------------------------------------
Viết tặng dịu dàng
Cô gái nhìn tôi, và cười: “À, bây giờ thì anh đã đến! Em đã đợi anh rất lâu” Đôi mắt đỏ hoe, hay hắt những tia nhìn nửa buồn bã, nửa vui mừng. “Ừ, anh đến rồi” Và chúng tôi ngồi im lặng bên nhau cho đến sáng.
Đã nhiều ngày, những giấc mơ giống nhau như đúc lặp lại. Kết quả là tôi luôn tỉnh dậy vào lúc 3 giờ sáng, rồi cố dỗ dành giấc ngủ lại bằng những bản nhạc chậm buồn. Những cơn gió lạnh đập vào cánh cửa, từng hồi như tiếng gõ lộc cộc của một vị khách không mời. Ngồi bên ly Scott, nhìn ra khoảng trống mênh mông bên ngoài, không gian gần sáng ẩm ướt và buốt lạnh. Và tôi cứ ngồi như thế chờ đến sáng để chạy trốn những giấc mơ của mình. Vì tôi nhận ra cô gái trong những giấc mơ đấy là ai.
Công việc bộn bề cuối năm hoàn thành sớm hơn thời hạn. Hài lòng vì mức tăng doanh thu, công ty tổ chức cho nhân viên một chuyến dã ngoại. “Cũng nên để các cậu thư giãn một chút, trông các cậu như những con ma”- Gã trưởng phòng cười ồ lên thích thú. “Nhưng cũng có một điểm hay ho. Các cậu có thể mang bạn gái hoặc người yêu theo. Miễn phí” Không để ý lắm tới câu nói cuối cùng ấy, tôi cắm cúi hoàn thiện nốt bản báo cáo doanh thu vùng. Chẳng có gì để phấn khích cả, chỉ là dịp để khoe mẽ và trưng bày những cô gái xinh đẹp đi cạnh những chàng trai thành đạt. Rồi trầm trồ và tán thưởng, so sánh và ghen tị. Thề có Chúa, nếu tôi có một cô người yêu thực sự, tôi sẽ cất béng nàng ở nhà và tránh xa những dịp như thế này.
“Này, cậu sẽ mang ai theo cùng thế?” “Uhm, tớ sẽ đi một mình” “Haha, lạ nhỉ, cậu lại định biến mình thành kiểu một chàng trai độc thân sáng giá ở bữa tiệc à?” Thằng bạn đồng nghiệp nháy mắt rất đểu. “Có thể lắm chứ, mà thực ra đâu quan trọng. Cậu thì sao?” “Giống cậu thôi, tớ cũng không thấy thú vị gì khi vác người yêu theo. Thay vì đấy, tớ sẽ rủ đứa em họ đi cùng, cho đỡ phí” Đấy, điều nực cười nhất chính là ở chỗ ai cũng thủ sẵn một tinh thần cảnh giác cao độ. Vừa mỉm cười, tôi vừa send nốt tin nhắn cuối cùng của ngày.
Cô gái trở về với vẻ mệt mỏi sau một ngày tự hành xác trong thư viện. Giở máy ra, và cô nhoẻn cười. Tin nhắn của anh: “Anh sắp biến mất khỏi Hà Nội rồi. Nghĩ là anh sẽ thử tập cách nhớ em.” Và cô nhắn lại, một cái emoticon cực ngắn gọn.
Việc tôi xuất hiện một mình cũng không làm mấy gã đồng nghiệp ngạc nhiên. Mọi người còn bận bịu chăm chút cho những cô người yêu của mình. Chuyến tàu khuya đi Sa Pa rục rịch khởi hành. Ôi, Sapa, mảnh đất nhiều ám ảnh, và nhắc cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời phổ thông. Những đoạn phim tua chậm, cánh đồng hoa cúc trắng, đèo ánh trăng, một mảnh đỏ và những tia nhìn hay hắt. Cô gái quyến rũ làm dáng trước ống kính, bên những bông hoa cẩm tú cầu. Thướt tha và tươi sáng.
