My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Wednesday, August 27, 2008

CKTKG - Lưu Thị Lương [3]

Kỳ 3: Chuyện tình của người lớn

Nhưng Mãnh Nhi không đi chơi chung với lớp, Long cũng không đi.
Sau khi sơ kết học kỳ một, thầy dắt cả lớp đi picnic ở ao cá. Quỹ lớp đủ mua gà, mướn nấu xôi và đủ thứ linh tinh khác. Thúy Thúy ram thịt gà thơm phức. Trong khi tụi nó lăng xăng hoặc trầm tư câu cá thì nó lui cui pha nước tắc, tự nguyện canh giữ đồ đạc.
Có mấy đứa ngồi hoài mà không thấy phao chìm, chán quá, chạy về chỗ trải tấm bạt lớn nằm lăn lộn và phát hiện…
- Ối ối, Thúy Thúy cởi trần
- Một, hai, ba, thọc lét nó.
Thuý Thuý kêu eng éc, chạy tung toé như bị gà đuổi. Bọn đang câu cá khoái quá, quăng cần, vỗ tay chát chát. Thấy tụi nó sắp đạp lên mấy bồn hoa kiểng, thầy chủ nhiệm mới bảo “Thôi nghỉ chơi đi”. Thuý Thuý nằm xoãi tay chân, vừa thở phì phì vừa rủa xả mấy đứa kia. Tụi nó cũng đang nằm thở há mồm ở kế bên nó, cười hố hố.
Tại vì Thuý Thuý là con trai mà. Trong tất cả giấy tờ sổ sách tên nó là Lê Hữu Phú. Nhưng tụi lớp thường xuyên gọi nó là Thuý Thuý, sau khi xem bộ phim gì đấy. Nhà tôi không có đầu máy nên không rõ.
Thuý Thuý cao lớn, có bề ngang, bề dày, nhưng lại nói năng có phần ẽo ợt. Con gái ngồi chơi chung với nó, cứ tự nhiên nhờ vả như cùng phái, lúc nào cũng réo gào nhờ vả. Hồi nãy Nguyệt muốn gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu, cũng gọi “Thuý Thuý ới ời”.
Đắt khách nhất là trontg giờ thực hành vi tính. Khắp phòng ý é giống như trong phim Hồng Kông “Thuý Thuý ơi. Thuý Thuý à”
Phú học giỏi vi tính nhất lớp, rất chăm và có trí nhớ tốt. Lúc nào cũng kè kè theo thầy vi tính. Có hôm còn xin theo thực hành với lớp khác. Chỉ đọc báo thế giới vi tính. Sẽ thi đại học tin học, sẽ học cho đến khi trở thành một ông tiến sĩ, giáo sư về máy tính. Chơi “tự bạch” thì ghi như vầy:
- Thích gì nhất: Máy vi tính
- Ghét ai nhất: Đứa nào lười học vi tính
- Mơ ước: Được làm người quét dọn phòng làm việc, hoặc nhà xưởng của Bill Gates
- Người yêu lý tưởng: Biết yêu thích và sử dụng máy tính thành thạo ngang cơ hoặc giỏi hơn tôi.
- Thích ăn gì: Tất cả những món ăn hay, lạ, đẹp.

Tóm lại, Phú chỉ có hai điều thích thú: vi tính và nấu nướng. Điều thứ nhất làm cho nó trở thành một chàng trai lý tưởng trong thời buổi công nghiệp hiện đại. Nhưng đam mê thứ hai đã biến nó thành nửa này nửa kia, xăng pha nhớt, hai thì (hifi) theo phong cách cách ngôn ngữ học trò. Còn tiếng bình dân dễ hiểu thì gọi là bóng, pêđê.
Nhưng Phú chưa phải là pêđê. Nó không xỏ lỗ tai trái để theo bóng, cũng không biết đi ưỡn ẹo và múa lửa. Nó chỉ hay dẩu mỏ kêu xí, chời ơi, thôi đi bà, hay giận và hay chửi mắng bạn bè. Đụng chuyện ăn uống, phe nữ chỉ cần làm phụ tá sai vặt cho nó.

