My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Tuesday, November 28, 2006

Cái chuông gió

Bỏ hắn đi. Hắn không xứng đáng với em đâu. Người con trai nào không nhận ra em thì quên đi cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Chị em đã nói vậy mỗi khi thấy em “ngồi lặng” bên thềm, ngắm màu trời bình yên hay thức rất lâu bên bàn viết. Chị biết em nhớ và vẫn làm thơ về anh.

Cứ thế này, em sẽ gầy mất thôi. Những câu thơ của em nặng lòng nhưng buồn lắm. Người ta có cảm động đâu. Đấy, cả tháng hè không một bức thư.

Em vẫn im lặng. Em biết nói thế nào cho chị hiểu. Vì chính em cũng không cắt nghĩa nổi linh cảm và hành động của mình. Em tội nghiệp lắm, tội nghiệp lắm! Thơ em thật là đáng thương. Chị bực mình hét vào tai em. Em ù chạy. Em bỗng muốn thoát khỏi chị. Chị lúc nào cũng yên phận với cuộc sống bình lặng tẻ nhạt của miền quê. Chị không hiểu được em, cũng chẳng muốn thế làm gì. Em phải chạy, chạy thật nhanh ra cánh đồng, thả mình trên bãi cỏ. Cỏ may ngập đến đầu gối, gai gai, dặm dặm. Kệ. Em muốn được hàng ngàn ngọn cỏ may đâm vào để thấy mình vẫn sống, một chút đau đau rát rát có lẽ sẽ giải thoát cho em khỏi cái yên bình vô cảm khi xa anh. Em ngốc quá! Tất cả là tại em thôi. Ai bảo em cứ bị hút theo người ta và để dòng suy nghĩ đến. Ai bảo em cứ muốn sống như thế. Bông cỏ thơm lan hương vào lồng ngực. Em áp môi lên ngọn cỏ ngọt lành. Ghé tai xuống đất, nghe nhịp tim chậm lại. Ngửa mặt lên nhìn những đám cỏ mây mang bảy sắc cầu vồng. Hoàng hôn rực rỡ. Mây chiều xô đầu về phía rừng đang sắp tắt, chói đỏ. Đồng nội yên bình chợt lóe lên, lộng lẫy trong khoảnh khắc vàng. Đám mây xám vờn quanh mặt trời tụ lại như một tòa lâu đài nguy nga. Chỗ kia là cổng trời. Cái khoảng nhỏ màu xám trắng như thụt sâu hơn những đám mây đậm màu khác. Em vẫn nghĩ bước qua nó chắc sẽ tới thiên đường, chỗ lâu đài kia ấy. Và đằng sau nữa, hẳn có cả một cánh đồng thênh thang kì lạ đầy hoa thơm cỏ ngọt, mây ngũ sắc trắng vờn quanh trên đầu mà mây trắng mỏng như khói lẩn quât bên dưới lối đi. Em đã từng mơ về anh và em dắt tay nhau đi thung thăng trên con đường dài không biết về đâu, tay dang ra với những vì sao đang dập dờn bay như những đàn bướm khổng lồ. Giấc mơ ấy làm cho em hạnh phúc. Phải. Em đã hạnh phúc khi mơ và nghĩ về anh. Cả ngày em mơ. Cả ngày em nhớ. Và nếu anh có hỏi mùa hè này em đã làm được gì thì em sẽ im lặng. Nói em chỉ nhớ và mơ thôi sao. Em sẽ cho anh thấy sự đáng thương yếu đuối của mình. Thật em tội nghiệp không? Em có đáng thương như lời chị nói không? Em phải làm thế nào khi trái tim em luôn rung động, chỉ cần một làn gió nhẹ như giọng nói của anh đã làm nó run lên và như con lắc đơn trong bầu chân không ma sát, nó như rung mãi rung mãi, những tiếng kêu lanh lảnh, vừa trong vừa đặc sắc, vừa đơn độc như tiếng chuông gió ban đêm vẫn treo ở đầu nhà. Em đã thấy mình như cái chuông ấy…

7 giờ tối. Em giam mình trong phòng nghe nhạc. Việc ấy cho em cảm giác như ở Hà Nội vào thời gian mà em vẫn khắc khoải, hôm nào cũng như hôm nào, chờ anh đến. Em muốn vây bọc mình trong không gian gợi nhớ đến anh, dù chỉ là tưởng tượng. Tại sao em lại sống như thế? Em không biết. Có lẽ vì sống như thế , em thấy mình say mê hơn, một người để hướng tới cũng giống như một ngôi sao sáng đang ở phía trước con đường, nó là cho em tin và đi theo như mê hoặc mà lại không phải, chính là thứ ánh sáng trong lòng đã thúc giục em mà thôi. Em sẽ chết trong âm nhạc. Chị nói và lôi em ra khỏi phòng…Em giằng tay chị. Cả mẹ cũng góp sức kéo em đi. Một mình em làm sao chống lại nổi. Em đành bước theo mọi người ra “cánh đồng của nhà mình”- Em vẫn tự hào nói thế.