Và tôi thấy mình đã có lý khi biết sợ hãi những giấc mơ.Cũng đơn giản như khi tôi nhìn thấy Dao xuất hiện. Nụ cười quen thuộc, đôi mắt trong, ánh lên những tia nâu xám dịu dàng. Sự tình cờ mang đến cho người ta những cơ hội để gặp lại nhau. Dù là trong những hoàn cảnh buồn cười nhất. Dù tôi đã thoáng nhận ra khuôn mặt khó chịu của leader khi lờ mờ nhận ra tôi và em có biết nhau. Khẽ gật đầu chào, tôi tự định vị mình một chỗ trống gần cửa sổ. Và chai Scott làm rất tốt nhiệm vụ của nó, xua tan đi cái lạnh của gió vùng cao, chỉ còn đọng lại trong khứu giác một mùi hương man dại của đêm.
Xoay nhẹ ống zoom của của con Nikon 500, tôi mau mắn chộp được một góc của phiên chợ vùng cao. Sa Pa vẫn dịu dàng như thế. Dịu dàng từ những cơn gió se se lạnh, dịu dàng như ánh mặt trời lung linh trên đỉnh Phan Si Păng, dịu dàng như mấy em gái dân tộc đang rao bán những chiếc kèn môi. Có lần, tôi đã thử suy nghĩ xem kèn môi có phải là một thứ bùa yêu không? Để mỗi khi cô gái thổi lên những thanh âm khắc khoải, chàng trai sẽ tự tìm về. Huyễn hoặc như những đêm chợ tình đã tàn.
Đám đồng nghiệp lộn xộn tự do toả đi các hướng để tìm view đẹp. Tôi hài lòng với vai trò một anh thợ ảnh bất đắc dĩ. Và hài lòng với vốn hiểu biết ít ỏi của mình về Sa Pa, nhưng cũng đủ để mọi người mắt tròn mắt dẹt. “Cứ như thể cậu đã sống ở đây rất lâu vậy” Ờ, biết giải thích sao đây nhỉ, chỉ là tôi có một năng lực đặc biệt về lưu trữ thông tin, hay đơn giản những kỉ niệm đẹp thì mãi mãi còn ám ảnh. Ám ảnh như khi tất cả cùng đứng trên cầu Mây, tôi thấy em cười, nụ cười hay hắt những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tàn. Y hệt như cô gái trong giấc mơ hằng đêm. Sao lại là em, Dao?
Buổi tối. Tất cả cùng thích thú với ý tưởng một đêm hoá trang. Hoặc tự biến mình thành những khuôn mặt quái dị, nửa ma quái nửa nực cười; hoặc tự cải trang như những nhà quý tộc thời xưa. Chọn cho mình bộ vest đen giản dị nhất, tôi tìm thêm được chiếc mặt nạ nửa mặt. Tất cả hai phe nam nữ đã được tách ra, và các chàng trai có nhiệm vụ đi tìm người yêu của mình. Đứng ở một góc khuất ít ai để ý, tôi khẽ nhấm nháp li rượu với vẻ khoái trí khôn tả. Rồi bọn họ sẽ nhầm lẫn, sẽ cười ré lên khi chẳng may vớ được người yêu của kẻ khác. Sao lại phải phức tạp đến như thế nhỉ? Ngay cả những sự chọn lựa
đôi khi vẫn nhầm lẫn đấy thôi. Thì bản thân cái sự nhầm lẫn ấy đã hiện hữu và tồn tại. Vậy cần gì phải giả định nó, ngờ nghệch thật. Rồi tôi khẽ hát một giai điệu quen thuộc của The Wall, “khi anh mất lối trên con đường xa…” blah blah.
“Em nghĩ là anh sẽ phải xuất hiện ở ngoài kia cơ”- Giọng nói phả nhẹ như khí trời. “
Cũng như em thôi. Anh đang nghĩ leader của bọn anh sẽ hoang mang lắm vì không tìm thấy em trong đám công chúa công nương ngoài kia ”- Giật mình, tôi bình tĩnh đến lạ.
“ Rồi anh ấy chắc chắn sẽ tìm ra thôi. Dạo này anh thế nào? Em thấy anh buồn, dù Sa Pa vẫn dịu dàng như ngày trước.”
“ Anh buồn vì Sa Pa vẫn thế, còn anh thì đã thay đổi. Nhưng anh mừng là em thì không”
“ Sao anh biết?”
