My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Tuesday, November 28, 2006

Không có gì tuyệt đối - Đinh Lê Hương

Ngày...

Sáng nay khi chạy như điên từ bãi đậu xe vào lớp cho khỏi muộn, mình đã nhìn thấy một người - không, chính xác là chỉ thấy mỗi khuôn mặt. Nhưng mình không thể lẫn được, khuôn mặt ấy mình đã nhìn đến thuộc lòng trong một quyển album cách đây 2 năm. Bây giờ, có lẽ là sau bao biến cố như thế, nó đã già dặn hơn xưa nhưng đôi mắt thì không có gì thay đổi, vẫn là đôi mắt to mênh mang buồn ấy, đôi mắt mà mình đã từng nhìn đầy ghen tuông, không hẳn, cả ganh tị nữa. Có gì đẹp hơn mắt mình đâu?. Tại sao cô ấy lại ở đây? Thế còn anh?

Ngày...

Mình không thể kiên nhẫn được. Mình luôn luôn không thể kiên nhẫn được trong mọi chuyện có liên quan đến anh. Hai năm trước đã thế. Và bây giờ vẫn thế. Nhưng mình chưa thể xông đến cô ấy mà hỏi, không thể thì đúng hơn. Mình sẽ phải tìm cách khác vậy, mình sẽ phải chờ thời cơ vậy. Như hồi xưa mình đã tìm cách khác với anh, đã kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất kể cả khi biết anh đã có người yêu ở nhà,rất xinh, yêu nhau lắm... Mình đã chộp được, và bây giờ chắc cũng thế. Trời ơi! Mình tưởng rằng đã quên anh rồi, thế mà khi nhìn thấy cô ấy mới biết là chưa hề, chính xác hơn là không hề và không thể quên được!

Ngày...

Pete lầu bầu, tay cầm điện thoại quay tít. Tao không thể hiểu được bọn Việt Nam chúng mày. Muốn hỏi gì nó thì cứ hỏi thẳng, tại sao phải nhờ tao?? Cậu ta nhún vai "Why don''t you speak straight your mind?" Cái điệu quay điện thoại này làm mình nhớ anh dễ sợ. Anh bảo Ở Việt Nam nhé, chú nào có di động thì khệnh lắm. Chả bù cho bên này, người ta phát không cho. Bọn anh á, thằng nào cũng đói nhưng di động chất một đống quanh giường, tay lúc nào cũng quay tít : Alô mày đang ở đâu đấy?. Trong toa-lét đây, còn mày ở đâu? .Trong toa-lét bên cạnh!!! ?Anh chỉ giỏi bôi bác, bọn em có thế đâu? Bọn em là con gái thì phải khác chứ! Dĩ vãng ơi là dĩ vãng, tại sao mày không để tao yên?

Mình nháy mắt - nó đẹp đấy chứ? Thôi đừng làm bộ nữa? - Ðẹp, hấp dẫn, nhưng tao ngại. Con gái Việt Nam rắc rối lắm, như mày chẳng hạn. Cười trừ, mình chẳng đẹp, cũng chẳng hấp dẫn, còn rắc rối thì có. Có lẽ vì thế mà không lúc nào mình được yên với quá khứ của anh, thì quá khứ của anh hoàn hảo thế cơ mà. Chỉ giống mình ở mỗi chỗ cũng rắc rối, thích gây sự. Nhưng chính vì thế mình mới có được anh, mặc dù cái có ấy chẳng hoàn toàn chút nào. Và chính vì thế mình mới phải chạy nửa vòng Trái Ðất đến đây. Còn anh thì sau đó cũng về nước. Mình đã đinh ninh, đinh ninh trong đau đớn, rằng họ đã quay về hạnh phúc bên nhau và rằng mình chỉ là một hạt cát trên đường anh đi. Mình đã đau đớn, rất lâu, và đến bây giờ vẫn chưa hết. Vậy thì tại sao bây giờ cô ấy lại ở đây? Một mình?