Đêm. Đêm như một bản nhạc không lời mà những âm thanh của nó mới là cái phần tự cất
lên ý nghĩa. Tiếng trở trăn của những cánh đồng quê thao thức. Lúc thì khe khẽ cựa mình. Con dế đêm giấu cây đàn vĩ cầm trong cọng cỏ ứ sương bắt đầu cất lên bài ca quen thuộc. Tiếng u u út út vừa não nung lại vừa mang âm hưởng vang dội của đồng quê. Râm ran ếch nhái. Chẫu tràng lách tách nhảy trong bụi lúa. Cá quấy mình làm sao động bờ mương. Gió vi vu thổi bung tóc rối. Em dang tay, mắt nhắm lại, cứ thẳng hướng mà đi. Con đường nhỏ trải mình tưởng dẫn lên mây trời giống in con đường em vẫn cùng anh đi trong mơ. Bất cứ cái gì gợi nhớ đến anh lại làm em tư lự. Không! Em không muốn thế. Em vừa muốn nghĩ đến anh, vừa muốn anh không chiếm quá nhiều phần trong tâm trí em đến vậy. Em ước mình như dòng sông, chảy đến tận nơi anh mà nguốn cội nói vẫn còn gắn chặt vào lòng đấy mẹ. Em muốn theo theo anh, bằng mọi giá nhưng chưa đủ can đảm từ bỏ quê mình. Hay đúng hơn, em chưa nghĩ đến chuyện phải đánh đổi anh bằng cả quê hương. Em cũng chưa nghĩ đến việc anh có yêu em không? Em chỉ muốn đi theo anh đến bất cứ nơi đâu, thế thôi. Nhưng em chưa dám làm. Em sợ. Con người thực tế trong em sợ mình không được tra lai những gì xứng đáng. Sợ anh không thấy hạnh phúc khi em bên anh. Mà em không muốn làm anh đau khổ?

Con sông quê em ngắn lắm. Nó chỉ đủ dài để làm vòng tay ôm trọn cánh đồng. Nó chảy ngập ngừng và miên man trong lặng lẽ. Em lớn lên bên nó từ nhỏ, vẫy vùng trong nó và thả tiếng cười trôi theo dòng nước. Em cũng ngập ngừng, miên man và lặng lẽ. Con sông quê em không chảy ra dòng lớn, không đi đến biển cả. Em không bao giờ ra khỏi miền quê yên ả này cả đâu. Chính vì thế, cái khát vọng đi xa trong em càng lớn. Em chưa từng nghĩ mình sẽ gắn bó với nơi này. Em không tưởng tượng được điều đó. Ngược lại, em chẳng sợ gì mà không nghĩ đến ngày em về quê anh, chia sẻ với anh những gì của miền Trung đói nghèo khắc nghiệt. Chúng mình sẽ cùng trao đổi với nhau về bài dậy, về một tác phẩm, và em sẽ viết , sẽ lam thơ về anh và các con. Hằng đêm, em sẽ cùng thức bên bàn anh viết, em sẽ nâng niu gấp thẳng một bản thảo chép nó lại vào trang giấy. Ngôi nhà của chúng ta nhỏ xíu và gọn gẽ. Một vườn hoa xinh xắn trước cửa và những luống rau xanh mướt. Em đã mơ một cuộc sống bình dị và tràn đầy ý gnhĩa, khi mà em và anh có thể sống hết mình cho đời và cho thi ca. Em mong ước điều ấy lắm. Anh không thể hiểu hết được đâu.

Anh đã từng nói anh mong ước có một cuộc sống biến động, không phẳng lặng, tẻ nhạt, tầm thường. Lúc ấy, em thâm nghĩ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau suốt đời, điều đó chẳng phải là một biến động lớn sao? Hẳn anh không nghĩ tới điều ấy. Anh còn mải mê tìm kiếm những gì xáo động ở một nơi nào đi kia..

