My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Monday, August 25, 2008

Cửa sẽ mở - Đặng Thị Thanh Hương



Một truyện ngắn ám ảnh. Tuổi trẻ, hoài bão rồi sẽ nhạt nhòa bởi cơm áo gạo tiền cả sao ?
------------------------

12h10’ tàu chạy. Tôi gập người qua cửa sổ níu tay Thành. Tàu vẫn chạy và Thành lùi lại phía sau. Sân ga nhoè ướt, vậy là xa rồi, tôi nghĩ chắc không có ngày gặp lại. Với Thành, tôi chỉ còn là cái dấu chấm mờ nhạt trong đời anh.
Một ngày mệt nhoài trên tàu, tôi về đến nhà. Phố thị hiu hắt dưới ánh đèn vàng. 5 năm xa nhà, bây giờ là lúc phải trở về, bố tôi bảo thế. Vừa ra tới đường lớn, năm sáu người đàn ông xúm lại: “Mời cô”, “em gái về đâu anh trở về…” Tôi chọn một người đàn ông già nhất, lên xe. Mười phút sau, tôi đứng trước cửa nhà. Cây bàng lá rụng đỏ ối dưới gốc. Tôi chợt thấy bồi hồi, những kỉ niệm thời còn trẻ ùa về. Dưới gốc bàng này lần đầu tiên tôi nói về ý nguyện đi xa. Năm đó tôi vừa 7 tuổi. Bố và mẹ chạy ra đón. Căn nhà xưa rộng thênh và buồn, mọi người trong nhà đi xa cả.
Tôi đã trở về sau một chặng thời gian dài đủ để xăm xoi kiếm tìm. Nhưng kiếm tìm mãi vẫn chẳng thấy gì cho mình. Các cơ quan nhà nước ở Hà nội không có chỗ chen chân. Tôi một kĩ sư hoá đầy triển vọng, cuối cùng phải đi làm ở vài công ty TNHH do Thành giới thiệu. Hết thư kí văn phòng đến xử lí phần mềm máy tính. Nhưng tài năng của tôi vẫn không được khởi động. Thế là chán. Tôi nhớ đại thi hào W.Seakpear nói một câu theo kinh thánh đại để: Hỏi đi sẽ được trả lời, tìm đi anh sẽ thấy, gõ đi cửa sẽ mở. Tôi đã hỏi , đã tìm đã gõ đến chục nơi mà trước mặt vẫn lặng im. Tôi hoang mang : Hình như Seakpear cũng nhầm khi tin vào Đức Chúa. Vậy là tôi phải trở về từ bỏ cái ước mộng thân cư thiên di như trong lá số tử vi của tôi. Thế mà 25 tuổi, tôi vẫn chả làm nên cơm cháo gì.
Thành bảo: “Em không cần đi làm cũng được, tụi mình cưới nhau, em ở nhà sinh con, thế là xong…”
Tôi cười: “Vậy các công thức hóa học em cho vào máy giặt để quay cùng tã lót à?”
Thành chép miệng: “Đàn bà mà nhiều tham vọng là rất dở!”
Tôi đành chấp nhận thiếu một chút chức năng thiên phú và có lỗi với Thành. Tôi trở về quên mang theo tình yêu đầu tiên trộn lẫn vào các công thức hoá học. Thế là mất nhau, nhưng tôi sẽ được một cái gì khác có lẽ lớn hơn tình yêu của Thành? Thành cay nghiệt:
- Anh cũng tin như thế!
Bố xin cho tôi vào sở công nghiệp tỉnh. Buổi đầu tiên đi làm, trên bàn viết của tôi có một lọ hoa hồng rất đẹp mà kiếm được những bông hoa như thế ở xứ này thật khó.
Đãng trạc 30 tuổi, là trưởng phòng của tôi
- Ngày mai cô xuống nhà máy đường rượu. Cái thằng cha này mấy năm nay làm ăn đi đẹt quá, cô tính cách nào tăng chất lượng lên nhé.
Ngồi một ngày chưa yên trên văn phòng có bình hoa hồng Đà lạt quý hiếm ấy, tôi lóc cóc đạp xe lên đầu tỉnh. Thị xã nhỏ và dài. Những con đường đều tăm tắp, hun hút mà chẳng thấy sự dọc ngang như những vùng đất khác. Tôi đã đọc một câu thơ của ai đó

