My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Tuesday, November 28, 2006

Có lúc chợt nhận ra - Phương Hoa

Cây

Vinh bắt gặp Khôi trong buổi giao lưu gặp mặt nhóm fanclub “cái tôi - Me, myself and I”.

Sự ra đời của nhóm fan xuất phát từ những phớt đời của cá nhân với xung quanh, có khi là sự lập dị khác người và nhất là, yêu cái tôi đến mức phải lòng chính mình trong gương. Nhấp link dễ, giao diện ấn tượng bởi rùm beng những trái tim đỏ chói chạy loằng ngoằng, fanclub mới lập nhưng thu hút nhiều thành viên, và nguy cơ bùng phát. Thành phần đa
dạng, mọi người dễ tưởng đây là nơi dành cho những con người cô độc, có lẽ vì lý do nào đó nên bị bỏ rơi khỏi xã hội này. Thực tế ko thế. Lâm, trưởng fanclub, lúc nào cũng dẫn chị người yêu xinh kinh khủng đến họp fan, và các cô xinh xắn thì rất nhiều...

Giống mọi lần họp fanclub, Vinh ngồi vào bàn ngay sát sân khấu, cái bàn chỉ có 1 ghế và hình như cũng ko ai muốn lên vị trí đó để ngổi. Ai cũng nhắm 1 chỗ phía dưới 1 chút, tối tối 1 chút và dễ tụ tập 1 chút. Vinh thích ngồi đây, từ hôm thứ 6, buổi họp lần trước, để nhìn cho rõ người dẫn chương trình, với cái cảm giác thật gần. Người dẫn chương trình mới đã bắt Vinh chú ý khi lần đầu tiên xuất hiện. Ko lạnh lùng người mẫu và vô hồn như hình tượng các chàng trai hot được hâm mộ. Khuôn mặt buồn buồn, vẻ kênh kênh khiêu khích, lời nói chẳng văn vẻ tí nào, lại còn có phần xách mé, chỉ thế thôi. À, cả cái giọng ngộ ngộ như bị nghẹt mũi, Vinh đã tự nguyện cho người ta bắt cóc quả tim duy nhất...

Bản nhạc vang lên làm Vinh giật mình, từ nãy Vinh ngồi mường tượng lại lần đầu tiên gặp Khôi, đã “chết” Khôi, trở thành người yêu Khôi thế nào, và chợt nắm chặt tay Khôi như sợ mất. Hành trình đi tìm cái tôi bắt đầu từ khi Vinh chia tay mối tình đầu, ngỡ rằng sự bình yên sẽ tốt hơn cho Vinh. Nhưng nó đã dừng lại khi Vinh gặp Khôi, chất chứa hàng đống những bí ẩn mà Vinh muốn biết.

- Anh lấy thêm đá nhé, càfê hết lạnh rồi, hay thêm đường. Quên, để em lấy thêm thuốc cho anh, anh đừng hút nhiều quá...

Khôi ko hẳn đang nghe nhạc, nhưng ko thay đổi tâm trạng khi Vinh hồ hởi. Vinh cũng tiếp tục công việc của mình ko thắc mắc.

- À anh này, lát về nếu ko đi đâu thì qua nhà, em đi chợ rồi, em nấu cơm anh ăn nhé.
- Ừ.
- Mà anh có quần áo mùa tới chưa, em đã mua 1 bộ cho anh, đẹp lắm đấy, ko biết anh có thích ko nhỉ.
- Anh có rồi mà em.

