Hải ơi! Có điện thoại…
- Dạ…
- Cái thằng đi làm mà sao không sắm một cái điện thoại cầm tay đi con. Bà chủ nhà nhẹ nhàng nhắc khéo dù mỗi lần nghe điện thoại xong lần nào Hải cũng đưa bà 2.000 đồng tiền “cảm ơn”.
- A lô… Con nè má. Sao ba bị bệnh nữa hả? Dạ… nhưng lương tháng này con ứng gửi về cho má hồi đầu tháng rồi mà… dạ… để con cố gắng.
Hải buông tai ống nghe cố gắng nở nụ cười với bà chủ nhà và không quên đưa bà ta tiền “cảm ơn”.
Hải lên phòng thả người xuống chiếu. Thâm, bạn cùng phòng hỏi:
- Sao nghe điện thoại ai mà mặt mày bơ phờ thế Hải?
- Má gọi điện nói ba bị bệnh tái phát.
- Ối trời. Thằng bạn thốt lên.
Hải vừa ra trường, đi làm lương không được bao nhiêu nhưng tháng nào Hải cũng trích khoảng hai phần ba gửi về cho ba má. Ba Hải đi qua hai cuộc chiến tranh, tóc trên đầu bạc gần hết, hằng ngày vẫn cặm cụi cọc vé số trên tay đi bán dạo. Ai có hỏi ba luôn nói: “Ở nhà quẩn chân quẩn tay. Kệ, đi vầy vừa kiếm chút tiền ăn sáng vừa tập thể dục”. Má thì buôn bán ba cọc ba đồng hàng ăn ngoài chợ. Cố gắng lắm Hải mới học xong đại học. Cuộc sống với Hải không dễ dàng gì nhưng trông Hải lúc nào cũng lạc quan. Hải luôn tự kỷ ám thị rằng cuộc sống luôn dành cho Hải những khó khăn như một thử thách để Hải vượt qua. Ba Hải ngày trước bị trúng đạn nên thỉnh thoảng vết thương cũ hành ba đau đớn.
- Hải ơi! Có điện thoại.
- A lô…
- Anh nghe nè em… Về quê?… Hải hỏi lại.
- … !
- Anh biết là anh cần phải về nhà em không phải một lần, nhưng…
- … !
- Không phải là anh không yêu em. Thụy à, anh…
- Tít… tít…
Thụy dập máy. Hải không biết lúc này mình phải làm gì?
Thụy, người yêu của Hải, đã cùng anh đi qua quãng đời sinh viên khó khăn. Hải luôn có mặc cảm với chính mình. Hải không cho Thụy một tình yêu có hoa hồng và sô-cô-la. Nhà Thụy ở quê cũng khó khăn. Thụy là chị hai nên trách nhiệm với mấy đứa em, với gia đình không khác gì Hải. Là người yêu nhưng Hải không giúp được gì nhiều cho Thụy. Tình yêu hai đứa vẫn ngọt ngào. Thụy là người con gái siêng năng, hiểu biết và thông cảm. Thụy hiểu Hải là một người đàn ông có hoài bão, có mục đích sống, nhưng anh còn nghèo, anh chưa có cơ hội để phát huy. Thụy nói với Hải như thế.
Lần này nhà Thụy ở quê có đám, đây là một cơ hội để anh về quê ra mắt nhà Thụy. Nhưng anh không thể về nhà, ra mắt ba má Thụy với bộ dạng như thế này. Thụy không cần sĩ diện, Thụy chỉ cần anh về ra mắt mọi người để chúng ta sống có trách nhiệm với nhau hơn. Thụy biện giải như thế. Nhưng Hải là một thằng đàn ông, anh không thể đến với hai bàn tay trắng, không một món quà về nhà Thụy, dù chẳng đáng là bao. Ba Hải ở quê đang chờ tiền Hải gửi về, anh còn đang lúng túng tìm cách chưa ra, giờ đến Thụy. Hải muốn nói với Thụy rằng anh yêu Thụy, cuộc đời này anh chỉ có Thụy là niềm tin, là cuộc sống, anh không thể sống thiếu Thụy. Nhưng lúc này anh không đáng mặt là một thằng đàn ông, anh không thể đem lại cho Thụy một tình yêu ngọt ngào, một cuộc sống no đủ khi mà cuộc sống của anh còn đang túng quẫn. Thụy cũng không thể giúp gì anh, có nói ra cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm Thụy thêm lo lắng.
- Hải ơi! Có điện thoại…
- Dạ.
- Cái thằng, đi làm mà sao không sắm một cái điện thoại đi con.
- A lô… Hải nghe! Trung nào?
- … !
- À, em nhớ rồi nhưng em đã nghỉ làm thêm ở câu lạc bộ BTX rồi mà.
- … !
- Em chỉ đi làm thêm bằng sức lao động của mình. Em không phải là “call boy”.
- … !
- Em…
- … !
- Buổi chiều em trả lời anh được không?
Hải lững thững đi lên phòng, cố gắng lắm mà không thể nở nụ cười với bà chủ nhà đang theo dõi những thay đổi trên nét mặt Hải.