Như lúc này đây, tôi đang ngồi chờ nó sai bảo. Tôi đưa đĩa, đặt muỗng vào đĩa xôi đã trình bày xong. Nhìn Phú tập trung cao độ, bất giác tôi phát hiện ra một điều ghê rợn.
- Ý ẹ, Thuý Thuý bốc bằng tay, mất vệ sih.
- Không biết thì đừng có nói, rửa tay xà bông rồi đó.
- Không tin…
- Bà là bạn tui, bà phải tin tui. Nếu bà tin, lát nữa tui cho bà miếng nạc. Mấy thằng đuổi tui hồi nãy, cho nó ăn… phao câu.
Thằng này cũng thù dai ghê chứ. Hôm nay mới biết. Thường này, tôi thấy Thuý Thuý rất dễ thương. Nó chưa bào giờ mày tao với tôi. Nó khen tôi hiền nhất lớp, học vi tính cũng ngu bằng cỡ đó, và không giấu dốt, nên nó mới chơi với tôi.
Dọn xong ba mươi lăm đĩa xôi hấp dẫn, hai đứa đi rửa tay. Tiện đường, tôi vào toa lét. Khi trở ra, thấy thằng bạn đang hoảng hốt rất đặc trưng “hai thì”. Nó trợn mắt. Hai tay vừa vỗ ngực lia lịa, vừa vẫy rối rít. Miệng nói như súng bắn liên thanh.
- Bà Diễm ơi. Hú hồn. Hú ba hồn bảy vía. Con gái mới chín vía. Kia kìa, bà thấy không. Ông thầy vi tính. Mặc cái áo xanh màu nước biển đó. Ông đi với cô nhổ răng dưới phòng y tế. Tui đang đứng ngó thùng tiền, coi mỗi lần họ đi trả bao nhiêu, thì nghe tiếng quen quen. Vừa quay lại là thấy thầy, đang gỡ cái lá trên tóc cô. Bộ điệu coi chăm sóc âu yếm lắm kìa. Chỉ có bồ bịch mới làm như vậy. Bà biết không?
Mấy câu sau, nó thì thào như sợ có ai nghe thấy. Ròi nó rủ tôi ăn trưa xong, lúc tụi lớp nghỉ ngơi, hai đứa sẽ đi tìm hai người đó.
Vừa đi, thằng bạn vừa kể mấy sự nghi ngờ của nó. Bởi nó lúc nào cũng kè kè theo đuôi thầy vi tính. Tôi cũng dần dần nhớ ra. Đúng thật là cô nhổ răng thường thường đi vào phòng máy lúc ra chơi. Vào để đưa một cái gì đó, nhận một cái gì đó. Có lần, Minh Giang thấy cô đưa một ổ bánh mì con cóc, rồi đòi tiền. Đôi khi, họ nói gì nhỏ nhỏ, cười cười. Có thể mớ sổ ghi tên kia, thầy cũng đã đưa cho cô nhổ răng ghi giùm rồi.
Sau hôm đi câu cá, đến giờ thực hành, Thuý Thuý chạy qua máy của tôi, xô đẩy Huy.
- Đi chỗ khác chơi. Mày qua ngồi với Quế hột tiêu. Để tao chỉ cho con nhỏ này. Nó dốt, mày ngồi chung máy với nó chỉ được thầy la với điểm kém thôi.
Nghe có lý, Huy đi liền. Thuý Thuý ngồi sát bên tôi, với lấy con chuột xoay vèo vèo, màn hình nhảy nhót tưng tưng, hoa cả mắt. Vừa làm nó vừa nói thầm thì:
- Bà dòm phe bà, tui dòm phe tui. Coi ngôn ngữ, cử chỉ, nét mặt, thái độ của họ nghe.
Chuông reng, cô nhổ răng đi vào, đi thẳng đến đám đông mà thầy đứng ở giữa. Cô nắm tay áo thầy giựt mấy cái. Tôi bỗng chợt nhớ hôm tôi kéo áo Châu. Nhưng ở đây, thầy không bỏ chạy mà quay lại ngay.
- Đó. Nheo mắt và cười. Rất tình cảm. Ánh mắt sáng lên như ô cửa sổ đang sử dụng.
- Chắc cô nhắc ổng đã đến giờ đi nhổ răng.
- Không đúng. Không ai đi nhổ răng mà cười tươi như vậy. Cổ làm hư răng của ổng thì có. Một trái ổi kìa.
Thầy vi tính mắt nhìn trái ổi, đầu lắc lắc. Cô nhổ răng xụ mặt (hình như), bỏ đi ra, nhanh như ánh chớp. Phú đứng hẳn lên nhìn theo.
- Rồi liệng vô thùng rác rồi. Phí của.
