Kỳ 5: Bị bỏ quên
Nghe Nghiêm Minh méc, thầy bước xuống sân, xoa đầu tôi. Xoa theo kiểu đùa và phê phán là vò cho rối tung đầu tóc. Giọng thầy thông cảm:
- Thôi cho nghỉ. Ngày chủ nhật mà có mặt như vầy, cũng đáng khen rồi. Bây giờ đi uống nước.
Mấy thằng con trai giả bộ muốn công kênh thầy, con gái ý é hoan hô.
Uống nước xong, Chương kêu phe nó đi đá banh tiếp. Mới mười giờ, về chưa có cơm. Vả lại đó là mục đích chính của tụi nó. Chia tay, hứa hẹn tuần sau xong xuôi, Nghiêm Minh đã lên xe, bỗng gọi:
- Phúc Diễm, làm ơn xách cặp về giùm. Lát trưa chiều Minh ghé qua lấy.
- Nói dối đi học thêm phải không?
- Hiểu bạn đến thế là cùng, xin bái phục.
Tôi ôm cái cặp đi về. Lòng thấy nhộn nhạo điều gì đó, không bình thường. Tôi để nó bên cạnh cặp của tôi. Ngồi ăn cơm mà tôi cứ nghĩ đến sự gần gũi bất ngờ ấy mãi, đến nỗi chẳng biết đang ăn gì nữa.
Mẹ tôi nhắc:
- Hôm nay có xíu mại. Mỗi người được hai viên. Con ăn mấy rồi?
Tôi thú thật:
- Con không biết. Hình như…
Anh Hai đưa ra mấy ngón tay:
- HÌnh như Diễm đã lủm hết ba cục.
Mẹ rầy anh Hai thô thiển. Không được gọi xíu mại là cục. Rồi mẹ xúc cho tôi:
- Con chưa ăn. Nãy giờ con chỉ ăn cơm chan nước canh thôi.
Tôi rất kén ăn. Chỉ ưa những món mềm mềm như đậu hũ, trứng chiên, thịt hầm nhừ… Nên xíu mại là thứ được xếp hàng đầu. Nhưng sao hôm nay chẳng thấy thơm ngon gì hết, chỉ nghe những cục thịt bằm nhuyễn lăn lộn trong miệng, như trái banh đá qua đá lại hồi sáng.
Ăn cơm xong, tôi bắt đầu chờ. Nghiêm Minh đã nói trưa hoặc chiều. Không biết nó sẽ đến lúc nào. Lỡ tôi ngủ quên thì uổng biết bao. Tôi ngồi ở bàn học, ngắm mãi hai cái cặp kề bên nhau, thấy trong lòng lâng lâng, nhẹ bỗng. Lúc này, tôi càng hiểu rõ bài giảng "Lá thư bị đốt cháy". Cô Văn có nói thêm rằng, khi người ta thương yêu nhau thì bất cứ điều gì có liên quan, dính dáng tới "người ấy", người ta cũng trân trọng, nâng niu, gìn giữ. Bởi vậy ông nhà thơ nổi tiếng đó, mới không nỡ châm lửa vào lá thư của "bà kia". Tới lúc dám đốt thì cứ cầm mãi, không đành buông tay ra, mặc cho lửa cháy phừng phừng nóng bỏng. Cô Văn còn dấn thêm câu nói xưa, "yêu nhau như yêu cả đường đi" cho dễ hiểu hơn. Về chuyện này, có thể lấy mẹ tôi làm thí dụ. Cái cách mẹ tôi xếp dọn, lau lia cặp xách đi làm về của ba, với anh mắt âu yếm không thể tả nổi.
Hiện giờ, tôi đang cố nhướng con mắt buồn ngủ để nhìn cái cặp của Nghiêm Minh, cũng gần giống như vậy. Tại sao bao nhiêu người ngòi ở đó mà nó lại nhờ đúng ngay tôi? Hay tại tôi hiền lành, bạn bè nhờ vả, vay mượn cái gì tôi cũng sốt sắng giúp đỡ? Đường từ sân đưa đua ngựa đến nhà tôi, về nhà nó trái ngược nhau. Đường nhà tôi còn có bảng báo lưu thông một chiều, muốn đến phải đi vòng vèo, rắc rối, sao nó chịu mất công như vậy.
