My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Wednesday, August 27, 2008

Chuyện không thể không ghi - Lưu Thị Lương



Đợt này thay đổi không khí một chút, tôi sẽ post 1 truyện dài vừa vừa của một tác giả rất hóm hỉnh. Có thể cũng có nhiều bạn đọc rồi nhưng dù thế thì cũng nên đọc lại vì truyện rất dễ thương, nó làm tôi đau bụng vì cười.
-------------------------------------------------------------------------------------

Giới thiệu tác giả:

- Sinh năm 1956, nhà văn Lưu Thị Lương làm cô giáo dạy văn từ năm 1980 ở Lộc Ninh (tỉnh Bình Phước) và TP.HCM. 23 năm đứng trên bục giảng cũng là 23 năm chị dùng đôi mắt của nhà văn để quan sát, gom lại cuộc sống học đường cho những trang viết.

Một số tác phẩm: Chuyện không thể không ghi, Ngôi trường không nổi tiếng, Xóm đồ chơi, Ăn chưa no...

Chuyện không thể không ghi (CKTKG)


Kỳ 1: Tại sao em đánh con Châu?

Sự việc như sau
Chiều hôm qua, lúc 6 giờ, tụi em vào trường học thêm Hoá. Trong khi chờ thầy đi ăn hủ tíu bên kia đường, tụi em ngồi chơi trên bục sân khấu giữa sân. Bạn Châu lấy ra một cuốn sổ, rủ em coi bói. Bạn ấy gọi là coi bói kiểu mới, rất khoa học, không hề mê tín dị đoan, muốn coi về cái gì cũng được. Tình duyên, học tập, bạn bè, gia đình… đủ hết.
Lúc đó, cả đám tụi em có Đăng, Huy, Chương, Nguyệt, Hoàn, Thương. Mấy bạ đều cười tủm tỉm nói rằng đã coi hết rồi. Chỉ còn một mình em. Em hỏi hay không. Các bạn bảo, muốn biết hay, phải coi mới biết, không thể tả được, bỏ qua rất uổng. Coi cho biết hay, rồi có dịp sẽ đem áp dụng. Rất dễ. Nhất là vào các buổi sinh nhật, có đứa này đứa kia, vui lắm. Cười chảy nước mắt luôn.
Em không bao giờ tim mấy cái vụ bói toán. Cả nhà em ai cũng vậy, Nhưng các bạn rủ dữ quá, dụ dỗ riết, làm em xiêu lòng, tò mò muốn thử coi cho biết. Đâu có tốn tiền.
Em bằng lòng rồi. Tụi nó bu chung quanh em để nghe bạn Châu hỏi em rất nhiều câu, mà em ghi hết ra đây, theo kiểu đối chiếu để thầy thấy được bạn ấy đã đối xử với em dã man như thế nào.
Bạn ấy hỏi em tên gì? Có bị té xe không? Có yêu ai chưa? Ăn bằng gì (mắt, mồm tai…)? Một ngày ăn mấy lần? Từ số 1 đến số 50 thích số nào? Bạn có ghét ai không? Người đó tên gì? Bạn ngủ ở đâu? Bạn thích con gì? Bạn có nghe nhạc không?...
Thưa thầy. Em có nói đi nói lại rằn bạn ý chơi xóc em – í lộn – chơi xỏ em. Nhưng thầy cứ bảo rằng thầy không hiểu. Một đứa hiền khô, nhút nhát như em, mấy bạn đứng phía sau hù một tiếng mà cũng khóc, sao lại dám đánh bạn, xé áo dài của bạn. Quái đản nhất là vừa đánh vừa khóc ồ ồ.
Bởi vì, khi bạn hỏi em, em trả lời, có câu thiệt, có câu giỡn. Nhưng khi bạn ấy đem phần giải đáp ra thì bậy bạ hết trơn. Em trả lời, còn bạn ấy đem ghép với một bảng câu hỏi khác, mà bạn ấy giấu không cho em coi. Sau đó, em cố giựt ra được một miếng, em cũng chép ra đây cho thầy coi luôn. Nhưng điều bạn nói có thật không? Bạn có hôn ai chưa? Giống ai? Bạn có làm bậy không? Với ai? Mấy lần?...
Thành ra, khi em trả lời em ăn bằng mắt (vì em sợ mập) thì bạn ấy lại lại bói rằng em đã hôn ai đó ở mắt. Rồi tới câu hỏi thích số nào, em nói chơi chơi là em thích số 35, thì bạn ấy tuyên bố chắc như bắp là em đã hôn đứa nào đó tới … ba mươi lăm lần rồi. Mấy câu cuối cùng mới thật là rùng rợn, khủng khiếp và làm em nổi giận, chớ mấy câu trên thì hơi quê chút thôi. Xin thầy hãy thử tưởng tượng khi em nói ghét bạn Huy (vì bạn Huy ngồi bênh cạnh em, hay tháo giày để với bốc mùi hôi thối, để em gớm mà khóc, để mấy bạn kia cười ghẹo em) thì cả đám tụi nó rống lên hét um sùm.. Bạn Đăng còn nằm lăn ra sân khấu, giơ hai chân lên đạp loạn xạ như đóng phim hài. Bạn Huy thì đỏ mặt lên, cười chảy nước mắt nước mũi như đang bị đòn. Bạn Nguyệt, bạn Thương bỏ chạy ra chỗ khác. Bạn Hoàn thì nhéo bạn Huy, bạn Chương nhảy tưng tưng như bì kiến cắn, kêu éc éc như bị bóp cổ. Chỉ mình em ngồi tỉnh bơ, còn cười tụi nó sao lại cười dữ vậy, bộ điên rồi chắc.
Thưa thầy, tại tụi nó có đầu óc đen tối, hay nghĩ bậy bạ, nên từ "làm bậy" được hiểu là câu chuyện quan hệ nam nữ. Chứ còn ở nhà em, em út của em năm tuổi tè dầm ra giường mẹ em cũng nói là nó làm bậy đó. Vì em đã trả lời là ăn một ngày ba bữa như tất cả mọi người trên đời này, nên bạn ấy đã quả quyết rằng em đã làm bậy bạ ba lần với bạn Huy, ở trên lầu một.
Trời ơi! Em khóc liền lúc đó. Em có là gì bạn ấy đâu, mà bạn ấy nỡ làm nhục em như vậy. Bạn ấy ngồi tại chỗ, nhịp nhịp chân, mặt hếch lên kênh kiệu như hôm hội diễn văn nghệ toàn trường. Bạn ấy đi qua đi lại để làm nền cho bạn Huy hát bài "Tóc em đuôi gà". Nhìn rất dễ thương và vui vui, nên em có nói: "Thằng Huy cứ để con Châu dắt tới dắt lui, như dắt con chó nhà nó đi tìm chỗ ị buổi sáng"
Thưa thầy. Chắc là bạn ấy dể bụng ghét em nên bữa nay mới tìm kế trả thù một cách thâm độc như vậy.
Thật tình lúc đó, em không có ý đánh bạn Châu. Em chỉ nắm áo bạn ấy giựt giựt, để thêm động tác cho cơn khóc thôi. Nhưng bạn ấy đã dứt giựt ra để chạy, nên cái tà áo dài phía sau mới bị rách lủng lẳng. Tai bạn Châu học khác lớp mình, bạn ấy ở lại chờ học thêm buổi tối luôn. Nếu không thì đâu có chuyện rách hư luôn cái áo dài mới may. về chuyện này, em đã đền áo khác cho bạn Châu rồi. Tuần sau, may xong bạn ấy sẽ mặc cho thầy coi.
Bản kiểm điểm của em đến đây là hết. Em xin cam đoan lời khai trên là hoàn toàn đúng sự thật. Nếu có gì sai sót, em xin hoàn toàn chịu trách nhiệm. Em cũng xin hứa, từ giờ sẽ cẩn thận, khoé léo hơn trong giao tiếp với bạn bè để không xảy ra những biến cố như vậy nữa, vừa có hại cho mình vừa có hại cho bạn, vừa làm phiền lòng cha mẹ, thầy cô.
Ký tên
Nguyễn Nhị Phúc Diễm



