My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Tuesday, November 21, 2006

Tiếng sét không có chỗ đánh trúng..

 Những lúc thấy Hiền bùng lên phẫn nộ, tức tối gì đó, lông mày của Hiền cong vòng, giọng nói của Hiền cất cao lên, nhọn hơn, bén hơn, vang hơn thì Nam đùa giỡn ngay. Nam giả vờ kêu cứu kêu gọi bâng quơ.

- Ai có hộp quẹt ga tránh xa. Cháy đó.


- Bà con có gì cần nướng mau đem lại đây.


- Người nào rảnh chạy đi mua cho cổ lít xăng, đổ vô bảo đảm cháy phừng phừng.


Nhưng Hiền biết, Nam đang giúp Hiền dằn xuống cơn giận tức.


Nam cũng thường nhái giọng thiên hạ, ra sức lượm lặt hết mấy thứ tiếng nói riêng biệt ở quê hương bản quán của kẻ này người nọ, dù chẳng biết nó có nghĩa gì, để chọc quê Hiền.


- Chu choa! Răng tên Hiền mà chẳng thấy chút xíu xiu hiền mô tê chi chi ở trong người hết vậy kìa?


Và những lúc ấy thì Hiền bặm môi lại, nguẩy đầu liếc một cái dài từ đầu tới cuối căn phòng, cho dù chỗ đó nhỏ hay lớn, rộng thênh thang hay hẹp té. Nhìn mặt Hiền lúc đó Nam thấy buồn cười lắm. Nam thích lắm vì đã làm Hiền phát tức tối, giận dỗi.


Nhưng mà Hiền không giận Nam. Hiền chỉ giận những thứ mà Hiền cho là “nhìn muốn đá cho mấy cái”.


Trong cơ quan ít người ưa Hiền vì Hiền hay nói thẳng, mà người đối diện hoặc vắng mặt đều nghĩ Hiền đang nói theo kiểu móc họng họ.


Thấy Hiền không se sua chưng diện, có người khen:


- Hiền giản dị quá hả.


Hiền trả lời ngang ngạnh:


- Tôi giả bộ đó.


Người nọ cố vớt vát:


- Giả bộ nó lộ ra ngoài chị ơi.


Hiền nói tỉnh bơ:


- Nhưng mà tôi giả bộ khéo lắm.


Câu chuyện nhỏ đó truyền đi vài ngày thì đủ khắp cái cơ quan nhỏ xíu. Thiên hạ nghĩ Hiền đang thấy thấu ruột gan của họ, nói chuyện với họ bằng kiểu cách đứng trên nhìn xuống.


Hiền không giỏi nổi bật nên người ta không ghét, người ta chỉ ngán thôi vì người ta không thể làm những điều Hiền làm.


Nhà bạn neo đơn có đám ma, Hiền sang ở luôn mấy ngày, tang gia bối rối, chỉ còn Hiền bình tĩnh sáng suốt, tối tối ngồi đếm tiền phúng điếu, ghi sổ thu chi rạch ròi, chính xác đến từng năm trăm đồng kim loại sáng choang.


Đi bơi thấy gã dê bệnh hoạn cứ rình rập gõ cửa phòng tắm nữ xin dầu gội, leo lên thùng rác ngó qua phòng thay đồ nữ, Hiền bám theo hắn như hổ săn mồi. Hắn bơi kiểu gì Hiền cũng cứ bơi ngửa, đập chân đùng đùng ngay trước mũi cho hắn sặc nước đầy mũi, uống vô số ngụm nước hồ chát xít lè lưỡi, cho đáng đời, cho nó biết mặt, cho nó chừa.


Vậy mà Nam dám chơi với Hiền.


Người ta chọc cách gì, hai người cũng cứ cười cho qua.


Đi chơi đêm, Hiền cho phép Nam đi theo. Không phải đi cho có cặp mà để có người đưa Hiền về tới nhà, Hiền khỏi sợ rơi vào cảnh một mình thân gái đường khuya.


