My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Friday, August 29, 2008

Chuyện không thể không ghi - Lưu Thị Lương [4]



hình như mọi người không hào hứng với thể loại truyện như thế này thì phải ^^

------------------------------

Kỳ 4: Lông mày ơi


Hình như giành nói hết phần của bạn bè là tật của lớp trưởng. Nó hỏi vừa xong thì trả lời luôn:
- Hồng Ngọc mới sắm cặp lông mày Trung Quốc. Hôm qua chưa thấy.
Phe nam ngáp to thay lời phát biểu ý kiến. Phe nữ xúm xít xì xào. Hồng Ngọc cười tủm tỉm.
Mấy ngày sau khi Hồng Ngọc trình làng cặp lông mày kiểu Trung Quốc cổ điển, tôi đếm được bốn đứa bắt chước theo. My Lê đi tiệm uốn tóc trong xóm tốn hết 5 ngàn. Bích Đào nhờ chị dâu. Thị Thảo, Hồng Lan góp tiền mua một bộ khuôn. Muốn kiểu nào, cứ ịn lên mặt. Sợi nào thừa, nhổ bỏ không thương tiếc.
Cuối tuần, bộ mặt đổi mới đếm được đến số mười. Lớp tôi có ba mươi nữ, hai mươi đứa còn lại nhỏ to:
- Thấy đẹp không?
- Mấy đứa khùng. Tự nhiên làm cái mặt trơ trụi, già ngắt.
- Chắc là đau lắm.
- Sách có dạy, lấy cục nước đá lăn cho lạnh tê, mất cảm giác, tha hồ nhổ tỉa.
- Để thử coi.
Người nói câu này là Kim Thương. Hôm sau, Thành quay xuống mượn bài tập Lý của Kim Thương vì "Đi đá banh về, ngủ quên luôn". Chưa kịp cầm cuốn tập, Thành đã hét như bị nhéo trực tiếp, không qua áo, vào be sườn:
- Trời! Ai đây? Thương ơi! Cặp lông mày chổi chà của bà đâu rồi?
Mặt Kim Thương sượng ngắt như củ khoai mì. Nó ngồi ngay đơ nghe thành xối xuống từng tràng tố cáo:
- Hay một kẻ ganh ghét dung nhan mùa hạ của bà đã xông thuốc mê, rồi nhổ trụi cho hả lòng căm tức?
- Hay là bà bị một loại vi rút làm rụng lông xâm nhập vào người? Tóc bà rụng chưa? Còn lông mi, lông mũi, lông… nách?
Thành nói vừa to vừa thảm thiết - cố ý. Nhiều đứa bỏ chỗ chạy tới bu quanh Kim Thương để nhìn tận mặt. Có đứa còn đưa tay sờ để kiểm chứng. Làm như nó là một thứ đồ dùng để dạy học trên lớp vậy.
Kim Thương đã nhổ những sợi lông mày vô tổ chức, để theo kịp phong trào. Nhưng nó gặp xui. Mặt nó bẩm sinh tròn quay như trăng rằm. Nên bây giờ trên cái mặt trăng ấy vắt vẻo hai sợi dây mỏng teo, nhìn rất quái. Cái kiểu cong vòng đó, làm cho nét mặt lúc nào cũng có vẻ đang nhướn lên cố gắng nhìn gì đó, rất mất tự nhiên.
Trên đây là tóm tắt nhận xét của lớp. Để cứu vãn tình thế, Kim Thương tăng giờ sửa soạn lên. Nó vẽ thêm cái lông mày giả bằng viết chì đeo, đè lên "cọng chân nhang" đang nằm vắt qua vầng trán. Cách sửa chữa đó, nhìn xa cũng tạm, nhìn gần thấy ghê ghê. Lỡ gặp mưa, chắc cái mặt lem luốc.
Ngày nào, Kim Thương cũng nhờ mấy đứa ngồi gần kiểm coi có mọc thêm sợi mới không. Trong giờ học, nó thường xoè tay che trán như đang tập trung suy nghĩ cao độ. Mục đích là tránh con mắt tinh đời của thầy cô. Nhưng thoát sao được. Lần lượt các cô dạy lớp đều biết rằng lớp tôi đang có một trào lưu sửa sang nhan sắc. Cô Công dân còn buộc tội lớp này làm lây lan hết dãy lầu một. Lớp nào cũng thấy mấy cặp chân mày nhỏ xíu, nhọn hoắt như người "son phấn chuyên nghiệp". Có khó hiểu nhưng dễ biết là phê phán, chê bai.