Khôi ko nhiệt tình và tỏ vẻ khó chịu để Vinh có thể nhận thấy. Hơi xịu mặt nhưng Vinh xoắn xuýt lại ngay để châm thuốc cho Khôi. Sáng nay lại được nghỉ học, Vinh đã lang thang đi khắp các cửa hàng quần áo kiếm cho Khôi 1 bộ vừa mắt. Mùa đông nên dễ mặc và dễ mua hơn. Vinh mua 1 cái quần kaki ống đứng, 1 áo khoác có 2 túi khá ấn tượng, kết hợp vào Khôi có thể đi làm và đi chơi. Vinh hy vọng nó ko như bộ lần trước, Khôi chỉ đụng 1 lần để Vinh ko quá buồn rồi để nó ở đâu ko biết. Còn Vinh, những dịp quan trọng Vinh đều dành chỗ cho bộ váy nâu Khôi đã mua tặng nhân sinh nhật đầu tiên từ khi 2 người yêu nhau. Nó thật quan trọng. Và từ đó, hình như rất ít những món quà Vinh nhận được từ tay Khôi. Ko phải Khôi ko tặng, nhưng mỗi lần gợi ý Vinh đều nói ko cần, và bảo sẽ nói với Khôi lúc nào Vinh cần thứ j. Dần dà, Khôi ko hỏi Vinh nữa, và cũng ko thấy Vinh đề nghị Khôi điều j. Mỗi lần gặp nhau, Khôi đưa ít tiền cho Vinh chi tiêu. Ban đầu, Vinh còn giãy nảy “em đâu còn là trẻ con”, nhưng sau cũng phải đồng ý vì sự kiên quyết của Khôi, nhưng với điều kiện đó sẽ là tiền dành dụm của 2 người.

Vinh yêu Khôi như thế, Vinh muốn Khôi được nhiều thật nhiều, nếu là những j Vinh có thể làm. Vinh bỏ hết xì xào rằng là con gái thì phải kiêu, phải thế này thế kia. Vinh xinh ko hẳn xinh, nhưng chỉ cần dừng ánh mắt 1 chút, chẳng ai dứt ra nổi 1 đại dương dập dềnh cảm xúc và dập dềnh những con xúc xắc đáng yêu luôn cựa quậy. Yêu Khôi, Vinh hài lòng với những việc mình làm, hài lòng với cái cảm giác phụ thuộc, đeo bám. Ko hiểu vì Vinh yêu Khôi quá nhiều, Vinh sợ mấtKhôi bất cứ lúc nào, hay vì bản thân Vinh muốn thế. Sự lạnh lùng, thậm chí là xua đuổi, Vinh quen dần khi ở bên Khôi. CŨng có lúc Vinh tủi thân và khóc, những chỉ cần 1 lời dỗ dành của Khôi đã làm Vinh nín lặng. Khôi đã quá quan trọng, ko có khôi, Vinh sẽ ko còn là Vinh nữa. Như 1 cái cây, héo mòn khi ko có đất màu nuôi dưỡng.


Đất

“Mày ơi tối nay nhậu nhé”.

1 cái tin ngắn ngủn như thế đủ kéo Khôi ra khỏi cuộc hẹn với Vinh, thật quá tàn nhẫn. Nhưng Khôi biết Vinh ko giận, và Vinh cũng quen vậy rồi. Khôi sẽ thông báo với Vinh bằng 2 tin nhắn, 1 lúc đi và 1 lúc về, nếu đột xuất sẽ đặc cách 1 cú điện thoại.

- Vinh, tối nay anh bận, hôm khác sẽ đi với em.
- Vâng vậy anh đi nhé. Mà... à thôi, anh đi cẩn thận.

Vinh đã muốn lắm được biết Khôi bận việc j.

oOo

- Tao ko hiểu nổi mày. Chắc tao chưa yêu.

Huy thắc mắc 1 cách ngây ngô, ko hiểu thằng bạn đang có những thứ kinh khủng j trong đầu. Lật lật con mực bé xíu đen xịt trong cái đĩa nhôm bập bùng lửa cồn, Huy mặc kệ Khôi ngồi bần thần nghĩ ngợi j đó.

- Chắc vậy, ko hẳn tao ko yêu Vinh, tao có yêu, nhưng tao thèm cái cảm giác được chiều chuộng người yêu, tao ko có cơ hội.