Bản tự kiểm dài bảy trang giấy tập của tôi bị thầy chủ nhiệm trả lại. Trong đó bị gạch đỏ khắp nơi với lời phê của cô dạy môn Văn "Lẫn lộn phong cách hành chính với phong cách ngôn ngữ nghệ thuật. Nhiều lỗi dùng từ. Sa đà khẩu ngữ". Tôi phải viết tiếp bản kiểm điểm khác - một bản kiểm điểm thông thường, khuôn mẫu như tất cả các học sinh khi phạm lỗi. Còn bả
n kia, thầy bảo tôi chép lại cho sạch sẽ, để thầy gởi đi đăng báo.


Thầy khen tôi có năng khiếu viết văn. Nhưng biệt tài này sẽ chẳng giúp được gì cho việc được giảm nhẹ tội tình, trong hội đòng kỷ luật. Tôi vẫn phải bị cảnh cáo trước toàn trường vào buổi chào cờ đầu tuần. Cả con Châu cũng bị y như tôi. Suốt tuần này, hai đứa phải vào trường cấm túc, nhổ sạch cỏ to cỏ nhỏ ở các chậu cây cảnh, và khắp sân trường, chỗ nào có mọc cỏ.

Tôi nhổ buổi chiều, Châu nhổ buổi sáng. Không biết, nếu nhổ cỏ chung thì tôi với nó sẽ nói chuyện với nhau như thế nào. Mặc dù trong Hội đồng kỷ luật hai đứa đã xin lỗi nhau. Học thêm buổi tối, ngồi chung lớp, nhưng tôi luôn tìm cách tránh mặt nó. Tôi ngồi bàn đầu, để khỏi nhìn thấy bộ điệu nhí nhảnh hết sức tự tin của nó. Hễ cứ nhìn thấy nó như vậy, là tôi nhớ tới bữa chiều rùng rợn kia. Buổi chiều đã là "ô uế" cuộc đời đi học của tôi, bị chết cái tên "cô bé đánh lộn". Con gái mà đánh nhau, xấu xí quá chừng. Chưa hết, tôi còn bị mang tiếng là ganh tỵ với Châu, vì nó cao ráo, gọn ghẽ như người mẫu, lại biết đàn, biết hát. Còn tôi thì lúc nào cũng ngậm mồm, đứng dựa cột, mà hễ mở miệng ra một câu là châm biếm chết người. Thí dụ như câu nói về chuyện diễn văn nghệ của Châu và Huy đó.

Chẳng biết Châu có còn giận tôi không. Thấy nó vẫn cứ nhởn nhơ, vui đùa, ngồi đâu cũng có cả đám con trai đứng ngồi chung quanh. Cũng như tôi vẫn lặng lẽ, ít nói, và tiếp tục khổ sở vì cái mùi đôi vớ suốt một học kỳ chưa giặt của thằng Huy.

Nghĩa là sau đó, các bạn đều sống bình thường như cũ. Chỉ có tôi là vẫn cò day dứt băn khoăn. Tôi chờ đợi và buồn buồn, lo lo cho đến một hôm tôi gặp thầy chủ nhiệm.


[nguồn: Hanoicorner]

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)