Mặc dù vậy, khao khát làm đẹp vẫn bùng nổ trong lớp trong lớp. Dĩ nhiên là trừ tôi, Nguyên Hà, Mãnh Nhi, Nguyệt, Quỳnh Chi, Phụng, Anh Thư, Cẩm tâm. Những kẻ chỉ biết cắm đầu học, hoặc có cặp lông mày đẹp sẵn. Thí dụ như tôi đây. Mẹ tôi kể, hồi tôi còn phải ẵm trên tay, nhiều người đã sửng sốt "Sao nhổ lông mày cho nó sớm quá?". Mẹ tôi giải thích không được, đành cười trừ. Trời sinh như vậy, biết sao được?
Tính ra, còn lại mười hai đứa đang băn khoăn, trăn trở: nhổ ở đâu? Nhổ như thế nào cho đẹp, khỏi bị cười chê? Cho đến ngày Xuân Lan nghĩ ra một cách. Kết quả là giờ ra chơi, thầy chủ nhiệm kêu nó, đưa cho một tờ giấy mời phụ huynh.
- Cô Anh văn méc tao kẻ chân mày quá đậm
Hoàn liếc sơ sơ, phụ hoạ:
- Ừ. Hơi đậm.
Xuân Lan gắt lên:
- Không phải vẽ, xăm đó.
Hoàn há miệng thành hình chứ o:
- Xăm như giang hồ xăm mình hả? Đâu dữ à nha.
- Ờ. Họ làm lủng da, rồi bôi màu vô. Khỏi mất công vẽ vời, nhổ nhiếc.
Tôi xía vô:
- Bố mẹ Lan không rầy sao?
Hoàn tỏ ra hiểu biết:
- Nhà nó cho mướn dịch vụ này mà. Hôm họp phụ huynh, tao thấy tóc mẹ nó nhuộm màu nâu đen như cây kem sôcôla.
Xuân lan nhíu đôi lông mày đen đậm, cứng ngắc, nổi bật trên gương mặt trắng bóc, tức tối. Hoàn vừa ngắm vừa hỏi:
- Bộ nhổ hết trơn hết trọi à? Rồi mày cả đời cứ trụi lơ như vậy sao?
Tôi chợt nhớ đến bài học:
- Bộ mày không sợ bị "Ết" sao? Biết kim của họ có khử trùng kỹ chưa?
Cái tin Xuân Lan đi xăm lông mày nhanh chóng lan ra khắp lớp. Hai mươi mốt thiểu số kia, công khai lên tiếng, chỉ trích phê bình theo lối quơ đũa cả nắm. Chưa bao giờ phe ta lại đoàn kết chặt chẽ như thế. Cũng chưa bao giờ nội bộ lại mâu thuẫn đến như vậy.
- Con gái mà, chuyện gì cũng dám làm. Miễn đẹp là được.
- Lo làm đẹp, hèn chi học ngu như…
Long, Hồ Thái, Thuý Thuý công khai gào thét:
- Dù cho biển cạn núi mòn
Lông mày đi mãi không còn về đâu em ơi.
Hay gì thứ thơ bắt chước, sáng tác tập thể. Nhưng mà tức tức sao đó. Phe nữ đành sử dụng vũ khí ngôn ngữ - những câu nói di truyền muôn thủa để bênh vực mình và lẫn nhau.
- Đồ vô duyên.
- Con trai tranh chấp với con gái là đồ hèn.
- Hẹp hỏi. Ích kỷ. Nhỏ nhen. Bần tiện.
Căng thẳng gay go đến độ thủ quỹ không thể nào thu tiền hàng tháng được.
Bên nữ xúi giục:
- Đừng thèm thu tiền tụi nó. Để thầy hỏi, mày sẽ méc là tụi nó chống lệnh, không chịu đóng.
Bên nam cứng rắn, rất khinh mạn.
- Đã đến lúc không thể chung chạ tiền bạc với những kẻ chỉ lo chăm sóc bề ngoài, Tụi này sẽ bầu ra thủ quỹ riêng, phù hợp với giới tính.
Lớp trưởng không dám đứng về phe vào cả. Nó vò đầu bứt tai:
- Mấy ông mấy bà ơi. Sắp bóng đá nữ. Đừng giận nhau nữa. Ai sẽ dạy cho mấy bà. Ai sẽ bị thầy la nếu mấy bà bị thua.