“ Vì chiều nay, khi chụp em trên cầu, nụ cười không lẫn lộn, và góc máy không khác những tấm ảnh trước đây”
“ Còn em mừng vì anh đã thay đổi. Thôi, em ra ngoài đây, để một ai chờ đợi lâu quá cũng không tốt nhỉ?”
Cạn hết li Scott thứ hai cũng là lúc Dao nhảy xong điệu valse đầu tiên. Tất cả cùng xoay trong một nhịp điệu đều đặn và tẻ ngắt, chậm dần và uể oải ở những quãng cuối. Xa dần với đám đông bắt đầu mỏi mệt cùng những tiếng cười nói, tôi chọn cho mình cách lang thang trên những con dốc dài của Sapa. Nơi này là quảng trường thị trấn, bên kia là nhà thờ đá. Chuyến đi cuối cùng của thời phổ thông. Trong khi chờ kết quả đại học, tôi và em đã cùng trốn nhà lên Sapa, đã cùng đi dạo quanh hồ trong một chiều nhiều sương và khói, cùng biến mất trong màn sương khói ấy để trao nhau nụ hôn đầu dịu ngọt. Để rồi sau đó, Dao biến mất như làn sương bên hồ năm nào, bỏ lại tôi những tháng ngày chờ đợi vô vọng. Đấy là nguyên nhân nhiều đêm tôi mơ thấy một cô gái, với đôi mắt đỏ hoe, cô gái chưa bao giờ biết khóc trước mặt tôi. Nụ hôn đầu tiên trượt dài như một vết xước nơi đầu môi, mặn chát, đau nhói.
Tôi trở về khách sạn vào nửa đêm. Không gian lạnh buốt, phảng phất đâu đấy một mùi hương hoa hồi. Hít một hơi dài trước khi bước hẳn vào trong, đập vào mắt tôi là một chấm đỏ, cô độc bên chiếc ghế đá. Tiến lại gần, tôi càng ngạc nhiên hơn khi đó là Dao, đôi mắt đỏ hoe.
- Lạnh lắm đấy, và anh nghĩ là em nên đi ngủ.
- Em không ngủ được, nói thế nào nhỉ, để yên cho em được không?
- Uhm, anh sẽ không hỏi lí do vì sao em khóc. Nhưng thay vì ngồi một chỗ, đi dạo với anh một lát. Vận động sẽ tốt hơn trong thời tiết như thế này.
Khoác lên cổ em chiếc khăn nâu xám, chúng tôi cùng nhau bước đi. Không ai nói một câu nào. Đêm yên bình, màn trời dệt sao lấm tấm như một tấm thảm chạm thuỷ tinh. Qua những con dốc, đi quanh hồ, ở dưới chân núi, chúng tôi lần lượt đi qua những địa điểm quen thuộc với cả hai đứa. “Ngày đấy đẹp, anh nhỉ?” Dao là người chủ động lên tiếng trước. “Uh, nhưng tất cả đã thành kỉ niệm rồi” “Em thích nhớ về những kỉ niệm đẹp. Dù khi chủ động chia tay anh, em đã rất buồn” “6 năm và anh đã quên đi rất nhiều. Nhưng vẫn muốn hỏi em vì sao?” Rồi Dao kể, cảm giác hoang mang của một cô gái đứng giữa ranh giới yêu và thích, giữa ước vọng xây dựng một sự nghiệp vững chắc với mong muốn một tình yêu nhất thời. “Hai năm sau, khi đã cảm thấy ổn, em đã tìm anh. Nhưng anh gần như biến mất” Lẽ dĩ nhiên, Dao không thể tìm thấy tôi. Tạo cho mình một vỏ bọc biến mất hoàn hảo, đổi sim điện thoại, không online, đóng cửa với thế giới bên ngoài, tôi lặng lẽ cày cuốc bài vở, những kì thi với số điểm tuyệt đối, khoá học ở nước ngoài kéo dài hai năm. Tôi chìm vào học tập và công việc. Chỉ thỉnh thoảng hàng đêm tự chạy trốn những giấc mơ của mình. “Anh sẽ kể cho em nghe” Hít một hơi dài, tôi miêu tả lại