Những lúc ở bên nhau, Khôi sẽ nhìn về 1 hướng nào đó, làm 1 việc j đó, còn Vinh chỉ làm 1 công việc duy nhất, ngồi cạnh Khôi, ngắm nhìn Khôi và làm tất cả những j Khôi muốn. Khôi đến nơi Vinh trọ, sở thích quen thuộc làm Khôi dán mắt vào màn hình vi tính với những trò chơi điện tử, để Vinh loay hoay 1 mình với bữa cơm thịnh soạn dành riêng cho Khôi. Biết buổi tối Khôi đến, Vinh đã về nhà sớm hơn mọi ngày, ra chợ tìm những món ngon nhất của buổi chiều, say sưa chuẩn bị cho đến khi Khôi đến. Chưa có ngay 1 mâm cơm khiến Khôi ko vui cho lắm. Thực sự, Khôi ko muốn Vinh vất vả 1 mình, nhưng Khôi hình như đã quen thế, và kệ Vinh. Tạm hài lòng với mâm cơm cả 1 chiều vất vẻ, Vinh lén ngồi khẽ khàng bên cạnh Khôi, ngắm Khôi 1 chút trước khi cả 2 thưởng thức 1 bữa ăn ngon lành. Khôi luôn chăm chú trong mọi việc làm, kể cả khi chơi 1 trò chơi điện tử. Công việc đòi hỏi Khôi như vậy. Làm sao 1 phóng viên có thể lơ là trong khi thu nhận thông tin. Nga cả việc MC làm hộ cho bạn Khôi cũng làm hết mình và rất tập trung. Cũng chính vì công việc mà Khôi ko có nhiều thời gian cho Vinh. Nên Vinh quí từng phút bên Khôi, hơn cả những j Vinh quí nhất. Cái cách Khôi tập trung Vinh ko thể diễn tả được tình cảm dành cho nó, chỉ biết là, yêu lắm.

- Em làm j thế, ăn cơm thôi, anh đói rồi.
- Vâng. Vinh hơi giật mình, dứt ánh mắt và nghĩ giá như Khôi ngồi cho Vinh ngắm thêm chút nữa.

Vinh quên và chạy xuống bếp lấy khăm ăn, chưa lên đến nhà đã nghe tiếng bỏ đũa đánh xoảng. Hớt hải, Vinh thấy Khôi đã vứt đôi đũa, mặt mày nhăn nhó.

- Anh, sao vậy?
- Anh ko ăn nữa, anh ko hiểu nổi em.
- Sao ạ? Vinh ko hiểu có chuyện j và thực sự lo lắng.
- Em ko biết anh ghét cay ghét đắng những bữa cơm thế này à. Đi họp hành, bạn bè anh đã chán lắm mấy nhà hàng khách sạn. Giờ em lại bắt anh nuốt mấy thứ này, thật ko thể chịu nổi. Cơm bụi còn ngon hơn những thứ em làm.

Bất giác, nước mắt chảy ào ào, Vinh chạy nhanh đổ úp mấy đĩa thức ăn, vấp cả chén rượu thuốc Vinh mua của bác cho thuê nhà để Khôi bồi bổ sức khỏe. Vinh ngồi sụp xuống và tức tưởi khóc.

- Em đã làm 1 bữa cơm thật ngon, anh biết em đã vất vả thế nào mà. Nếu em ko biết, anh nói cho em cũng được chứ sao phải quát mắng như thế...

Cả 1 buổi tối vui vẻ trong hy vọng của Vinh đổ vỡ hết, chỉ còn cảm giác tủi thân và giận dỗi. Hết cơn giận, Khôi nhận ra lỗi của mình, ôm Vinh vào lòng như đứa bé, dỗ dành. Khóc thật lâu rồi nước mắt Vinh khô hết trong lòng Khôi. Vinh chẳng còn nghĩ j về những điều vừa xảy ra.


oOo

- Thế mày với Vinh yêu ngược rồi. Huy kết luận.

Cụng chén tâm trạng, Khôi dốc ruột gan, bảo rằng đã nối lại liên lạc với 1 cô bé người yêu cũ.

- Nó ở bên Niu, trước yêu tao, cũng định yêu lại nhưng lại chưa, cứ coi như người yêu...
- Nối lại liên lạc là sao?
- Tao cảm thấy dễ chịu lắm. Như được bù đắp sự thiếu thốn.

Những câu yêu thương Khôi nói ra với cô bé đó dễ dàng và thoải mái, ko như với Vinh. Mặc dù, nếu là 1 cô bé khác, Khôi cũng sẽ nói được như thế, như 1 thứ nhu cầu cần đáp ứng. Khôi đã tự hỏi vì sao Vinh ko là nơi Khôi gửi gắm những lời yêu thương ấy. Khôi chưa từng thổ lộ 1 câu yêu thương ngoại trừ lần đầu tiên khi chấp nhận yêu Vinh. Bắt đầu, Khôi đã hơi sốc vì tình yêu mãnh liệt của Vinh, cũng ngạc nhiên về quá nhiều những thứ Vinh dành cho Khôi. Và dần dần, Khôi ko tham dự vào tình cảm của Vinh, cách yêu thương của Vinh. Khôi cũng đã thú nhận với bản thân và những người xung quanh rằng Khôi tự mãn về 1 người yêu quá phục tùng mình. Dường như Vinh và Khôi cứ khăng khăng 2 con đường ko có điểm trùng nhau.

