My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Wednesday, September 17, 2008

Chiếc ghế xanh - Đắc Quý (PHN)

1. Sau khi tốt nghiệp đại học, San quyết định đi làm, đồng thời sẽ thi tiếp chương trình cao học. Thực hiện cả hai việc quan trọng như vậy cùng một thời điểm quả là không dễ dàng. Nhưng thói quen làm việc chậm rãi, kiên nhẫn theo cách ”nhảy qua từng viên đá nhỏ sẽ băng hết con suối rộng” khiến cô xem mọi việc nhẹ nhõm. Tại văn phòng thiết kế, không ai biết nữ nhân viên tập sự sau giờ làm việc cật lực lại lao tới trường đại học cũ. Trong các căn phòng buổi tối vắng lặng, rộng mênh mang, cô cùng vài đồng môn thực hiện hàng loạt bài hình họa nghiên cứu hoặc ôn luyện chương trình tiếng Anh chuyên ngành.

Chiều tối, mấy chuyên viên cùng các hoạ viên ở phòng thiết kế thường hẹn nhau tụ tập ở một quán nhỏ, tán gẫu và nghe nhạc, thảng hoặc một ai đó sực nhớ, tìm số điện thoại gọi về nhà San. Khi nhận ra việc cô không có nhà buổi tối là chuyện thường xuyên, mọi người bắt đầu đưa ra vài phỏng đoán mơ hồ. Một người cho rằng cô đi làm thêm đâu đó. ”Những người trẻ bây giờ thật sự say mê kiếm tiền. ở lẽ nào đấy, với họ, tiền là thước đo năng lực mà!” - Lập luận này được phần đông đồng tình. ”Có thể cô ta yêu một ai đó…”. Tiên đoán sau rơi tõm vào tiếng nhạc jazz trỗi lên mềm mượt. Vinh vươn tay lấy cốc nước, uống một nửa, thở mạnh, tự nhủ khá hay khi không ai nghe ra câu nói của anh. Ngoài trời, những bóng đèn xe cô độc, thưa thớt cắt bóng tối thành những khối vuông căng đầy những hy vọng mơ hồ.

2. Cô gái đến cơ quan muộn. Cô thường đến cơ quan muộn. Đồng nghiệp ngồi quay lưng vào máy làm việc tự bao giờ, hơi ngoái nhìn lại. Tập hồ sơ yêu cầu một số mẫu thiết kế thử nghiệm từ phòng quảng cáo gửi sang, nằm trên bàn, trước máy vi tính của San. Cô lật tài liệu, chăm chú đọc yêu cầu từ phía nhà đặt hàng. Chuông điện thoại riêng trên bàn cô loé lên đột ngột. Vinh yêu cầu cô sang khu vực của các trưởng phòng, bàn việc cụ thể. Giọng anh ta vang lên trong máy lạnh lùng : ”Cô trễ nửa tiếng. Đây là lần thứ ba tôi gọi cho cô!”. Cầm vội tập hồ sơ, San lao về phía cửa cầu thang. Những mái đầu chăm chú làm việc dường như chuyển sang lắng nghe, chờ đợi một biến cố bất thường. Cô gái đi xuyên qua bầu không khí im ắng như bước trên sợi dây căng thẳng. Một chiếc ghế không đúng vị trí, đột ngột chắn ngang đường đi. Tiếng trượt chân ngã, tiếng những bản vẽ văng tung toé khiến mọi người bàng hoàng. Ông họa viên lớn tuổi gần đấy đỡ San dậy, thu nhặt giúp hồ sơ. Cô bối rối thì thào xin lỗi rồi cảm ơn, chạy tiếp. Một người nói to : ”Cô này có vấn đề!”. ”Phải, có lẽ cô ta sẽ không thể kéo dài lâu hơn thời gian thử việc!” - Ai đó dự đoán, cười rì rầm.

Vẫn lao như cơn gió mỏng, San băng qua các dãy hành lang trống trải. Dừng trước cánh cửa gỗ lớn gắn các bảng đồng, cô bỗng nhận ra thật khó khăn làm sao khi làm một động tác gõ cửa đơn giản. ”Thiếu kinh nghiệm, không có bản lĩnh. Mình non nớt và vô dụng quá…”. Cô gục đầu tựa hẳn vào cánh cửa, nghĩ cay đắng, kiềm chế vài giọt nước sắp lăn khỏi mắt, cố trấn tĩnh. Cánh cửa đột ngột bật mở. Theo đà dựa, cô gái lao thẳng vào không gian bên trong, ngã sấp mặt trên thảm. Một lần nữa, tập hồ sơ lại bay vọt lên không trung, tung ra thành hàng chục mảng trắng bay phấp phới. Tất cả diễn ra trong vòng nửa giây. Khi đôi mắt San nhắm nghiền he hé mở ra, cô nhận ra trước tiên một mũi giày. Và người mang đôi giày ấy lúc này đang khoanh tay cúi nhìn cô, đôi mắt mở to không kém phần kinh ngạc pha giễu cợt.