cảm giác của mình khi Dao biến mất, về những giấc mơ hàng đêm, về cô bạn gái bây giờ, người mà tôi vẫn chưa đủ tự tin để nói lời yêu, vì mặc cảm về một bóng hình cũ. Cứ thế, chúng tôi kể cho nhau nghe về kỉ niệm, cảm giác tất cả những đè nén, hiểu nhầm, âu lo, giận dữ đều bị trút bỏ. Đơn giản như khi cả hai tự đánh mất những cơ hội của mình. Mắt em đã không còn đỏ nữa, và tôi cũng thôi cái ý định muốn hỏi em về nguyên nhân. Chỉ khi thấy em ở bên, mắt long lanh và dịu dàng, thằng con trai của ngày xưa trong tôi không thể cầm lòng, ôm em lại thật gần. Đôi mắt ấy mở to, rồi khẽ đóng lại, chờ đợi một nụ hôn. Bỗng nhiên, khi tôi cúi lại gần em, ánh sáng lờ mờ của mấy cột đèn đường như biến mất. Thay vào đó là một khoảng không trắng đục, với vô vàn những đôi mắt đen đang xoáy vào tôi, ma mị và biến ảo, nửa như đang chất vấn, nửa hoài nghi. Vô vàn đôi mắt bao quanh tôi, vây kín dày đặc. Và tôi thấy trong đó cả sự thương hại, chế giễu. Chỉ duy nhất có một đôi mắt, không ánh lên những tia nhìn bỡn cợt, mà thay vào đó là một ngọn lửa, ấm áp đến lạ lùng. Và tôi biết, đó là nơi tôi cần tìm về.
Nụ hôn của tôi, thay vì tìm về đôi môi Dao như ngày xưa, khẽ đặt lên trán em. “Cảm ơn em vì tất cả, đêm nay đã không quá dài, và anh luôn mong em hạnh phúc”. Ngỡ ngàng, đôi mắt đen nhìn vào tôi rất lâu. “Em hiểu”. Và cú thế chúng tôi bước bên nhau trong lặng im. Chuông nhà thờ cũng vừa kịp đổ những hồi đầu tiên báo sáng. Và hình như đằng xa kia, ánh mặt trời đầu tiên đã hé rạng trên đỉnh núi mờ sương.
Thì ra tất cả những giấc mơ về một cô gái đã được giải đáp trong đêm mắt đen. Khi tôi tự vẽ ra cho mình một thế giới nội tâm phức tạp, tự trốn trong u uẩn của nỗi buồn và chống chếnh bên mỗ
i li Scott. Mà thực ra, tôi có thể tìm thấy một nguồn vui sống khác, tự ngay trong chính bản thân mình, và với cả hạnh phúc đang ở rất gần. Chứ không phải cách tôi tự đánh cắp một đoạn dài tuổi trẻ của mình, bởi những ám ảnh vô cớ và những giấc mơ. Và đêm mắt đen mãi mãi là một ám ảnh diệu kì, khêu nên những không gian và thời gian huyền hoặc. “Khi anh mất lối trên con đường xa, trong đôi mắt em ấm lửa soi lối về…” Ngay bây giờ, tôi biết mình phải làm gì.
Cô gái tỉnh dậy vào buổi sáng, đập vào mắt cô là tin nhắn đầu tiên của ngày. “Anh nghĩ là mình sẽ không phải tập nữa, vì thực sự anh đã rất nhớ em. Em ạ, cứ thế này thì mình sẽ yêu nhau mất thôi.”Cô mỉm cười thật tươi, và định gửi lại cho anh một cái mặt cười. Nhưng không, hình như cô đã nghĩ lại. Cô gửi cho anh một nụ hôn:XXX
Mình đã từng đọc truyện này một vài lần rồi nhưng mình vẫn cảm thấy thú vị khi đọc nó. Điều mình thích nhất chính là cách xử sự của cô gái nhận tin nhắn. Đơn giản nhưng hiệu quả, có ý nghĩa.
ReplyDelete"Dem Mat Den" mot cam xuc khi trong trai, lac long va co don. Rat hay, thanks Tiny!
ReplyDeleteThanks bạn nhiều nhá :P >:D<
ReplyDelete