Ngày...

Pete kể nó chỉ bảo nó tên Phương, người Việt Nam, mới sang, một mình, đang ở cùng cô chú. That''s all - cậu ta nhún vai. Hỏi về người yêu, nó bảo không ai yêu tôi cả rồi cười. Nó có cái cười xinh lắm - Pete bình luận. Nhún vai, liệu đó có phải là một thói quen của con trai, một cách để biểu lộ cảm xúc không? Anh ngày xưa cũng hay nhún vai lắm. Nếu đã biết không quan trọng sao em cứ vặn vẹo anh mãi làm gì? Rồi bây giờ anh biết trả lời thế nào cho em hài lòng đây. Nói không thì em không tin mà nói có thì em lại đau lòng. Tại sao em cứ thích làm khó cho anh thế nhỉ?? Hay nói gì thì nói, em cũng không thể thay đổi được sự thật đâu! Sự thật nào hả anh? Có phải cho dù em cố gắng đến mức nào thì anh cũng không thể quên cô ta phải không?

Nó chưa có người yêu thật chứ?? - Pete lo lắng hỏi - Liệu nó có thích tao không? Láo toét - mình nghĩ thầm - Biết thừa là tuy mới sang nhưng đã làm bọn con trai ở đây náo loạn hết cả lên còn giả bộ! Cái tính ấy vẫn không thay đổi tí nào. Anh đã từng kể là anh và cô ấy yêu nhau, tất cả mọi người đều biết nhưng nếu có ai hỏi thì cô ấy bảo là cái bạn đẹp trai đó chứ gì? Không dám đâu, làm sao giữ nổi!!! Mình chúa ghét bọn con gái giả dối. Như mình, mình yêu anh, và nói thẳng ra điều đó. Có sao đâu. Cuối cùng mình cũng đã có anh, có điều mình nắm giữ được một phần quá ít, nên cuối cùng đành buông ra trước khi tự nó tuột mất. Mình đã rất hạnh phúc, và cũng đã rất đau đớn. Hạnh phúc đã hết, đau đớn vẫn còn đây. Sao mà mình nhớ anh thế?

Ngày...

Cô ấy đến thẳng chỗ mình. Này, mình ra ngoài nói chuyện một chút đi. Có gì muốn cứ hỏi tôi, đừng nhờ Pete nữa. Mình định hỏi sao cô ấy biết nhưng lại thôi, cô ta rất thông minh, chắc nhìn cảnh Pete thì thào với mình mà đoán ra. Cũng không loại trừ khả năng cô ấy đã biết mặt mình - nhưng chắc là không, mình và anh có cái ảnh chung nào đâu. Anh không thích chụp ảnh, vì ảnh không thể hiện được hết cái đẹp trai của anh. Kiêu không?? - anh cười, nụ cười mà có lẽ cả đời này mình cũng không thể quên được. Chứ không phải vì anh sợ sẽ để lại bằng chứng à? Em lại thế rồi, đến bao giờ thì em bỏ được cái giọng ấy đi hả?? Anh có bao giờ biết được rằng mình vẫn nhớ từng câu từng chữ mình và anh đã nói với nhau không? Tại sao em không thể để cho quá khứ của anh được yên? Ðó là câu nói cuối cùng của anh, và từng âm tiết của nó vẫn mãi ám ảnh mình cho đến tận bây giờ. Tại sao ư? Có thế thôi mà anh cũng phải hỏi hả anh?