- Cô đứng lên và lại ngồi đây! - Trưởng phòng yêu cầu.

Cô gái lồm cồm nhỏm dậy, vẫn ngồi im trên thảm, hai chân gấp sang hai bên trong một tư thế trẻ con kỳ quặc. Dưới mái tóc ngắn rối tinh, gương mặt trắng xanh của cô càng trở nên nhợt nhạt.

- Sao vậy ? Cô thích ngồi trên thảm tầm thường hơn trên cái ghế là bài tốt nghiệp của tôi sao ? - Vinh thoáng mỉm cười - Đừng nghĩ tôi sẽ bàn công việc khi ngồi phệt giống như cô nhé!

- Chân tôi bị trục trặc. Tôi không đứng lên được …. - Cô lắp bắp - Tôi xin lỗi!

Vinh đành cúi xuống, nâng cô gái dậy, dìu đến bên bàn. Cô chọn chiếc ghế xanh duy nhất một chân là thanh kim loại uốn mảnh khảnh . San ngồi co ro, tạo thành một hình ảnh hoà hợp bất ngờ. Một người lạ lùng trên chiếc ghế lạ lùng. Vào việc nhanh, cô rụt rè trao đổi với trưởng phòng về vài hướng thể hiện khác, khả thi hơn, dễ hiểu hơn cho sản phẩm sắp tung ra. Vinh chấp thuận một số đề xuất, gút lại cuộc làm việc bằng một ý nghĩ xác định từ đầu, khi gọi điện cho nữ thiết kế tập sự :

- Cô cần hoàn tất các mẫu thiết kế này trong vòng 3 ngày. Bên phía đặt hàng muốn có sự lựa chọn sớm. Từ phần hình tĩnh, nếu thành công, họ đặt tiếp chúng ta làm thiết kế hình ảnh phim quảng cáo. Một hợp đồng khá quan trọng. Cô hiểu trách nhiệm của mình không ?

- 20 bản vẽ hoàn chỉnh trong 3 ngày ? - San thốt lên - Tôi e không đủ sức. Nếu tôi không hoàn thành được ….

- Thì tuần sau, cô có thể không cần đến văn phòng nữa - Giọng nói và gương mặt Vinh phẳng lặng - Cô biết đấy, tôi nhận nhiều than phiền việc cô đi làm muộn. Hãy xem như đây là cơ hội cuối cùng.

San ngồi im, các ngón tay am ám thuốc nước đan xoắn vào nhau. Mất việc, tức là phải ngưng lại các buổi học ôn luyện đầy tốn kém cho chương trình cao học. Tức là, xác nhận mình thất b�
�i trong cuộc dấn thân đầu tiên. Một viễn cảnh hụt hẫng! Âm thanh một đoạn nhạc jazz cũ xưa - Tiếng chuông điện thoại. Trưởng phòng liếc nhìn đồng hồ, San vội vã đứng dậy. Siết chặt tập hồ sơ ôm trước ngực, cô nói nhanh :

- Tôi sẽ cố. Sẽ cố…

- Cô không làm việc buổi tối ? Buổi tối, thời điểm các ý tưởng độc đáo thường xuất hiện … Vinh nhắc, chờ đợi một giải thích. Anh hỏi thêm: Còn sự giúp đỡ thì sao ?

Nhưng San im lặng, mải mê đuổi theo ý nghĩ riêng mình. Nếu không đau chân, cô sẽ chạy, sẽ tóm lấy từng khoảnh khắc bỏ trống đang trôi qua. Nhưng cô phải đi tập tễnh, không thể hy vọng vào sự giúp đỡ. 20 bản vẽ trong 3 ngày. Buổi thi cao học bắt đầu vào tuần sau… Dòng nước rộng bắt đầu chảy siết, băng nhanh. Người ta có thể ngã và bị cuốn trôi khi bám vào thói quen lần theo từng mỏm đá nối tiếp.