- Con bé nghĩ tao đang yêu điên cuồng cơ đấy, lời lẽ nồng nàn thế cơ mà, hà hà.

Khôi ngừng lại, tắt cái cười giả tạo, trở lại ý nghĩ bản thân đang trốn tránh.

- Hình như tao đang đóng lại vai của Vinh. Tao ko hiểu được. Ko phải tao ko muốn yêu thương, chỉ là tao ko muốn quen với việc bị yêu.

Khôi càng uống, càng thấy 1 tên ngốc đang diễu xe lòng vòng trong óc, nhưng ko thể kéo nó dừng lại. Khôi lờ mờ nhớ là cả người và xe đã phải chật vật để về đến nhà. Và ko có 1 tin nhắn thông báo cho Vinh. Ko biết Vinh có thức để lo cho Khôi như mọi lần ko.


Ánh sáng

Khôi nhận được tin nhắn của Vinh vào sáng thứ 7 như thường lệ. Dù ngái ngủ Khôi vẫn ko quên đó là 1 tin nhắn quen thuộc cho cái hẹn buổi tối của những đôi yêu nhau. Ko nhắn lại, Khôi ngủ nướng tiếp cho đến trưa của 1 ngày nghỉ đẹp trời. Hôm qua, Khôi chat với cô bé đó đến sáng, hẹn hò cho 1 ngày hội ngộ, 1 tình yêu đẹp khi cô bé về nước, dù thực tế là ảo tưởng.

Bữa cơm ngày cuối tuần rất ngon làm Khôi suýt quên cái hẹn với Vinh. Muộn nhưng Khôi vẫn chậm rãi điều khiển chiếc Majesty cho đúng luật giao thông. Ngạc nhiên và có phần bối rối khi cái bàn quen thuộc ko có khuôn mặt của Vinh. Đang ngó nghiêng, Khôi được người phục vụ chuyển cho 1 lá thư tay ko tem, rất thơm. Khôi chợt nhận ra mùi nước hoa, của Vinh. Nhưng dòng chữ ko hoa văn, luôn cứng cáp:

“Em đã đóng vai cô bé đó từ lần anh nói chuyện với anh Huy. Em đã xin được nick. Nói chuyện với anh, nghe những lời yêu thương, thật hạnh phúc anh ạ. Tiếc là địa chỉ ko phải là em. Em ko hiểu. Chỉ biết rằng, em yêu anh, muốn yêu anh hết tâm trí của em, và muốn anh được hưởng trọn vẹn tình yêu đó. Nếu yêu em, mà ko nói được lời yêu em, anh cứ viết ra cho em như thế này cũng được. Còn em biết, ko phải anh ko yêu em. Đúng ko anh? Nhưng có lẽ cho đến ngày hôm qua em ko còn kiên nhẫn để yêu anh, để hiểu anh... Xa anh rồi, em chỉ muốn nói, anh ơi, làm 1 người bình thường, ôm ấp nuôi dưỡng 1 tình yêu bình thường, nhiều khi, có thể là 1 điều khó khăn, nhưng sẽ làm được khi thực sự yêu, yêu và chấp nhận những j mình có. Anh nhé. Em yêu anh.”

Khôi đánh rơi bức thư có mùi của Vinh, cái mùi mà lần đầu tiên Khôi nhận ra rằng Khôi đã là kẻ may mắn thế nào khi được sở hữu nó. Khôi lấy máy, biết rằng, để nhắn 1 tin nhắn cho người Khôi yêu nhất, thú nhận 1 điều ý nghĩa nhất với bản thân Khôi, ngay lúc này và tất cả những ngày còn lại; là Vinh, cô gái bé nhỏ nhưng trong tim là rạng rỡ thứ ánh sáng của khát khao yêu thương, để rồi, nuôi sống cây và làm giàu cho đất. “Anh đã sai...”

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)