Tưởng vậy là xong. Ai ngờ đến hết tiết năm, Phú cà kê ở lại chờ thầy. Bữa sau nó kể cho tôi biết.
Thầy vi tính sau khi nghe nó hỏi “Thầy. Sao thầy không lấy trái ổi. Không ăn thì thầy cho em. Em ghiền ổi lắm”, bèn nghiêm mặt lại, nạt liền: “Em vừa nói gì, ai cho phép em nói chuyện đó với tôi.?” Phú không ngờ tình thế chuyển biến bất lợi như vậy. Mọi ngày thầy vẫn vui vẻ với nó. Phú lại trở thành Thuý Thuý. Nó chắp
tay vào nhau, vặn qua vặn lại, nói lắp bắp. “Dạ… tại… bị… vì em thấy trái ổi bị thảy vô sọt rác, ở góc quẹo lên cầu thang lầu một. em tiếc quá. Trái ổi vừa nở rốn, xanh bóng. Chắc là giòn rụm. Ngọt ngọt, chua chua. Cái chi tiết trái ổi bị tặng cho thùng rác đã khiến thầy vi tính thay đổi nét mặt, từ nghiêm nghị sang sửng sốt, luống cuống “Em có chắc không?”. Ròi thầy sải bước như tụi mình đi trễ giờ bị đóng cổng.
- Rồi tui đi theo. Thấy ổng đến phòng y tế, gõ cửa.
- Rồi sao nữa?
- Tui đi chỗ khác chứ sao. Đứng đó, ổng thấy, nguy hiểm.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một điều làm tôi rùng mình. Tôi nói luôn:
- Thuý Thuý mê thầy phải không? Tại sao con trai mà cứ để ý canh chừng chuyện tình cảm của thầy hoài. Bậy bạ à nghe.
Thúy Thuý trợn mắt lên rất oan ức:
- Chời ơi. Bà sai lầm to bự rồi đó. Mê thầy theo ý nghĩa của bà là để cho con Lệ Hoa, con My Lê kìa. Tụi nó dám gọi thầy là “Anh Đổng của tao” nữa. Bà không biết sao. Còn tui mê, tức là kính phục, ngưỡng mộ thầy quá giỏi vi tính. Tui chỉ muốn được như thầy. Thầy vừa giỏi vừa hiểu nhiều, tốt bụng. Đứa nào học xuất sắc, thì thầy còn tự bỏ tiền túi mua vài hộp đĩa để khen thưởng. Bà đâu có biết, vì bà có đời nào học nổi vi tính mà hòng được thưởng.
Nghe cũng có lý, nhưng tôi vẫn cố buộc tội:
- Nhưng chuyên tình yêu của thầy thì mắc mớ gì tội hả Thuý Thuý?
Cái thằng tưởng là loại đa hệ giới tính ấy, không ngờ lại nói như vầy:
- Tui sợ thầy bị đau khổ. Cô nhổ răng vừa đẹp, vừa giàu, có phòng mạch riêng, có chung cư đời mới. Còn thầy thì chỉ có mấy chục cái máy vi tính của nhà trường, với một cái xe lắp ráp từ những kho phế liệu. Cổ quần áo mô đen tới tới, còn thầy thì mô phạm suốt tháng quanh năm. Nghe họ truyền kinh nghiệm rằng có cảm tình hay không là ăn thua ở cái vẻ ngoài trước đã, rồi mới tính tới nội dung bên trong. Ý tui muốn nói là cái tâm hồn đó. Cô nhổ răng với thầy chẳng cân xứng, đối xứng tí nào. Thấy thương thầy lắm.
Còn tôi thì lại thấy tội tội cô nhổ răng. Cái cảnh cô ấy, gần như bỏ chạy khỏi phòng máy hôm nọ, làm tôi mủi lòng ghê gớm. Nếu mai mốt tôi lỡ rơi vào tình huống ấy, chắc chắn tôi sẽ đứng khóc ngay tại chỗ. Và nếu tôi là cô ấy, lúc thầy gõ cửa, tôi sẽ run rẩy đứng sau cánh cửa mà nghẹn ngào nói rằng: “Về rồi. Về đi” Tôi sẽ để kệ cho ông thầy đứng chán thì thôi. Ông ta đứng chờ càng lâu, càng chứng tỏ có lòng thành thật.
Thuý Thuý nghĩ khác:
- Gặp tui hả/ Tui sẽ bỏ về liền. Thế nào cô ta cũng tung của chạy theo, kêu thảm thiết: “Anh đừng đi, xinh anh đừng đi” Làm như vậy vừa khỏi mất công chờ, vừa biết rõ được mức độ tình cảm của đối phương.