3. Trở về nhà gần giữa khuya, San vội vã vứt vào góc phòng cái túi lớn đựng tài liệu và họa cụ. Máy tính được bật lên, loạt phác thảo hiện ra trên màn hình sáng rực. Một chiếc xe ai đó đứng dưới cửa nhà, bóng đổ dài trên phố. Một đoạn nhạc jazz vẳng đến mỏng manh. San nhìn qua cửa sổ. Không ai cả. Cô tìm một cái cốc to, pha cà phê, quyết định sẽ thức cho tới khi tìm màu xong cho tất cả những bản vẽ. Trưởng phòng nói đúng. Buổi tối, các sắc màu cất lên tiếng nói của chúng. Chúng tự tìm đến, tự đứng vào vị trí. Việc duy nhất San mất công hơn cả chỉ là cân chỉnh các dải sắc độ mà thôi. Có một lúc, điện thoại cạnh bàn làm việc vang lên các hồi chuông dài. Cô gác máy, không trả lời. Những phác thảo màu lần lượt hoàn tất.

Đồng hồ nhà bên cạnh điểm 3 giờ. Quá giấc. Cơn buồn ngủ nặng nhọc rình rập tan biến. San mở chốt đẩy rộng cánh cửa kính, nhìn qua những đỉnh cây trong vườn. Gió cuối mùa xuân men theo những ô cửa sổ, rì rầm luồn qua vô số nhành lá đang non lên giữa bóng tối xanh ngời. Hơi thở tươi mát dính muối thổi từ biển lan toả trong đêm. San chống khuỷu tay trên bệ cửa, nói to : ”Dù thế nào, ta cũng đã làm hết sức mình. Nếu thất bại, chẳng có gì phải quá hối tiếc…”. Con mèo lông dài ngủ trên mái hiên nghe động giật mình, rùn mình tung cú nhảy màu hung xuống ô cửa, dụi đầu vào tay chủ. Giá thảnh thơi, cô sẽ thức trong một đêm tuyệt vời thế này, sẽ ngồi đong đưa chân trong cửa sổ như thời thơ bé, với con mèo ấm áp trên đầu gối, tự huýt sáo cho mình nghe một đoạn nhạc jazz cũ xưa, và mơ về chuyến bay được ngồi an toàn trong chiếc ghế lạ lùng một chân uốn cong mảnh khảnh… Nhưng tại sao bài nhạc jazz trong tình huống kỳ dị ban sáng lại vang lên vào lúc này ? San lắc mạnh đầu…

Còn vài tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, cô tìm tài liệu học, luyện dịch bài khóa luận. Vào một lúc, cô gục xuống, ngủ thiếp giữa ngổn ngang sách vở. Sáng đến đột ngột. Cô chồm dậy, vội vã uống thêm một cốc cà phê to, lưu những mẫu thiết kế vào đĩa. Thang máy vút lên. San lao vào phòng làm việc như một cơn gió mạnh. Các đồng môn ngoái nhìn nữ nhân viên tập sự tóc rối tinh, nụ cười rộng mở, nhợt nhạt : ”Xin lỗi! Tôi lại đi trễ…” ông hoạ viên lớn tuổi mang cho cô cốc nước, nói chậm rãi : ”Điện thoại bàn cô ban nãy reo chuông hai lần. Tôi đã bốc máy hộ. Không có ai đáp máy. Có thể là một trò đùa”.

4. 20 mẫu phác thảo được hoàn thành đúng thời hạn. Giấy báo ngày thi cao học cũng đã nằm trong túi. San in thử các mẫu thiết kế, xếp thành dãy dài trên bàn. Các đồng nghiệp trong phòng ghé mắt xem mẫu phác thảo của cô, gật đầu : ”Được đấy, rất chuyên nghiệp!”. ”Thật thế chứ ?” San hỏi lại, run run - Nhiệm vụ này thực sự quan trọng đối với tôi…”. Mọi người nhìn nhau ngần ngừ, không trả lời.

San mang tập hồ sơ và đĩa lưu ảnh ra cầu thang, chầm chậm đi về khu vực các trưởng phòng. Cô gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Nhè nhẹ vặn tay nắm, cô thò đầu nhìn quanh, bước hẳn vào. Căn phòng trống rỗng. Chiếc ghế xanh biếc được tạo dáng đặc biệt với nét uốn kim loại thanh thoát thu hút mắt nhìn kỳ lạ. Cô đến gần, rón rén thả mình vào lòng ghế. Cô ngồi chờ, rất lâu. ánh sáng rực rỡ bên ngoài toà cao ốc chuyển dịch. Những cơn gió xanh. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến San đánh bạo tháo chốt một cánh cửa kính vốn chỉ dùng để lấy sáng. Yên tĩnh. Cô gái nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ ngắn. Một trận gió trên cao mạnh đến không ngờ. Những hồ sơ giấy tờ trên bàn Vinh chấp chới tung lên. 20 bản vẽ trong tập hồ sơ cũng theo gió thốc bay. Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô gái thiếp ngủ. San mở choàng mắt. Vinh xem phác thảo trên máy, phóng to từng chi tiết, dừng lâu ở vài kiểu chữ tạo hình là lạ. Im lặng. Rồi anh khẽ nói với người tập sự :