Xem này! Mẹ chỉ tay lên trên cao. Trên ấy là cả một cánh đồng sao rực rỡ. Sao mùa này chi chít như đồng quả trĩu cành. Sao làm cho bầu trời đêm gần lại, tưởng chỉ với tay là hái được một chòm. Sao rơi xuống nước loang ra thành ngàn tia lấp lánh, sao rơi vào mắt em, thương nhớ. Chưa bao giờ, em lại thấy đồng sao đẹp đẽ và chưa yêu anh, em không thấy được sao là kì diệu, là tràn đầy nhung nhớ, là thổn thức không yên một nỗi trăn trở bồi hồi. Một chùm đèn sáng chuyển động nhanh về phía đông. Máy bay đang hạ xuống sân bay Nội Bài. Máy bay bay về Hà Nội.

Giá như con được bay trên đó một lần, con sẽ viết được rất hay đấy- Mẹ cười và âu yếm bảo em. Con sẽ làm thi sĩ. Cánh đồng sao này chẳng đủ níu giữ chân con. Con cần đi đến nhiều nơi và biết thêm nhiều thứ..

Mẹ không sợ con sẽ đi xa sao? Mẹ vẫn muốn con luôn ở gần mẹ cơ mà!

Thì mẹ vẫn muốn thế. Nhưng nhìn trong mắt con, mẹ biết... Cái chuông gió nếu không kêu thì chẳng còn ý nghĩa gì hết. Tâm hồn con mà không được bay lên, nếu con không viết, mẹ biết con sẽ khô cằn đi và đau khổ? Con sẽ là cái cây không bật gốc nhưng cũng chẳng thể nào xanh tươi. Cái chuông gió không thể kêu còn treo để làm gì, nó sẽ mối gỉ mất thôi.

Mẹ ôm em vào lòng, vẫn như ngày thơ bé. Chị ùa đến và kéo em đi. Hai chị em tung tăng như hai vì sao lạc không biết lạc đến mặt trời, rực rỡ và vui tươi trong đêm. Phải. Em là một vì sao trong đêm. Một vì sao trong muôn vàn vì sao. Dễ gì anh nhận ra em?

Khuya. Em bật lại một bản tình ca quen thuộc. Bản Romance đó anh! Bản nhạc trong cái đêm anh đến, nó đã tự nhiên rung lên từ chiếc đàn ghi ta của anh hàng xóm. Anh bảo đó là Romance. Ừ! Cái tên nghe quen. Vậy mà giờ em mới để ý. Như anh, giai điệu nhẹ, bình yên mà cuốn hút lạ lùng.

Em vẫn không thể chấp nhận, không chấp nhận cái điều chắc chắn xảy ra sẽ chỉ làm em khổ mà thôi.

Em lại ngồi dưới thềm trăng. Cau bung hoa tí tách. Quả non rụng đầy và lăn như một tiếng cười đêm. Cau trái mùa ít nhưng quả tròn to và ngon. “Thà ít nhưng đậm đà còn hơn”. Mẹ vẫn ngước nhìn chùm cau mùa này và bảo thế. Em chợt giận anh. Sao anh say mê nhiều người con gái thế làm gì cho trái tim thu về nhiều mất mát. Em giận anh mà lại thương anh. Giá có người con gái nào đủ sức hút bàn chân anh lại, anh sữ đỡ vất vưởng và phiêu diêu. Em cũng sẽ lấy đó làm hạnh phúc và không đuổi theo anh nữa. Em trách anh ngàn lần cũng chỉ bởi em nhớ anh còn nhiều hơn thế. Em vẫn giấu mẹ thức đêm, ngồi chờ một tiếng gà gáy sáng vì nếu ngủ, em không còn nghĩ đến anh được nữa. Mà em chưa muốn quên anh. Em muốn để lòng và sống trong nỗi nhớ. Chị bảo em thật điên rồ khi ấp ủ một tình yêu đơn phương vô vọng. Em biết chị chỉ nói thế thôi chứ trong mắt chị buồn lắm. Chị buồn. Vì chị cũng lặng lẽ thất vọng với chính cuộc sống tẻ nhạt. Như em, dụ sao còn được chút say mê sôi động của thị thành và cnf có một người để hướng tới. Cuộc sống của chị bình yên và nhỏ bé quá, để thời gian trôi qua như một trận mưa tháng bảy dài và vô nghĩa đến não nùng. Liệu đời em có giống chị không? Em sẽ đi, em yêu nơi này nhưng em muốn đi vì em còn muốn viết nhiều lắm. Em bỗng thấy, nếu không viết, có thể em không còn là em nữa.
Bông Quỳnh đã ngủ, rủ mình xuống một cách trễ nải thơ ngây. Thiên Lí toả hương vào nỗi nhớ dịu nhẹ, hoa treo đầy như vô vàn chùm sao ngọt . Hai mẹ con nhường nhau hứng từng giọt mưa loang loáng trên sân nhà. Trăng tháng bảy bình yên lạ. Cơn mưa chợt đến rồi chợt đi như người khách qua đường. Nửa bầu trời phía trước thi thoảng loé lên ánh sáng dài như rễ cây cổ thụ dòng sông sáng vàng hiện ra, đổ dần từ trên cao xuống, giáp mặt con nước như con sông bừng lên, trắng một khúc, khíc kia nằm trong vùng tối sẫm. Nó như đang tử mình, như một nỗi đau thỉnh thoảng chợt nhói lên khi em nghĩ về anh.