* * *
- Hơn tháng nay em thấy anh thay đổi rất nhiều. Tiền ở đâu anh có để mà sắm sửa, mua cái này cái kia cho em?
- Anh đi làm, anh không có quyền lo lắng cho em sao?
- Không phải, ý em không phải vậy. Bạn em thấy anh trong bar Vila.
Hải giật mình chột dạ. Anh biết sớm muộn gì ngày này cũng xảy ra nhưng anh không nghĩ nó đến sớm như vậy. Không biết anh có nên nói thật tất cả sự việc với Thụy. Anh muốn dừng lại cuộc chơi. Anh không muốn mất Thụy. Nhà Thụy rất tin anh, ba Thụy đã gật gù đặt tay lên vai anh tin cậy.
- Bác tin người như cháu sẽ đem đến hạnh phúc cho con Thụy. Chúng ta nghèo nhưng mình có ý chí phải không con. Nghèo không phải là một cái tội.
Dạ phải, nghèo không phải là một cái tội, mà là rất nhiều tội, và cái tội lớn nhất là cái tội nghèo. Ba má Hải ở quê cố gắng chắt chiu dành dụm cho Hải đi học, kiếm lấy cái chữ để thoát nghèo. Nhưng cái nghèo khó đã không buông tha anh.
Không, anh không thể nói tất cả với Thụy. Thụy sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Hình ảnh của Hải sẽ vỡ vụn dưới chân Thụy. Nhưng nếu anh không nói, Thụy sẽ không bao giờ hiểu được anh đã phải vượt qua nỗi khổ như thế nào. Tiền là giấy, nhưng là một loại giấy có màu và cuộc đời con người cũng sẽ đổi màu như màu của tờ tiền. Nghe sao chua xót quá nhưng đó là cuộc sống. Cuộc sống là những nỗi nhọc nhằn, mưu toan tính toán. Tâm hồn Hải dường như cũng chai sạn dần theo thời gian.
Để có tiền gửi về chữa bệnh cho ba. Để có tiền về Bến Tre ra mắt gia đình Thụy một cách tự tin. Để có tiền trả tiền nhà trọ, sắm sửa bản thân và cho Thụy một tình yêu có hoa hồng và sô-cô-la Hải đã đánh đổi. Hải đã đồng ý qua đêm với một người đàn ông, tại một khách sạn trong thành phố. Cái giá Hải đánh đổi là thân xác. Hải luôn tự tin mình là đàn ông, đó chỉ là những phút ngông cuồng. Nhưng rồi cuộc sống cứ cuốn lấy Hải, cho Hải những điều mới mẻ mà Hải chưa bao giờ khám phá được. Hải bước chân vào một thế giới mới. Ở đó có nhưng món ăn ngon, cuộc sống vui vẻ chẳng có lo lắng, tiền bạc xài thoải mái, đi du lịch Vũng Tàu, Đà Lạt cuối tuần, gặp gỡ những người thượng lưu trong xã hội.
Thụy sẽ không bao giờ chấp nhận một người yêu như Hải. Và Hải cũng không thể quay lại con đường của ngày hôm qua, cái khó nghèo, những bữa cơm rau dưa, những lời của bà chủ nhà khi gọi Hải nghe điện thoại. Hải không muốn phải vắt óc hằng đêm tìm cách kiếm tiền. Frans lo cho Hải tất cả mọi thứ, cuộc sống ba má Hải ở quê cũng được an nhàn lúc tuổi già. Hải gửi tiền về sửa lại ngôi nhà, mở một tài khoản cho ba má trong ngân hàng, Hải còn phụ giúp cho em của Thụy tiền học phí, má Thụy ở quê vừa mổ ruột thừa. Trong khi Hải đi làm chỉ là làm động tác giả, lương của Hải chẳng đáng được bao nhiêu. Tất cả Frans đều lo cho Hải, Frans rất quan tâm đến Hải, chỉ cần Hải nhíu mày!
Frans là người Pháp gốc Việt, anh là người đồng tính, đang làm giám đốc điều hành một công ty mỹ phẩm có chi nhánh ở Việt Nam. Frans rất cô đơn, anh qua đây đi làm, xa gia đình và vừa chia tay với người yêu. Gặp Hải trong một lần đi bar, được sự giới thiệu của Trung “tú”, Frans thấy Hải hiền, đẹp trai nên rất thích. Hải là một thằng đàn ông, không một điều gì có thể thay đổi được sự thật đó. Có đôi lần Hải thầm so sánh Thụy và Frans, ai mà không muốn tìm cho mình một cuộc sống sung sướng. Bên Thụy chỉ toàn là những lo lắng cho ngày mai, kiếm tiền và kiếm tiền. Đồng tiền làm tâm hồn Hải như chai cứng lại. Tình yêu, Hải chợt nhận ra cũng chỉ là một thói quen của mình với một ai đó. Thụy bên Hải trong suốt những năm đại học, ra trường đi làm và cơm áo gạo tiền đã không còn chỗ để Hải có thời gian tìm cho mình một cánh cửa mới. Sao Thụy và Hải không tìm cho mình một người mới, người có thể đem lại hạnh phúc cho mình mà cứ phải yêu nhau, cùng nhau cam cộng những khó khăn của nhau?
