My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Friday, August 29, 2008

CKTKG [Kết]

Kỳ cuối: Tháng tư đi với tháng năm

Sau đó, hình như Chương có chuyển giấy lên cho Hoàn. Nhưng Hoàn trả lại. Còn lý do nào chính đáng hơn là “Ba mình không cho phép”. Hoàn nói vậy khi tôi hỏi, rồi thêm: “Tao chẳng thèm đọc cũng biết”.
Từ hôm ấy trở đi, Hoàn giận Chương luôn. Cũng chẳng sao. Biết bao giờ mới có dịp đá banh nữa, mà sợ. Giận được thì huề cũng được. Giống như bữa trước, tưởng là phải nhờ thầy xử phat, vậy mà lại làm hoà thật dễ dàng. Tôi nghiệm ra rằng: Chỉ cần có cơ hội thuận tiện thôi. Năm học còn đến hai tháng nữa, không lo

Tháng Tư.

Sắp có kết quả thi tin học.
Thuý Thuý cầm chắc được cộng thêm hai điểm, sang năm thi tú tài.
Xuân Lan vẫn không có cách nào tẩy xoá được vết xâm đen thùi lùi trên lông mày, như đã hứa trong bản kiểm điểm. Nhưng phong trào săn sóc sắc đẹp vẫn âm thâm sống còn. Đứa nào lỡ nhổ rồi thì phải nhổ hoài. Nếu không tế bào sinh sản tiếp tục sẽ làm cho vùng da phía trên mắt lô nhô, lởm chởm như một cánh đồng xong mùa vụ, còn trơ gốc rạ ngắn ngủn xấu xí. Lấy tay khẽ rê qua rê lại, thấy cưng cứng, đau đau. Ngay cả con nhỏ Hoàn, mà tôi phát hiện ra mới nhổ tỉa hôm nlên đá banh, cũng vẫn phải chăm sóc thường xuyên, dù đã nghỉ chơi với Chương.
Mãnh Nhi nói thẳng, nhân một bữa rủ nhau đi ăn súp cua
- Vì một thằng con trai mà làm cho cái mặt của mình trơ trọi. Mệt mày quá Hoàn ơi.
Hoàn cười cười, không hiểu Hoàn có biết chuyện của Mãnh Nhi với Long không? Từ ngày Thuý Thuý phổ biến cách thức xin khăn giấy “ai lớp du” của nó, Long không xin giấy ăn của Mãnh Nhi nữa. Một phần, do đổi sơ đồ lớp vài đứa, Long đã ngồi chỗ khác. Hoàn thế vào đầu bàn đó nên Mãnh Nhi mới dám nói câu kia, vì hai đứa đã khá thân nhau.
Tháng tư, trời chưa mưa. Nóng nực kinh khủng. Năm cái quạt số mở tối đa. Con trai cởi giày, tuột vớ. Thằng Huy đã đổi qua ngồi kế Nghiêm Minh. Không nghe Nghiêm Minh méc cái vụ đôi vớ hôi thôi. Chắc hai đứa cũng giống nhau. Hồng Ngọc lại trình diễn mốt mới. Nó mặc áo lá vừa chấm đến eo, khỏi gài vô lưng quần, “cho mát”. Lớp chưa kịp bắt chước thì diễn viên múa bị cô giám thị chặn ngay cổng, cấp giấy cho về nhà thay có khác, kín đáo hơn theo đúng nội quy
Tình hình lớp bình lặng quá. Hầu như tôi chẳng có gì để ghi nữa ngoài mấy vụ lặt vặt kia. Một chuyện nữa, cũng thuộc loại nhỏ nhỏ nhưng vui vui. Đó là chuyện về cái xích đu.