Tôi với Thuý Thuý nhảy vào và quẫy đạp tung toé, trong cuộc tranh luận gay gắt mà mù tịt về chuyện riêng của hai người lớn đó. Tôi muốn đứng lại, Thuý Thuý muốn bỏ đi. Nó nói thêm “Bỏ đi như thế là tỏ ra ngoan ngoãn, biết vâng lời. Phụ nữ thường thích đàn ông dễ dạy, dễ sai khiến”. Đứa nào cũng cương quyết, chỉ có mình đúng nhất. Chỉ tiếc rằng tôi không phải cô nhổ răng, Thuý Thuý không phải là thầy Đổng. Có thể, cô ấy chẳng đuổi xỏ gì hết, vừa gõ cửa là mở ngay. Tại nó không dám đứng rình thêm chút nữa.

Tưởng chuyện tình cảm của người lớn chỉ có hai đứa tôi biết. Ai dè tụi nó biết gần hết cả lớp. Lý do là họ hay đi chơi với nhau nơi công cộng, còn lớp tôi thì có Hồng Ngọc là học viên trường múa.
Thỉnh thoảng có dịp, trường diễn văn nghệ, Hồng Ngọc lại lên múa - độc diễn. Ma nó múa cũng toàn thứ độc. Áo hở rốn cả gang tay, trước ngực kết thêm mấy hàng lua tua tòng teng. Khi nó vận dụng động tác lắc lư, mấy cái tua rua rung rinh toán loạn, hấp dẫn đến kinh dị. Tụi con trai hú hét như Tarzan boy.
Thật ra, nó mới trình diễn trước toàn trường có hai lần, rồi thôi. Chắc là bị kiểm duyệt. Nhân dịp kỷ niệm Sài Gòn ba trăm tuổi, cái quần nhà Hồng Ngọc đăng ký hộ khẩu thường trú tổ chức văn nghệ chào mừng. Họ đem diễn ở sân khấu nhạc nước cho thêm phần sinh động. Hồng Ngọc bỏ tiền riêng mua vé vào cổng, tặng bất cứ đứa nào được gia đình cho đi chơi buổi tố để đi coi ủng hộ nó.
Thầy chủ nhiệm cũng được một vé nhưng thầy bận dự đám cưới học trò cũ.
Thầy đưa vé cho Hồ Thái. Kèm theo câu nói làm cho nó muốn đứng tim:
- Tặng em. Phải cầm đi xem, không được mua đi bán lại nghe chưa.
Hồ Thái tăng tốc nhấp nháy cặp mắt lác, đi hỏi từng đứa:
- Sao thầy Biết? Đứa nào nịnh thần đâm thọt?
Rồi nó nó bô bô giứa lớp:
- Tao đã bị lỗ vốn gần chết, mà còn bị thầy cảnh cáo nữa> Bạn bè tụi bây không biết thương nhau.
Chẳng ai thèm thương nó cả. Về giới tính, Hồ Thái hơi giống Thuý Thuý, nhưng nhẹ hơn. Nó lại có vẻ chợ búa thế nào ấy. Bữa trước, Đoàn trường mời ca sĩ hát để bán vé gây dựng quỹ xây dựng nhà tình thương. Mõi lớp đều ủng hộ 50% vé. Thầy cho trích quỹ lớp ra bù. Giá vé 15 ngàn chỉ còn có 5 ngàn. Xong xuôi, Hồ Thái đi gạ gẫm mua lại, bỏ nhỏ câu này: “Không có anh N.C đâu, bữa ảnh về trường bị đè bẹp xin chữ ký, ảnh tởn rồi”. Rồi nó ra đứng trước cổng trường mà rao, bị lớp trưởng bắt gặp.