Chẳng là có đợt thi đua chào mừng một ngày lễ lớn. Kỳ này, con trai đá cầu, con gái đá banh. Thầy chủ nhiệm giao cho Hoàn lập danh sách đội nữ, giao cho Chương chịu trách nhiệm huấn luyện. Lớp gọi Chương chịu trách nhiệm huấn luyện. Lớp gọi Chương là huần luyện viên trưởng, còn Thịnh, Ng
hiêm, Minh, Huỳnh Chi Hiếu, Chấn, Kỳ, Khôi là phó.
Nếu nói rằng phe nữ có thích chạy hùng hổ theo trái banh trong sân trường không, tôi có thể thay mặt cho ba mươi cành liếu yễu đào tơ để lời "không, không và không". Nói thật ở đây thôi, còn trước mặt thầy chỉ dám kêu the thé "Em không biết đá" rồi giận dỗi cúi đầu chấp nhận vì thầy lạnh lùng "Không biết thì tập, tập mãi phải biết". Chương trình sắp xếp chưa kịp thực hiện thù đã xảy ra chuyện giận nhau.
Chiều thứ bảy. Thầy ghé qua lớp "Ngày mai có thể tôi vào xem qua một chút"
Chờ thầy đi khỏi, Chương hô hào:
- Mai đi đá banh ở Phú Thọ, giơ tay lên.
Sáng chủ nhật, Hoàn đến sớm nhất. Rồi Ái ngân, Bích Đào, Thu Hương, Mãnh Nhi, Nguyệt đủ chân ra sân. Ngồi ở bậc thềm chờ bổ sung có tôi, Cẩm tâm, Ngọc Thuý, Minh Giang, Quyên Chương.
Bóng đá nữ xài banh nhựa. Hôm đó trời hơi nhiều gió. Lấy hết sức bình sinh đá mà trái banh cứ lăn ngoằn ngoèo, chậm rì. Chẳng biết đá cách nào, đứa này chê đứa kia, mặt đỏ bừng, chê nhau rồi bạn tán:
- Mấy thằng đó nói thiệt sao ta? Phen này thua chắc.
- Vái trời cho ông thầy vô tâu. Cho tụi nó biết đường luôn.
Ông thầy vô thiệt. Nhưng sau tụi con trai. Tụi nó ở đâu không biết, chạy ùa vào cả đám như thi chạy việt dã lúc xuất phát.
Lớp trưởng giang hai tay ra cản bầy đàn, nó vui vẻ rất giả dối:
- Rất hân hạnh đựoc phục vụ các vận động viên nữ xinh đẹp.
Rồi đổi giọng thủ lãnh, ra lệnh:
- Vào, vào đá đi. Mau lên. Phúc Diễm sao còn ngồi đó? Lẹ lên tụi bây, thầy vô tới kìa.
Nhanh như sét đánh, Chương, Chấn, Kỳ, Thịnh, Nghiêm Minh lập tức chạy lăng xăng, lật chân, co đầu gối làm mẫy, chỉ dẫn rất tận tình. Huỳnh Kim lôi Bích Đào qua phía vách tường căng tin, tâp cho Bích Đào chụp bóng. Tụi nó hét, la, quát tháo, chọc cười như chưa bao giờ có chuyện giận nhau.
Thuý Thuý trong phòng máy chạy ra, ngồi cạnh tôi, phân trần:
- Tui vô trước mấy bà.. Không dám ra, sợ mấy bà xua đuổi. Sợ tụi nó chửi đồ phản bội. Tụi nó đã bàn nhau, cứ đứng ở cổng trường. Nếu thầy không tới thì khỏi, cho mấy bà đá nhau cùi luôn.
- Lát nữa thầy về rồi sao?
- Không biết.
- Con trai mà giận con gái là dở hết sức. Dở ẹt èng eng.
- Bà nói giống như làm thơ quá Diễm ơi.
Có tiếng thầy chủ nhiệm ở đằng sau:
- Sao? Nhà văn còn biết làm thơ nữa hả?
Thuý Thuý vuốt ngực:
- Thầy nghe thấy hết rồi hả thầy? Thầy biết hai phe giận nhau hả thầy?
Thầy nheo mắt:
- Mới biết sáng nay. Tám giờ. Tôi đến thấy mấy cậu ngồi trước cổng trường đột nhiên vô hết. Tôi nghi ngay. Chuyện gì thế?
- Dạ, tại mấy cặp lông mày.
- Giống như Xuân Lan phải không?
- Dạ. Rồi cãi nhau. Giận nhau.
- Chà chà.
Thầy có vẻ bực mình. May quá, Huỳnh Kim vừa chạy vào. Nó ngồi phịch xuống thềm, ôm bụng cười sằng sặc.