Thật ra nó không phải là cái để ngồi đòng đưa qua lại như ở công viên. Ở vách tường còn kẻ sơn trắng hàng chữ: “Cấm xích đu – nguy hiểm”. Bởi vì nó là cái dụng cụ thể thao để tập leo dây. Từ trên cái đà ngang bằng xi măng cốt thép, thả xuống lắc lư hai sợi dây thừng. Mỗi sợi to bằng cổ tay thầy thể dục (nặng bảy mươi sáu kí). Chiều dài của sợi dây có lẽ bằng từ dưới đất lên đến lầu một. Nó cách mặt đất chừng qua đầu gối. Cuối sợi dây, cột gút lại một nút, to bằng trái dứa tươi gọt sẵn, trứng bóc. Cái cục gút đó dùng để đặt hai bàn chân, rồi từ từ leo lên, giống như xiếc quốc tế trên ti vi
Giờ chơi, đầu giờ, giờ về, học sinh tụ tập quanh sợi dây. Lớp 12 doạ nạt lớp mười:
- Con nít biết gì. Đi chỗ khác chơi, để mấy anh mày leo, mai mốt còn đi thi đấu ở hội khoẻ phù đổng.
Lớp mười năn nỉ.
- Mấy chị ơi, nhường cho em nhỏ chơi tí mà.
Chỉ có mười một là ngon lành. Tha hồ đánh đu, leo lên tuột xuống, vì chẳng còn sợ 12, lại được lên mặt với lớp 10.
Trong đó, lớp tôi được chơi nhiều nhất, vì có nhiều đứa nhà ở gần trường, chẳng cần đi xa, đi bộ có 5 phút.
Mãnh Nhi, Ái Ngân, Hoàn, Chí Hiếu, Khôi, Chấn… còn nhiều nữa, kể ra thêm hao mực, tốn giấy, hao mực. Vô sớm, về trễ. Thôi thì đủ trò nghịch ngợm mà chúng nó có thể nghĩ ra. Đăng cột hai trái dứa lại thành một cái đu. Thuý Thuý ngồi một mình vừa khít. Hai đứa con gái thì rộng rãi. Ngồi lên, bám chặt, sẽ có đứa đứng ở dưới đẩy qua đẩy lại. Vừa mát, vừa cười, vừa sợ.
Bác bảo vệ mỗi khi đuổi tụi tôi về thường hù doạ:
- Mấy trò cứ đánh đu như vậy, có ngày quá tay, thế nào cũng gây tai nạn. Cái đứa ngồi trên đu sẽ bị dính chặt vào tường, bẹp nhép, phải lấy muỗng mà cạo mới mong lấy được xác.
Chuyện đánh đu bị văng vào tường, chết không toàn thây, còn lâu mới xảy ra vì tụi tôi đã tính toán rất kỹ, chỉ dám lắc qua lắc lại như ngồi bập bênh hồi mẫu giáo th ôi. Tai nạn đến từ phía khác, không ngờ.
Bữa đó, Chấn rủ Thành chơi bố-xinh bằng hai cái cột gút. Mỗi đứa một trái, cầm đầu dây quất, quậy nhau tán loạn. Đứa nào thắng được gọi là Mike Tyson, thêm một ly chè bự khỏi trả tiền.
Chưa dứt hiệp đấu, Chấn đã phả trả tiền cho Thành đi bác sĩ, vì nó đã đập một quả ngay con mắt bên trái đối thủ. Mắt Thành sưng lên, thô lố như con cá mắt lồi. Bên ngoài xanh xanh tim tím như mắt nghệ sĩ cải lương. Bên trong lòng trắng, đỏ vằn vện như mắt Chí Phèo lúc chưa gặp Thị Nở.


Tháng tư.

Cái xích đu đã dàn hoà cho Chương với Hoàn. Tôi đã được đi ăn hủ tíu – không lấy bò viên với hai đứa nó. Chương bảo, ba nó không cho đi vì sợ cái chân trẹo mắt cá của Hoàn. Lỡ chạy xe có gì đã khổ càng khổ thêm. Chương chưa tới tuổi lấy bằng lái. Tối hôm đó, nó dịnh lấy cái Su xi`po của anh nó để chở tôi với Hoàn. Ba nó “chửi”, giảng luật giao thông một hồi rồi kết luận: “Các con đã học hành không thiếu thứ gì mà vẫn ẩu tả, Ba buồn lắm”. Chương vâng lời ba. Nhưng xe đạp leo núi thì đã đổi với ông anh. Ông anh lấy đi từ chiều, chờ mãi chẳng thấy về. Đành lỗi hẹn. Sáng ra, viết giấy giải thích thì Hoàn không thèm đọc rồi giận cho tới hôm Hoàn leo dây lên tuốt trên cao, sợ không dám xuống. Chương đứng bên dưới động viên, chỉ dẫn cho Hoàn xuống đất an toàn, lảo đảo. Thế là hết giận nhau. Bữa ăn hủ tíu bò viên đó, Hoàn chở tôi bằng xe đạp của nó (Hoàn hết đau chân lâu rồi). Chương đi xe leo núi về. Lẽ ra Chương có thể chở Hoàn, để tôi đi một mình nhưng xe kiểu đó phải ngồi đằng trước, Hoàn không dám.