Chưa gì mình đã thấy khớp, rõ ràng cái quá khứ và rất có thể đang là hiện tại của anh hoàn hảo quá, vừa thông minh lại tự tin và sắc sảo nữa - mình cay đắng nghĩ - mình làm sao sánh được. Thông minh, đó là tư chất của con người và hầu như không ai có thể luyện tập để trở thành thông minh được. Cho em này. Anh lấy đâu ra cái của quý này thế? Làm giả! Phải vận dụng cái đầu chứ. Nhỡ bị bắt thì sao? Anh chưa bao giờ bị bắt cả, mỗi ngân hàng anh có một thẻ, tất nhiên là rút ít thôi, giải quyết những khó khăn tạm thời ấy mà. Chẳng lẽ lúc nào cũng cho điện thoại đi ở? Sao bọn khác nó không phải sống như bọn anh, nào là đi cầm đồ, nào là làm thẻ giả... Em chẳng hiểu gì cả, thế mới vui chứ, mới cả bọn nó mà cũng thông minh như bọn anh thì chúng nó chả làm giả từ lâu rồi. Ðấy không phải là thông minh mà là khôn lỏi. Ðó chỉ là vấn đề từ vựng thôi em ạ! Anh có nghĩ đã hai năm rồi
mà giọng nói của anh vẫn ở quanh em như thế không?

Cô ta và mình đứng đối mặt nhau trong sân trường. Mùa này thời tiết ở Virginia lạ lắm, lúc thì cảm tưởng oi nồng như ở nhà, lúc thì gió thổi ù ù lạnh cóng. Nhưng trời thì lúc nào cũng cao và xanh. Bây giờ gió đang thổi mạnh, lá đỏ cây sồi thi nhau rụng xuống sân trường lộp độp. Cái váy ngắn của cô ấy bay bay, chân trần nhét trong đôi ủng cao, tóc xoã ngang lưng, trông cứ như bọn high school chứ không phải đang học cao học. Ðột nhiên cô ta ngồi thụp xuống,nhặt lá cây rồi thốt lên : Ấy có thấy giống Việt Nam không? Cứ y như lá bàng ấy! Có vài giọt nước trong veo rớt lên chiếc lá, chảy ngoằn nghèo theo sống lá, rơi xuống đất. Anh ạ, trời không mưa đâu, không như cái hôm em đứng lặng sau cửa kính, nhìn anh bước đi xa dần, mà sao em vẫn thấy lòng thắt lại. Mình nhớ Việt Nam quá. Ừ mình cũng thế! Mình nghẹn lời và phải cố gắng lắm để không khóc, một đứa đã là quá đủ rồi. Anh ơi, giờ này anh đang làm gì và ở đâu?

Tất cả ghen ghét, tị nạnh, ghen tuông... trong mình bay đi đâu hết.

Phương ơi,mình có lỗi. Ấy có lỗi gì đâu - cô ấy nuốt nước mắt, cố cười - Chúng mình cùng tên là Phương, cùng một tính tình, cùng yêu anh ấy, và cuối cùng thì cả hai cùng không giữ được anh ấy.Tại sao? - mình cuống quýt hỏi - Anh ấy đã về Việt Nam rồi, và anh ấy vẫn yêu Phương lắm cơ mà. Chính vì thế chúng mình mới chia tay nhau đấy chứ?! Mình biết - cô ấy dịu dàng nói - Nhưng mình lại yêu anh ấy quá đến mức không thể chấp nhận được một phần đời anh ấy dành cho Phương, dù là rất nhỏ thôi.

Thôi đừng buồn nữa - đến lượt cô ấy an ủi mình - Phương biết không, mình yêu anh ấy đến mức không thể chịu được ý nghĩ là tất cả những người con gái khác đều có cơ hội với anh ấy, trừ mình ra. Nhưng bây giờ mình biết là trừ cả Phương ra nữa, có lẽ chúng mình nên mở một club thôi, chẳng mấy chốc mà đông, tha hồ mà vui, anh ấy thì thiếu gì người yêu cơ chứ. Cô ấy cố đùa, còn mình thì cố cười. Anh ơi! Có bao giờ anh nghĩ đến tình huống này không? Tự nhiên em khao khát được nhìn thấy anh ghê gớm, dù chỉ một lần thôi, và chỉ là nhìn thôi. Chứ dĩ vãng thì đã xa quá rồi!

1 comment:

  1. mỗi lần đọc..cứ có cảm giác như muốn thổn thức..

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)