Đêm tháng 7- nửa bầu trời bình yên...

Tiếng chuông gió lại đổ hồi. Em đến bên nó. Từng tiếng một như rót vào tai. Đêm khuya thế, có còn kêu làm gì. Em thức để nhớ anh, lúc này cũng có ý nghĩa gì đâu? Nhưng em khong thể làm khác được, như vô ý thức ấy, một sức mạnh làm em không thể quên anh. Như tiếng chuông không thể kêu mỗi khi gió thổi. Nó vô tội mà. Em cũng vô tội. Nhưng tình yêu của em cũng có thể vô nghĩa như âm thanh của nó lúc này lắm chứ!.

Như bông cỏ dại lạc đường tìm được quê hương. Em thấy bình yên khi quay về đồng nội. Mẹ và em lại ra cánh đồng sao. Mẹ biết em buồn, day dứt và đau khổ. Mẹ biết em vẫn thức đêm để viết. Mẹ thương em mà không nói ra. Thành thử em thấy mình như có lỗi. Cứ lao đầu vào bàn viết để làm gì cho đến 2, 3 giờ sáng, có khi chỉ ngồi không và nhìn mãi vào tờ giấy trắng. Từ khi yêu anh, em đã mất dần sự quan tâm của mình với mẹ. Xin mẹ tha thứ có ích gì khi mà em vẫn để lòng yêu anh như thế.

Mẹ chỉ cho em hai dốm sáng đang chuyển động về phía sân bay Nội Bài và hỏi. Em ngập ngừng. Mẹ nói tiếp:

Thực ra không thể nói chiếc này bay thẳng, chiếc kia bay vòng được. Do vị trí đứng nhìn của ta mà thành vậy thôi. Con ạ! Đó là ảo giác đấy. “Có nhiều con đường dẫn tới Roma” mà. Cũng như thơ ca của con, công việc của con. Và, cũng như tình yêu...

Mẹ nhìn vào mắt em. Đôi mắt mẹ có khả năng nói lên tất cả mọi điều làm em vỡ lẽ. Phải rồi. Em nông nổi như một dòng sông cạn. Chỉ biết yêu mà không cần để ý anh có đau khổ hay không? Nhưng quên anh, cũng như không viết, em làm sao chịu được!

Đêm trước hôm em đi, em đứng lặng bên chuông gió hồi lâu. Chuông vẫn kêu như tim em vẫn đập vì anh, ánh sáng từ gian phòng của mẹ phản vào những ống thép nhỏ tạo lên nhiều tia lấp lánh. Em miết tay lên chúng, lành lạnh. Tháo chiếc chuông gió xuống, em đặt nó vào ngăn bàn. Tự hứa khi nào quên được anh, em sẽ treo nó ra. Nó sẽ lại cất lên những âm thanh kiêu hãnh, vui tươi.

Sáng dậy, tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh. Em ngạc nhiên, chưa kịp thốt lên lời thì lẹ đã đến bên cạnh em, thủ thỉ: “ Con tưởng con đi thì không có ai nghe chuông gió sao?..”

Mẹ ghé vào tai em thầm thì : “ Con ạ! Cái chuông gió chỉ có ý nghĩa và sống hết mình khi nó lấy cả tâm hồn ra mà âm vang”.

Mẹ! Điều quí giá nhất của em trên đời là có mẹ và gia đình thân yêu. Đó là chân trời bình yên để mỗi khi lầm đường lạc lối, em trở về và đi lại lòng mình. Mai này, em có thể đi tận đâu chăng nữa thì vẫn là nơi mà trái tim em hướng về chọn vẹn. Cả cái chuông gió vô tư và hồn nhiên, chỉ biết rung động hết mình như một lẽ sống cho đời. Anh nhỉ! Cái chuông gió chỉ có ý nghĩa và sống hết mình khi nó lấy cả tâm hồn ra mà âm vang.

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)