Tháng năm

Cây phượng già nhất trường bỗng trở chứng nở hoa vàng cam rực rỡ trước mấy cây nhỏ hơn nó nhiều năm tuổi. Thầy cô nói vui
- Năm nào nó cũng ra hoa sau chót, trường mình thi tú tài rớt bình bịch. Năm nay chắc khá hơn.
Điềm lành này khô
ng biết có ứng cho lớp tôi không.
Thi học kỳ hai xong, Mãnh Nhi cười toe toét. Mặc dù vẫn thua Nguyên Hà, Long và mấy đứa nữa, nhưng tôi với nó danh hiệu học sinh tiên tiến đã là đủ. Có giấy khen, có phần thưởng, gói giấy bông hoa bóng loáng đem về, ba nó rất cảm động. Ông đem lồng tờ giấy dưới tấm kiếng bàn phòng khách, hết năm, chuyển lên treo tường.
Thi học kì hai xong, Thu Ba càng nôn nóng, chỉ muốn dọn đồ về. Nhà nó ở tuốt có suối Vĩnh Hảo. Nó rủ tôi đi ra ngoải chơi, đi coi người ta làm muối. Nhà nó cũng có mấy mẫu ruộng muối. Ở đó, tha hồ ăn đồ biển tươi sống. Các loại hải sản, tôi không thích lắm, nhưng được cái mềm, dễ ăn. Hấp dẫn nhất là được đi tắm biển. Biển ở ngay trước mặt nhà Thu Ba, chỉ cần ù té là chạy băng qua đường, là tắm chán thì thôi.
Tôi chơi với Thu Ba cũng khá thân vì chị nó – Thu Hai học chung với anh hai tôi. Nghe tôi kể tên nó, anh Hai tôi “nhận bà con” liền. Nhà nó có bốn chị em gái, lấy tên mẹ làm chữ lót. Tôi rất muốn đi ra nhà nó chơi để coi Thu Hai, Thu Ba, Thu Tư, Thu Năm thế nào. Có đẹp gái và trắng bóc như Thu Ba không?
Thu Ba vào trọ học Sài Gòn, ở nhà người quen, từ hồi lớp 10. ba nó bắt con cái đi học ở thành phố lớn để theo kịp thời đại. Ở quê thiếu thốn nhiều thứ. Chị nó học xong cấp ba, về nhà mở tiệm cho thuê áo cưới kiêm thợ chụp hình, quay phim. Ba nó giận lắm. Tới lượt Thu Ba, trước khi khăn gói đi “du học”, ba nó dắt đi qua nhà bà nội, thắp nhang, hứa trước bạn thờ ông cố ông sơ. Chừng náo có bằng kỹ sư mới được về nhà- chính thức.
Thu Ba chăm học, học giỏi toán – lý – hoá – anh văn như Nguyên Hà nhưng rất dở môn Văn. Nó có thể ngồi lỳ suốt mấy tiếng đồng hồ để giải bài tập nhưng cầm một cuốn truyện mỏng teo lên là đã thấy ngáp dài, chảy nước mắt. Tội nghiệp Thu Ba. Nó cố gỡ điểm bằng trả bài, làm bài kiểm tra 15 phút. Nó chỉ cầu mong được năm phẩy môn văn thôi, để được xếp loại học tập khá. Nếu không đạt học sinh tiên tiến, ba nó sẽ bắt nằm dài ra bộ ván, đánh bằng roi mây.
Thu Ba nôn nóng về nhà, không phải để khoe tờ giấy khen và tấm hình chụp được cô hiệu trưởng phát thưởng trước tấm màn đỏ chói có hàng chữ “lễ tổng kết năm học… “ mà để về kể cho má nó nghe chuyện khủng khiếp nhất cuộc đời
Ở nhà người quen đó, có một tên không đàng hoàng, hắn là con cưng của chủ nhà, chẳng chịu làm ăn, suốt ngày chạy chơi long bông, hết tiền thì xin, không cho thì bỏ nhà đi bụi. Một bữa hắn đi chơi về, hôi rình mùi rượu, thấy Thu Ba đang ngồi coi ti vi một mình. Hắn xáp lại, … “hun” đại một cái nóng hổi lên gò mà nó, Thu Ba hết hồn, chạy vô phòng tắm đóng của lại, lấy xà bông tắm, dầu gội đầu rửa mãi mà nó vẫn có cảm giác mùi tanh tưởi của hắn cứ nồng nặc. Sáng sớm hôm sau, hắn cười cười hỏi Thu Ba: “Có thấy hay không?”. Thu Ba chỉ nói “Anh đừng làm vậy, kỳ lắm”. Nhưng từ đó trở đi, nó canh tên dê xồm kia như canh trộm, Không dám ngồi đâu một mình. Mà như vậy cũng có nghĩa là không được ngồi học như trước nữa. Suýt chút nữa nó bị mất loại khá. Rồi lớp 12, rồi máy năm đại học nữa, chịu sao nổi?
- Chắc sang năm sau tao nghỉ, vè quê học cho rồi Diễm ơi
Tôi an ủi nó, cho tôi đỡ buồn lây theo bạn.
- Mày ráng một năm nữa thôi, lên đại học, có kí túc xá. Không thèm ở nhà nó
Thu Ba nói yếu xìu:
- Ừ. Chắc vậy