Kỳ này Hồ Thái phải đi coi văn nghệ một cách tự giác và tự ái, mà phải làm ra vẻ hết sức tự nhiên. Nó ngồi chính giữa, nghếch mắt lên, cái mồm cứ ê, ý, à, ơ, chời ơi liên tục.
Trên trời là trăng và sao. Giữa trời là gió ào ào. Nhạc như từ trên trời rơi xuống, dưới đất trào lên. Nước tung ra nhạc. Nước có màu như cầu vồng. Hồi nhỏ tôi rất mê cầu vồng, mặc cho tụi bạn ghẹo “Con Diễm nghiền mống chuồng (nói lái)”. Hồng Ngọc chưa tới giờ múa, chỉ có mấy đứa chưa biết nhạc nước là gì như tôi với Hồ Thái ngồi coi. Tôi ngước nhìn trời, phổng mũi lên để thở. Mùi hoa hồng đằng kia đã bay tới đây hay đứa nào xức nước hoa? Ngồi trong cảnh thơ mộng như vầy, tôi bỗng muốn nghĩ đến một người nào đó. hắn giống ai, ở đâu, tính tình thế nào, tôi không biết. Điều đó là tim tôi rộn lên và mũi cay cay, nhòa nhoà nước. Tôi quẹt bằng tay vì Thuý Thuý đi ăn chưa về. Nó luôn sẵn khăn giấy. Muốn xin phải nói “I love you” nó mới cho. Tại ngoài cái bao có ghi câu đó. Nhưng nếu có Thuý Thuý ở đây lúc này, tôi chẳng xin đâu. Cứ gì nó cũng là con trai mà.
Hôm nay Hồng Ngọc múa kiểu tàu, mặc đồ như trong phim Hồng lâu m�
�ng. Tay cầm hai cái đèn trung thu, nó làm cái nhân giữa mấy chục cô tiên. Có lúc họ đứng dạt ra để một mình nó vặn tới vặn lui, phô trương sự dẻo quẹo của đầu mình và tứ chi. Trên cái nền nước cầu vòng ấy, Hồng Ngọc càng giống tiên nữ thứ thiệt. Tôi bỗng muốn biến thành cái bong bóng bị tuột dây, để lắc lư bay bổng lên trời, Đời sao mà đẹp thế.
Hồng Ngọc múa xong, thay đồ, ra ngồi với lớp. Câu đầu tiên nó hỏi, lập tức cả đám nhao nhao “Hay, hay và hay” Lớp trưởng hét lớn nhất:
- Có hai cái hay lận, nghe đây.
Thói quen thật là khó bỏ. Cả đám nghểnh cổ lên chờ. Lớp trưởng chỉ tay về phía hàng ghế trên cùng:
- Ông còm-píu-tờ với cô nhổ răng, tay trong tay ngồi coi Hồng Ngọc múa. Ở đó, ủa đâu mất rồi?
Thuý Thuý kéo tôi xích ra, nói thầm:
- Vậy là hoà rồi. Tưởng gì. Chuyện tình của người lớn chán phèo.
Tôi không đồng ý với nó. Nhưng không kịp cái vì lớp trưỏng đang oang oác, mà Thuý Thuý đang vểnh tai nghe:
- Cái hay thứ hai, ở ngay trên mặt Hồng Ngọc. Đó là cái gì?

1 comment:

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)