- Kỳ cục quá. Nhìn cặp chân mày của Bích Đào, tui sút không được. Giống như mình đang đứng trước khung thành không có thủ môn. Hự hự, híc híc. Chắc kỳ này mình sẽ phải thắng thôi. Mấy tụi lớp kia lo nhìn mặt tụi lớp mình là khỏi đã luôn. Tụi nó sẽ tức tôi, thắc mắc, sẽ buồn cười, sẽ ganh tỵ mà hết đá nổi. Mình sẽ thắng, mình sẽ thắng, hù hù.
Thầy cú nhẹ lên đầu nó:
- Vừa mới làm lành, nói thế coi chừng lại bị giận tiếp nữa đấy.
Huỳnh Kim ngó thầy, le lưỡi, cố nín cười, mặt nhăn như đau bụng bị Tào Tháo đuổi. Ngoài sân, Hoàn gọi tôi ra thay cho nó. Lúc đi qua mặt nhau, tôi thấy Hoàn là lạ.
- Trời đất ơi. Mày cũng…
Hoàn đưa một tay lên miệng ra dấu, một tay chỉ về phía thầy. Rồi nó quẹo hướng khác, nói lớn, xin phép thầy đi uống nước.
Nghiêm Minh ngoắc tôi:
- Phúc Diễm, bà lại đây đá với tôi.
Tôi thiệt tình không thích tập với nó. Nghiêm Minh đẹp trai. Hai phần ba phe nữ đã nhất trí bầu chọn như thế. Nó lại hát hay. Giọng ấm, sắc sảo, như một giàn âm thanh mắc tiền, hoàn hảo. Nó cận thị nữa. Ôi, tôi ái mộ những người cận thị. Nhìn họ thật trí thức, thông thái, thật đặc biệt so với người để mắt trần trụi. Họ có vẻ gì đó cao xa, cao quý hơn hẳn. Tôi muốn cận thị hoài mà đâu có được.
Với tất cả những suy nghĩ ấy tôi thường bị lúng túng, mất tự nhiên trước mặt Nghiêm Minh. Vậy mà bây giờ, nó đang quỳ xuống, bẻ lại cái bàn chân cứng queo và run rẩy của tôi. Vừa vặn vẹo vừa cằn nhằn:
- Má trong là bên này nè. Bà kém quá vậy. Trong ngoài cũng không phân biệt nổi. Bà muốn thua phải không?
Đột nhiên Nghiêm Minh hét lớn:
- Bà nhổ nước miếng lên đầu tui hả? Bà ở dơ. Bà dữ…
Nghiêm Minh vừa hét vừa ngó lên vừa há mồm im luôn. Rớt trên đầu nó chính là mấy giọt nước mắt to tướng của tôi. Tôi phải khóc thôi. Một người được chọn là biểu tượng cho sự thanh lịch lại thốt ra những lời tàn nhẫn như thế. Mà tôi có xấu xí gì cho cam. Diễm có nghĩa là đẹp. Nếu tôi chụp hình ở studio thì có thể đăng báo được. Trong đầu tôi trong một vài giấc mơ của tôi, Nghiêm Minh là một người đẹp, giỏi, hay mà tôi chẳng bao giờ với tới. Nó hát hay nhất trường. Nó cao gần một thước tám, người mỏng dẹt như miếng khô mực. Còn tôi một thước bốn mươi chín, nặng bốn mươi mốt ký. Đứng gần nhau giống như chàng thiện nghệ chân dài và bé tí hon ngồi trên cánh hoa hồng, thả trong chén nước.
Càng nghĩ, tôi càng khóc thêm. Mộng vỡ tan tành. Thì ra, một người có giọng hát truyền cảm, vẫn biết nói ra những lời nặng nề trần tục. Thì ra tôi đã nghĩ không đúng. Thần tượng đã sụp đổ một cái rầm. Tôi kém thật. Cái điều biết mình dở ẹt càng làm tôi khóc dữ hơn.
Nghiêm Minh thấy tôi khóc kỳ cục quá. Không ra tiếng, không kể lể mà nước mắt cứ xối xả từng dòng như nước mưa ngoằn ngoèo trên kính xe hơi. Nó kêu the thé:
- Thầy ơi, con nhỏ Diễm không chịu tập. Nó ăn vạ.
Rồi nó nói nhỏ nhỏ, giọng thanh tao:
- Thôi nín đi. Bà khóc cái mặt nhăn nhúm, xấu hoắc. À… Ủa… mà Diễm không có cạo lông mày, phải không?
Tôi vừa chùi nước mắt vừa gật đầu.
- Vậy là tốt.
Sao mà giọng nó êm như đang hát nhạc nhẹ. Tôi nghe ngóng hai vành tai. Tốt gì chứ? Tôi không theo phong trào nhổ nhiếc gì là tốt? Hay cặp lông mày lá liễu trời cho của tôi là tốt..

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)