Suy nghĩ muốn nổ tung cái đầu. Biết vậy, không nhận cho xong. Nhưng không cầm về thì giờ này đâu được ngắm "hai chiếc bên nhau". Tôi còn một thắc mắc nữa. Trong cặp Nghiêm Minh có gì lạ không? Thí dụ, viết chi chít, nắn nót tên ai đó ở trang đầu, trang cuối các cuốn tập, hay trong tập nháp. Thí dụ, có một hai cuốn tập, cuốn sách của người khác, bên trong có kẹp theo một bài thơ, hoặc một bức thư bày tỏ tình cảm với chủ nhân của nó.
Tôi thắc mắc đến cao trào, chỉ muốn mở ra coi cho thoả dạ. Nhưng đây là cặp của Nghiêm Minh. Tôi cũng có thể giống như Puskin chứ. Tôi cũng muốn trân trọng những gì thuộc quyền sở hữu của nguời ấy. Lục lọi, khám phá là xúc phạm người ta. Mà lại lén lút nữa. Xấu lắm. Ba tôi thường bảo, xâm phạm đời tư của người khác là đánh mất lòng tự trọng của mình. Anh Hai nói đùa theo: "Mất lòng tự trọng… lượng, mình sẽ nhẹ hều như một chiếc lông. Chẳng còn một trăm gờ ram nào giá trị của con người nữa đâu." Chưa hết, lỡ tôi mở cặp nó ra, tìm kiếm không bỏ sót một ngăn kéo nào, không từ một trang giấy nháp, mà gặp tên đứa khác thì… Tôi sẽ khóc hu hu liền tại chỗ cho coi.
Ôm một đống lý do chính đáng mà đáng sợ kể trên, suốt buổi trưa buổi chiều chủ nhật, tôi đi ra đi vào, vểnh tai nghe ngóng. Chờ chán, lại ngồi vào bàn học, ngắm nghía, tưởng tượng này nọ, biết đâu chừng, trong đó còn có những tấm hình ai tặng nó, hoặc nó tặng ai chưa kịp gửi đi. Phải chi có Nguyệt ở đây tôi sẽ có thêm liều lĩnh. Tôi sẽ đổ thừa, tại nó có phần dụ dỗ tôi, tôi rủ rê nó . Chuyện lục soát cái cặp kia chỉ là trò đùa, nghịch phá. Như vậy đỡ bị nặng nề, ám ảnh. Cái con quỷ Nguyệt, mọi ngày cứ mò đến nói nhảm cả buổi, sao hôm nay cứ biệt tăm biệt tích?
Tới lúc nhà tôi đóng cửa tắt đèn đi ngủ, Nghiêm Minh vẫn chưa đến lấy cặp.
Sáng thứ hai, tôi lựa một cái bịch ni lông dày và đậm màu, gói lấy cái cặp đó. Tôi kẹp kín đáo sau cái cặp của tôi. Tụi nó mà thấy thì thôi. Ghê lắm.
Nghiêm Minh đang ngồi ở bàn chót, cắm cụi gặm bánh mì. Tôi đứng trước mặt nó, kể đã chờ suốt buổi trưa chiều tối hôm qua. Nó trợn mắt vì đang nuốt vội:
- Tội quá Diễm ơi. Ở trỏng, tui nhét đại mấy cuốn truyện cho nó phồng phồng lên thôi. Bút viết còn không có một cây. Bởi vậy tui khỏi cần ghé. Để chừng nào lấy cũng được.
Trời ơi… Đồ… Tôi rơm rớm nước mắt, uổng công mơ mộng, băn khoăn suốt nửa ngày chủ nhật quý giá. Chẳng dám đi đâu, chẳng biết làm gì.
Nghiêm Minh vẫn say sưa gặm bánh mìn con cóc. Nó đưa một ngón tay lên dặn:
- Ờ đúng rồi. Chủ nhật sau, bà nhớ đem theo giùm. Tui sẽ tập kỹ lưỡng cho bà, để đền ơn giữ cặp. Hứa danh dự.
Tôi không nói, lạnh lùng đập cái bịch ni lông lên bàn rồi bỏ chạy về chỗ của mình, nghe giọng ca nam đầy triển vọng kêu như mắc nghẹn: "Ê, ê, sao kỳ vậy?"
Tôi chen qua Mãnh Nhi, ngồi phịch xuống, trong đầu chợt nhòa lên câu thơ trong sách Văn "Hôm nay tôi đã chết trong người"
Chủ nhật đến, rồi chủ nhật kế tiếp, Nghiêm Minh không đi tập Nó xin phép được nghỉ vì phải đi học nhạc. Tuần trước trốn đi đá banh nữ, bị ba nó phạt chép mười lần bài hát có câu "Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa". Vừa chép nốt nhạc vừa chép cả lời.