Ở bên Frans, Hải như trút được gánh nặng đang đè trên vai. Frans quan tâm, lo lắng, cho Hải rất nhiều, khi bên Thụy anh không bao giờ tìm thấy được. Cuộc sống này không có cái gì là vĩnh cửu, ngay cả sự vĩnh cửu cũng chỉ là một khái niệm, vậy tại sao Hải không thể thay đổi mình. Với lại Hải không phải là người đồng tính. Hải tự tin khẳng định điều đó. Hải đến với Frans chỉ qua là người sắp chết đuối bỗng vớ được chiếc phao giữa dòng nước xoáy. Hải không quá khắt khe với người đồng tính. Và Hải không quan tâm dư luận.
- Anh Hải… anh Hải…
Hải giật mình quay về thực tại: Gì vậy em?
- Anh không có gì để nói với em sao?
- Em muốn anh nói gì?
- Sự thật.
- Sự thật! Hải cắn nhẹ môi, sự thật vẫn mãi là sự thật không thể chối bỏ, trước sau gì Thụy cũng biết khi Hải dọn qua nhà Frans ở để khỏi tốn tiền nhà trọ. Hải quyết định nói toàn bộ sự thật. Anh… anh…
- Anh không cần giải thích gì đâu. Sự ấp úng của anh là câu trả lời rồi đó.
Nói rồi Thụy đứng lên quay mặt đi. Thụy là một cô gái cá tính mạnh mẽ, quyết đoán. Thụy chấp nhận mất tất cả hơn là bị lừa dối. Hải biết, nhưng Hải không biết phải bắt đầu từ đâu để nói cho Thụy hiểu rằng anh vẫn còn yêu Thụy nhiều lắm, Thụy hãy hiểu cho anh và cùng anh vượt qua những thử thách này.
Frans như chiếc phao giữa dòng nước xoáy mà Hải túm lấy được, Hải đã suy nghĩ tại sao mình yêu Thụy. Và khi tình yêu đang vỡ vụn dưới chân Hải mới thảng thốt giật mình. Anh yêu Thụy, tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Hải ôm lấy ngực, nhói đau khi Thụy bước đi.
* * *
- Hê! Hải lâu quá không gặp.
Hải đưa tay chào, một cái nheo mắt như ngầm ý gặp lại sau.
Ngụm rượu X.O trôi qua cuống họng cay nồng, thơm thơm. Nhạc vũ trường giờ cao điểm đập mạnh, đèn flash xoay tròn trên cao. Dưới sàn gần cả trăm con người nhồi nhét nhau lắc lư, uốn mình cuồng nhiệt. Mùi bia rượu, mồ hôi, tiếng cười nói, nhạc ầm ầm tạo nên một thứ âm thanh hỗn loạn. Hải gào qua tai Frans.
- Em qua gặp bạn một chút.
- OK.
Hải lách người qua đám người đang nhốn nháo nhảy múa gào thét. Rượu trong ly Hải sóng sánh theo cái uốn người lách đi.
- Hê! Dạo này làm ăn được không ku? Hải vỗ lên vai một thằng bạn lúc trước làm cùng nhóm với Trung “tú”.
- Đâu ai may mắn như mày. Có tiền cho anh em một chầu đi mày.
- OK, tối nay tao “xử ” anh em chiến đấu một bữa nha.
- Dzô… dzô…
- À… thằng bạn mới nhập bàn như sực nhớ, uống tiếp ngụm rượu rồi nói với Hải:
- Mày nhớ thằng Tony không?
- Tony nào?
- Thằng Tony mà Trung “tú” giới thiệu cho tao nhưng nó kết mày đó.
- À, thằng Tony mà người nó đầy lông chứ gì?
- Đúng rồi đó.
- Sao?
- Nó bị sida rồi.
- Sao?
- Tao nghe nói nó bị sida nên về nước rồi. May cho mày là hôm đó mày “chảnh” không đi với nó, không là mày ăn “sầu riêng” rồi.
Ly rượu trên tay Hải rơi xuống đất vỡ tan.
Làm sao thằng bạn biết được Hải đã chơi “tay trên” với Trung “tú”. Nhờ vốn ngoại ngữ giỏi, thân hình rắn chắc, khỏe mạnh, khuôn mặt sáng và là một người mới trong hội, Hải đã gật đầu “đi ngoài” với Tony không thông qua Trung “tú”. Và lần đó Hải đã nói không với sự bảo vệ.
Để được gì?
ReplyDeleteĐể dc 1 kết cục như thế?
Cũng tiền...cũng do nghèo...cũng do mình!
.... ^^ Thanks Tiny!
ReplyDeletecũng là tất yếu...nhưng cái giá phải trả đắt quá!
ReplyDelete