. Phố hối hả với nhưng con người không nhìn vào ai. Tất cả để hướng đôi mắt mình vào vô định, vào trống rỗng, để đi, để tìm đường, và đi… Đơn giản thế.

Gần 4 giờ chiều, nắng đã dịu dàng trở lại. Con bé đang đợi Kye. Hôm nay là sinh nhật anh và sau vài giờ vật vã trong bếp, nó đã chuẩn bị được cho anh một cái ánh sinh nhật chắc chắn là ăn được (dù có phần hơi bị méo mó). Zin chăm chú nhìn vào dòng người trước mặt, cố tìm một bóng người quen thuộc. Có lẽ vì h�
�m nay là một ngày đặc biệt nên anh hẹn nó ở xa và để nó đợi lâu như vậy…

***

——————————————————————————–

Nắng tháng Bảy rơi trên tóc em nhẹ nhàng nhỉ? Khe khẽ thôi nhé, vì cảm giác lúc này sao êm đềm quá… Em biết không, lúc này nhìn em thật xa vời… Em đang đợi tôi, lạc quan hơn thì - đang nghĩ về tôi. Có thể ngày hôm nay, em sẽ tặng tôi món quà tuyệt vời nhất mà tôi trông đợi, nhưng cũng có thể em sẽ không bao giờ còn bên tôi nữa… Có phả tôi thật ngu ngốc khi đánh cược bằng chính niềm vui của mình?

Không, tôi đã không còn muốn nhìn thấy những khoảng lặng buồn bã quen thuộc trong ánh mắt em thêm nữa… Đợi một chút thồi, và tất cả sẽ kết thúc…

Trái tim thắt lại và khẽ đau… Em chậm chậm đứng dậy, đôi vai dường như vừa tê cứng lại rồi bắt đầu run lên bàng hoàng…

***

“Chạy trốn! Chạy trốn nhé!?”… “Không, đâu có được? Tại sao lại phải chạy trốn?”… “Nhưng…”… “Không đâu…”… “CHưa quên! Chưa quên!!!…”… “Không. Dừng lại đi, không sao cả mà!…” - Mắt Zin mờ đi. Những tiếng nói từ đâu cứ vang lên, đập vào óc nó và vỡ tan ra hàng nghìn mảnh nhỏ lấp lánh trong nắng chiều. Shin đứng trước mắt nó, quen thuộc như chưa từng ra đi. Gì nhỉ, anh cao hơn, gọng kính thì đã tha cái mới rồi, nhưng mái tóc hơi rối thì vẫn thế, đôi vai vẫn thế. Và rồi, cả cái dáng anh đứng, cả ánh mắt anh nhìn nó… sao quen thế?

Con bé bần thần ngồi xuống. “Em khỏe không?” - Shin ngồi xuống cạnh nó và khẽ hỏi. “Em ổn” - nó thấy cổ họng mình khô đắng lại. Quay sang anh, cố nhắc mình rằng tất cả nững gì nó vừa thấy chỉ là tưởng tượng. Nhưng Shin ngồi đó, bên cạnh nó như thể hôm nay là thuộc về 2 năm về trước. Con bé nhìn sâu vào mắt anh. Ừ nhỉ, đã có điều gì đó thay đổi… Vẫn ấm áp và thân thuộc nhu ngày xưa nhưng cảm giác thì thật là khác. “Còn anh?” - nó hỏi lại. “Vẫn thế thôi mà…”. Con bé nhìn anh và thấy trái tim mình im lặng quá. Nó vẫn yêu quý anh thật nhiều, yêu quý sự gần gũi và thân thuộc của anh, nhưng tình cảm đó không giống nhưu trước nữa… “Hình như em không còn yêu anh nữa hay sao ấy!” - Zin đu đưa chân và quay sang ngó Shin. Anh cười: “Anh biết!”… “Sao anh biết?” “Ai hiểu em nhất nào?”…

Cười…

***

Shin nhìn thấy điều đó trong mắt Zin. Cô bé đã không còn là của anh nữa. Đã hai năm rồi còn gì, và mọi thứ thì đều có thể thay đổi. Điều đó sẽ tốt cho Zin hơn, vì anh sẽ còn ra đi nữa. Anh đã sai khi im lặng ra đi, và quay lại chỉ để Zin biết rằng cô bé không còn yêu anh nữa. Điều đó… thật là buồn…

Chiều nhạt dần. Zin vẫn đang ngồi bên anh, thân quen và ngọt ngào quá. Cô bé kể về những ngày đã qua, về một cuộc sống mới không có anh, và về Kye - người đã yêu cầu anh gặp Zin khi anh vừa mới trở về… Shin bỗng nhớ cái cảm giác mỗi khi cô bé tựa đầu vào vai anh và khe khẽ ngâm nga một bài hát nào đó. Xa quá rồi. Zin bây giờ sẽ không còn tựa vào vai anh nữa và anh biết rằng trái tim cô bé đang nghĩ về một người khác. Rồi tất cả sẽ không sao, sẽ ổn cả thôi và…

“Em đang chờ ai à?”. “Kye, bạn em ấy!”. “Uhm, chắc anh phải đi…”. “Rồi mà! Anh về đi…”. “…!… Anh về nhé!?”. “…”

Shin đứng dậy và bước đi. Trái tim thắt lại và khe khẽ đau. Anh biêt mình chưa đúng, nhưng cũng đã không sai… sẽ tốt cho Zin hơn nhiều khi cô bé không còn yêu anh nữa. Mọi thứ với cô bé sẽ lại được bắt đầu và Zin của anh sẽ cười, cười thật nhiều như ngày xưa còn đi bên anh vậy!

“Anh à! Đợi em!” - Shin giật mình quay lại. Zin ùa vào lòng anh, đôi tay níu chặt lấy vạt áo. “Em quên mất! Em chưa nói với anh…” - Cô bé ngước lên và nhìn sâu vào mắt anh - “Em yêu anh! Em đã rất yêu anh và nhớ anh đấy!”, rồi nép đầu vào ngực anh. Shin ôm chặt Zin trong cánh tay mình. Chiều êm ả trôi đi và tình yêu đã ngừng lại, thật nhẹ nhàng! “Thật vui vì đã gặp lại em!”…

***

Zin đã nói. Cuối cùng nó đã nói với Shin rằng nó yêu anh. Những mảnh ký ức đã không còn dở dang và tất cả đã dừng lại ở đó một cách thật nhẹ nhàng. Nó đứng lại, nhìn anh bước đi, không còn buồn như ngày xưa nữa… Anh là cơn gió, và ngày hôm nay, anh đã bay qua cuộc sống của nó rồi…

Con bé ngó ra phía đường. Kye hình như vừa đến. Anh nhìn nó dịu dàng và hơ buồn bã. Nó cầm chiếc hộp đựng bánh và chạy về phía anh. “Này, tính cho em leo cây hả?” “Làm gì dám?” - Anh ngó ra chỗ khác… “Biết mấy giờ rồi không?” - Con bé nhìn anh… “Anh xin lỗi!” - Kye nhìn nó bối rối. Ơ nhỉ, Zin vòng tay ôm lấy Kye và nhẹ nhàng: “Lần sau không được đến muôn nhé!”… Kye mỉm cười, đưa bàn tay hơi run run lùa vào tóc nó… Chiều buông xuống im lặng thế… chỉ còn lại những âm thanh hòa nhịp êm đềm…

“Cái gì đấy?”… “Bánh!”… “Trông buồn cười nhỉ? Em làm à? Ăn được không?”… “Cái gì!?”… “À không!…”.

4 comments:

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)