Thiếu Nghiêm Minh, ban huấn luyện vẫn hoạt động như thường. Huỳnh Kim vẫn phì cười trong khi sút cho Bích Đào tập chụp banh. Chương nhiều lần bắt tay khen ngợi đôi chân dẻo dai chính xác của Hoàn. Tôi v
ẫn chưa biết dùng má trong, má ngoài nhưng Kỳ không nhiếc móc. Nó vốn là tổ trưởng của tôi.
- Đừng lo. Diễm là đội dự bị. Mỗi hiệp đá mười lăm phút. Có khi chẳng cần thay người.
Tập được ba chủ nhật. Đến chủ nhật thứ tư là thi đấu, theo kiểu loại trực tiếp, thua là về. Trận đầu, lớp tôi thắng vì lớp mười nghe đá với lớp mười một, sợ quá bỏ cuộc. Tội nghiệp con nhỏ đội trưởng đứng giữa sân kêu một hồi những cái tên hoa hoè, rồi dậm chân, khóc sụt sịt đi vào. Tinh thần quyết thắng của lớp tôi lên vùn vụt như diều gặp gió tốt. Những lớp 11 ở lầu hai xa lạ, ở lầu một hàng xóm, hàng ngày vui vẻ, tận tình cho mượn sách, thế mà giờ đây cũng sôi sùng sục khí thế ăn thua. Sẵn sàng kéo áo, nắm tóc, xô đẩy, chửi. Nhưng suốt buổi sáng, đá bốn trận lớp tôi đều thắng. Chắc Huỳnh Kim nói đúng quá. Đội dự bị cũng đem ra sân hết, trừ tôi. Các huấn luyện viên của tôi đều nhất trí:
- Chỉ mất công thấy nó khóc thôi. Xui lắm.
Buổi chiều tranh chung kết, nhất nhì luôn cho gọn. Khỏi nói cũng biết là rất căng thẳng. Cả hai chủ nhiệm đều có mặt. Sĩ số mỗi lớp lên tới hai phần ba để cổ vũ và hù doạ. Thầy tôi và cô chủ nhiệm A10 phải đứng ngay lằn biên sân để ngăn các cổ động viên quá nhiệt tình, đến nỗi mất bình tĩnh phun tung toé các khẩu ngữ giang hồ. Tất cả đều trở thành chỉ đạp viên:
- Về, về Hoàn ơi.
- Nguyệt qua trái, qua trái nghe không?
- Lên, lên Minh Giang.
- Sút, trời ơi. Sút đi Hương ơi.
Tụi A10 cũng gào như vậy, chỉ thay đổi cái tên thôi. Đang hò hét, Chương khum tay làm loa rống lên:
- Quyên Phương sút dây giày, thầy ơi xin dừng trận đấu.
Quyên Phương cà nhắc chạy vào. Chương ngồi sụp xuống. Mấy ngón tay quơ quào như Thuý Thuý múa trên bàn phím. Quyên Phương đang chạy trở vào thì bên kia đá luôn. Bích Đào té ngồi với đôi tay không có bóng. Tụi A10 hú hét như đang coi ti vi trực tiếp. Vào rồi. Thua đi. Ba phút sau, Hoà bị vọp bẻ. Kỳ với Chí Toàn xô tôi ra sân. Tôi chỉ kịp ca chạm với con nhỏ bự nhất A10, đau điếng như đụng trúng cái cột nhà, là còi nổi lên. Thế là xong, giã từ sân… xi măng.
Nhưng gương mặt nam và nữ ỉu xìu như bánh mì để quên từ sáng đến chiều. Chỉ có thầy cười:
- Hạng nhì toàn trường, thêm một giải vua phá lưới. Bên đó chỉ có một giải nhất. Vẫn thua mình. Buồn gì nữa. Bây giờ đi ăn khoa, trà tự chọn nhé.
Nhưng các nữ tuyển thủ quá mệt mỏi và bẩn thỉu. Họ chỉ muốn về nhà tắm gội, ngủ nghê, học bài. Chiều mai học trái buổi, để bữa khác thầy ơi.
Chương chở Hoàn về. Chiều hôm sau, tiết bốn năm học thể dục, Hoàn được nghỉ. Nó ngồi ghế đá ngoắc tôi lại, thì thầm:
- Tối nay, mày làm ơn đi với tao.
- Đi khám bác sĩ hả?
- Thằng Chương mời tao đi ăn hủ tíu bò viên. Nó bảo để tao bồi dưỡng, hồi phục chân cẳng. Nó biết một xe bò viên ở đâu đấy, có món gân giòn như ổi xá lị. Ăn gân bổ gân, ăn gì bổ nấy.