Đi ăn, Hiền quơ đũa chiến đấu với bạn, giành xúc mì xào dòn vào chén cho Nam; tỉ mỉ khều thịt ốc dừa nhỏ bằng móng tay cho Nam ăn năm con rồi nói thôi đủ phần rồi.


Ngày 14-2 hai đứa đi chơi, ngồi uống nước ở công viên bờ sông tới khuya. Nam trả tiền. Hiền không tặng quà cũng không có quà tặng.


Ngày 8-3, Nam thích mê mẩn khi móc tiền mua một con vịt nhồi bông vàng lườm như miếng trứng chiên. Hiền nhăn mặt, xé tờ giấy gói hoa hòe để lót tay khi cầm món quà cất vào trong tủ kiếng.


- Mấy loại này làm tôi dị ứng.


Hiền luôn miệng xưng tôi với Nam. Cả hai cùng nhớ rất rõ một điều và không muốn nhắc tới. Ngày sinh của Nam hơn Hiền hai mươi mốt ngày, nhưng năm sinh của Nam thua Hiền hai năm.


Nhìn chung, Hiền dữ tính và hơi vụng.


Nhưng Nam thích Hiền, những người con gái khác không làm cho Nam có cảm giác lung tung, lộn xộn. Vừa dễ chịu vừa bực mình, vừa e dè vừa ưa thích.


Hiền thuộc mặt tất cả các màu áo mà Nam đã khoác lên mình.


Cái áo nào làm biếng giặt, mặc hai ngày liền, Hiền kê mũi hít, bĩu môi nhắc nhở “bốc mùi hôi rồi đó nghe”.


Nam sắm một đôi giày mới, Hiền nhấm nhẳn đay nghiến: “đi tới đâu, đi với ai mà phải mang giày đẹp?”.


Đôi lúc điện thoại của Nam hết pin hoặc quên đem theo, Hiền lên giọng quát yêu khi nghe tiếng Nam alô sau đó :“Sao dám không trả lời quí khách hả?”.


Vậy mà có lần Hiền khóc.


Hiền nói với Nam, nghe có mùi sân khấu điện ảnh:“Tự nhiên lúc này thèm một bờ vai để khóc. Sao mà gặp bất công hoài”.


Nhìn Hiền cúi xuống, tóc xõa ra yếu đuối, nghe tiếng Hiền khóc sụt sịt như con nít bị đòn oan, Nam rùng mình. Trong ngực Nam, trái tim đang đập dội lên, bùm bụp. Nam đứng thẳng lưng, hít vào sâu hơn, vậy mà hình như ruột già phèo non cũng cuộn lên, đau quặn như bị bỏ đói mấy ngày. Nam nhắm mắt. Hai vành tai nóng bừng bừng như đang xấu hổ. Nam còn kịp cảnh báo mình. Coi chừng mày bị sét đánh Nam ơi.


Lúc đó Nam rất muốn đưa tay vuốt tóc Hiền, muốn bảo Hiền hãy dựa vào vai Nam đây nè. Tha hồ mà khóc đi, khóc tới mai cũng được.


Nhưng Nam nhớ Nam thường nói nửa đùa nửa thật với Hiền. Nào là “chỉ muốn một người vợ biết nghe lời, phải chịu thua chồng”. Nào là “đi đấu tranh với người ta thì được nhưng không được đấu tranh với chồng”.


Thôi nhé. Lời tỏ tình khuôn mẫu muôn đời muôn kiếp của loài người ấy, Nam sẽ không bao giờ nói ra với Hiền đâu. À mà khoan. Nam giơ tay xí hụt với mình “xin nói lại, ít nhất là trong lúc này”.


Và Nam khẽ nhích ra rồi mới nói:


- Nín đi. Nè cho hai ngàn. Xuống căngtin mua khăn giấy lau nước mắt đi.


Truyện ngắn 1.101 chữ của DIỆP BÁ HƯƠNG

1 comment:

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)