- Tôi chưa thể chọn. Nhưng cô có thể đẩy kỹ vài mẫu sâu hơn nữa, OK? Ngày thứ hai đầu tuần sau, chúng ta sẽ cùng gặp khách hàng. Tôi tin là ổn. Cô sẽ được đề xuất nhận vào công ty…

Thứ hai. Ngày thi đầu tiên. San ngồi im sững. Sự lựa chọn lạ lùng. Tại sao tất cả những điều quan trọng nhất đổ dồn cùng lúc chứ ? Cô chầm chậm ngước nhìn lên :

- Anh biết không, tôi sẽ nghỉ việc. Thứ hai này tôi thi. Tôi đã rất muốn được làm việc. Nhưng như vậy là muốn nhiều quá …

5. Giấy báo trúng tuyển không đến. Thời gian trôi qua, căng thẳng. ”Có lẽ mình cần tìm một chỗ làm việc mới - San tự nhủ, ngồi im trong ô cửa sổ những buổi tối yên tĩnh - Mình đã bơi qua một đoạn sông rộng. Đã cố hết sức. Giờ đây, mình lại nhảy qua những phiến đá nhỏ. ít nhất là không được bỏ cuộc…” Chuông điện thoại lúc 9 giờ đêm. Giọng nói bình thản của Vinh vang trong máy :

- Em xuống cổng! Anh đang chờ ở đây, có một số tin tức.

San chạy xuống sân, rụt rè mở cửa. Vinh đưa cho cô một phong bì gửi về từ trư
ờng đại học. Giấy báo trúng tuyển kỳ thi cao học.

- Em ghi trong phần địa chỉ liên hệ là công ty ư ? - Vinh hỏi, mỉm cười.

- Vâng. Có lẽ lúc làm hồ sơ em quá bận rộn và rối trí - San cười rạng rỡ - Cảm ơn anh. Anh đã rất tốt với em dù em không còn được làm ở văn phòng nữa.

- Hãy xem tiếp này ! - Vinh đưa cho cô gái xem tiếp tờ hợp đồng yêu cầu thực hiện tiếp chương trình thiết kế quảng cáo sản phẩm. Phác thảo mà cô đã thực hiện - Mọi người ở phòng đang chờ em quay lại…

- Nhưng…

- Hãy nói ra những vấn đề, những khó khăn của mình. Luôn có những người bên cạnh sẵn lòng giúp đỡ em, San ạ - Vinh nói giản dị.

- Tại sao anh phải bỏ công thực hiện hoàn chỉnh mẫu phác thảo cho em ?

- Vì em đã ngồi lên chiếc ghế mà anh say mê. Vì em đã thích nó. Bài tốt nghiệp, anh suýt bị đánh rớt vì mẫu thiết kế đó. Nhưng một người trong hội đồng chấm thi đã nhìn ra ở nó một triển vọng nào đó. Ông ấy chấm vớt, rồi giới thiệu anh vào công ty. Chỉ nói rằng cho anh một cơ hội nhỏ, nhưng ông ấy đã thay đổi cả hướng đi cuộc sống anh. Sau này, anh biết, chúng ta thường lặp lại các vấn đề của nhau.

Anh đã gọi điện cho em, đã chờ em dưới con đường này, phải không ? - San thì thầm. Những chiếc xe băng nhanh trên đường, đèn xe cắt bóng tối thành những khối vuông đang căng đầy hy vọng hạnh phúc, những dự cảm tốt lành.

2 comments:

  1. "Chiec Ghe Xanh" diu dang lam, thanks Tiny!
    ''nhảy qua từng viên đá nhỏ sẽ băng hết con suối rộng''

    ReplyDelete
  2. chị Tiny ơi, em thích câu truyện này quá, nhẹ nhàng, dễ thương nhưng cũng rất sâu sắc với một cái kết như thế. "làm hết sức mình, nếu có thất bại cũng chẳng có gì hối tiếc..."

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)