Tôi tưởng tượng liền:
- Vậy thì ăn răng bổ răng.
Hai đứa cười đã đời. Hoàn:
- Tao cũng không tin. Nhưng tội gì không đi. CÓ điều, đi một mình với một thằng con trai, tao không dám. Mày hay giúp đỡ bạn bè. Tao nhờ mày. Đi nghe Diễm.
- Đi làm sao.
- Nó sẽ đến chở tao. Rồi qua nhà mày. Hẹn bảy giờ.
- Tống ba hả?
- Chưa biết.
Tồi ừ ờ, đồng ý. Hoàn đâu biết tôi không ăn được thịt bò. Nó hôi hôi làm sao ấy. Chỉ nghe mùi thôi đã muốn oẹ rồi. Nhưng thôi, kệ. Bạn bè phải giúp nhau, tới đó uống nước, cùng lắm thì ăn hủ tíu "không người lái" cũng được. Đi học về, tôi xúc nửa chén cơm, để dành bụng cho buổi tối thấm đẫm tình bạn. Tôi chờ. Đến… 9 giờ thì chịu hết nổi, đành phải xuống bếp ăn hiệp hai. Ăn trong nỗi tủi thân và xấu hổ vì anh Hai cứ đi qua đi lại trước mặt:
- Hi hi. Diễm bị ăn thịt thỏ. Menu sao lại bị treo máy vậy cà? Đành phải enter cơm nguội. Nhớ đừng shift nghe. Cục cơm viết hoa to lắm, mắc nghẹn đó.
- Hí hí. Tức như gặp máy có con chuột chết há?
Tức thật, đến nỗi không khóc nổi. Nhà Hoàn không có điện thoại, nó lại bị què chân, mắt cá phải bó chặt bằng băng rún em bé. Tôi chẳng nghĩ ra cách nào để liên lạc, cho nó biết sự thể thế nào. Tôi không dám chạy qua nhà nó, vì sợ, lỡ đúng lúc tôi đi khỏi, tụi nó đến thì lỡ dở hết. Tôi mất dịp giúp đỡ "người hoạn nạn", Hoàn sẩy một dịp ăn gân chân con bò, Chương lỡ dịp ngồi với Hoàn. Nghĩ vậy, nên tôi đành ngồi tại nhà mà chờ. Chờ đến nỗi lòng tốt biến thành lòng xấu. Có lẽ do ảnh hưởng lần ngóng đợi Nghiêm Minh đến lấy cái cặp. Tôi đã dám nghĩ đến chuyện hai đứa kia, vào giờ chót, bỗng nhận ra rằng đi với nhau là đủ. Có kèm thêm tôi chỉ gây phiền hà, rắc rối, như một chiếc xe tống ba ấy mà. Chỗ ngồi vừa chật, vừa khó lái, vừa đủ thứ… Bạn bè thếy đấy. Tôi bị quê rồi nghe.
Sáng hôm sau, tôi đi học sớm, đầy một bụng tức tối.
Tôi ngồi lấn vào bàn của Hoàn, hỏi trống không:
- Sao? Thế nào? Vui chứ?
Vẻ mặt Hoàn giống như hôm bị thua đá banh nữ. Nó ra dấu đừng nói, kéo tôi ra ngồi góc hành lang. Rồi trả lời xụi lơ.
- Tối hôm qua, tao cũng ở nhà chờ sắp xỉu như mày.
- Sao không gọi nó? Xóm mày có đại lý điện thoại đó.
Hoàn nhăn mặt như bị đau chân:
- Ba nó khó thấy ghê. Nó tự thú nhận như vậy, hôm cô Vân tóm tắt chuyện "Chiến tranh và hoà bình", Đại công tước tên cái gì xi ki đó, dữ cỡ ba nó là cùng. Đứa nào gọi, đòi gặp Chương là ổng dập máy cái rụp, không trả lời.
- Gớm vậy nữa. Bây giờ mày tính sao?
Ánh mắt Hoàn như đang đá banh, vừa căng thẳng vừa quyết tâm:
- Nghỉ chơi!
- Lỡ nó có lý do chính đáng, như bị cấm đi chơi buổi tối.
- Mày quên hôm đi nhạc nước sao? Nó về trễ nhất vì đưa từng đứa con gái trong lớp mình về nhà. Bữa đó khuya lắc, 11 giờ.
- Lỡ nó năn nỉ?
- Kệ nó, sao mày bênh nó hoài vậy.
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)