Tháng năm
Chỉ còn chờ ngày học cuối cùng thôi, Lân sẽ về Xuân Lộc, Duy về Tân Triều, Hồng lan về Hà Tiên, Chí Hiếu về Daklak. Thuận về Bến Tre, Xuân Trang về Cần Thơ, Ngọc Hiền về Long Hải, Tuấn về Phan Thiết, Quyên Phương về Cần Đước.
Lớp tôi có số dân ở tỉnh đông nhất khối. Tôi thích chơi với tụi nó vì đứa nào cũng ham học. Ba tôi thường khuyên, hãy lấy các bạn ấy làm gương, còn nhỏ mà đã phải đi học xa nhà, người có chí cầu tiến như thế, sẽ giúp tương lai đất nước sáng sủa hơn

Tháng năm.
Mấy cuốn tập học của tôi gần hết. Còn cuốn tập ghi những câu chuyện không thể không ghi này đã đến trang cuối cùng (có mấy trang xé đi vì bôi dơ quá)
Hết giấy, chuyện cũng hết. Sắp nghỉ hè rồi.
Tôi đem nộp cho thầy chủ nhiệm. Coi xong, thầy bảo sẽ đem gửi giùm tôi. Nhưng tôi phải dùng winword chép lại cho sạch sẽ rõ ràng.
Trời hỡi! Không biết tôi gõ tới chừng nào mới xong. Chắc phải mướn Thuý Thuý, mướn anh Hai. Dĩ nhiên họ sẽ tính rẻ hơn so với bên ngoài. Nhưng không ít tiền đâu. Đau bụng lắm lắm.
Thầy chủ nhiệm lạc quan yêu đời hơn tôi tưởng, thầy nói như phát biểu định lý:
- Tới hồi báo dăng, lãnh nhuận bút, thiếu gì tiền. Em không lo.
Nhưng người ta có chịu đăng cho tôi không?
Riêng Thuý Thuý thì lo lắng, không biết đọc truyện này, thầy com-piu-tơ và cô nhổ răng có chịu đám cưới với nhau chưa?
./.

1 comment:

  1. Thanks Tiny da post "Cau Chuyen Khong The Khong Ghi" nay len 360* nhe' Tiny. Truyen rat de thuong, minh thich nhat la phan 1 (khi Diem viet ban kiem diem) too cute ^^. Doc truyen nay lam minh nho lai luc con o truong, thanks Tiny rat nhieu (ko phai hau het moi nguoi ko thich truyen nay dau, trong do van con co SaMac muh ^^) Cuoi tuan vui ve!

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)