"Thị xã nhỏ như bàn tay con gái
Chiều xưa vuốt tóc kiêu kì "

Khốn khổ, thị xã của tôi mà nhỏ nhắn giống 1 bàn tay cô gái như cái anh chàng thi sĩ kia ví von thì không đến nỗi. Sáng sáng, chiều chiều, tôi đạp hơn 10km đến nhà máy. Những đống mía khô quắt chất đầy sân. Giám đốc Lân bảo tôi:
Khó khăn lắm cô ạ. Ở đây người ta không trồng mía, phải cho công nhân đi thu mua từng nhà, chất lượng rất kém. Đó, cô nhìn đống mía này cứng và ít đường. Mấy năm trước đường đỏ của nhà máy còn tiêu thụ được. Giờ đường Trung quốc tràn về thế là hàng nhà máy tồn lại.
Kể ra ông Lân nói cũng có lí. Từ khi khai thông biên giới Việt- Trung, tỉnh tôi là nơi địa đầu. Khắp khu chợ toàn hàng Tàu, từ quần áo, giầy dép đến bánh kẹo, hoa quả thôi thì đủ loại.Hàng Tàu giá thành rẻ và hình thức đẹp hơn.Thời buổi mở cửa, dân thấy gì kinh tế hơn thì dùng. Ai hơi đâu để ý đến sự tồn tại của 1 nhà máy.
Tôi ra chợ mua 1 túi đường Trung quốc. Đường trắng và nhỏ hạt, giá chỉ có 6000/1kg trong khi đó giá thành cân đường của nhà máy riêng nguyên liệu lên 7500.
Tôi đóng cửa nhà 3 tuần miệt mài với công thức được học trong trường. Pha pha, chế chế rồi tôi cũng tìm được cách lọc bớt những tạp chất trong đường của nhà máy làm ra. Nhưng để hạ giá thành cạnh tranh thì tôi chịu, tôi gọi điện cho Thành, Thành cười phá lên:
- Em có bị dở hơi không? Thời buổi này người ta lao vào kiếm tiền. Mặt hàng nào có lợi nhuận cao nhất thì kinh doanh hơi đâu mà phân tích với chả cải tiến. Ngốc ạ, dẹp đi về với anh. Anh đang có dự định làm ăn lớn đây. Trông vào cái nghề mình có mà chết đói.
Tôi cúp máy lặng lẽ nhớ lại Thành mấy năm về trước.Anh luôn là sinh viên xuất sắc của khoa. Anh say mê đeo đuổi những công trình của mình. Cái gì mà Thành thay đổi đến thế.
Tôi đành mò mẫm 1 mình. Công việc bù đầu tôi cũng vơi đi nỗi day dứt về Thành.
Tôi đem dự án trình sở và ban giám đốc nhà máy. Ông Lân vỗ đùi:
- Cô giỏi lắm. Vậy mà chúng tôi không nghĩ ra.
2 tuần tôi và ông Lân chạy khắp nơi hết vào uỷ ban tỉnh lại tiếp cận ông giám đốc sở tài chính để xin kinh phí nhưng đến đâu 2 bác cháu cũng gặp sự khất lần với những lí do không kém phần tế nhị.
Hai ngày sau ông tìm tôi mệt mỏi:
- Ông phó chủ tịch nói với chú là việc gì phải vẽ vời. Không cần cải tạo, chế biến gì cả. Dẹp việc sản xuất đường, nhập hàng Tàu về bán có phải nhàn hạ mà lãi nhiều hơn.
Tôi chợt thấy nghẹn đắng. Vậy là công cốc nhưng cả tôi và ông Lân không thể làm gì khác. Đào đâu ra 300 triệu để mua máy móc và thiết bị?
Sau thất bại ở nhà máy đường rượu. Đãng gọi tôi về.
- Thôi cô tạm đảm nhận công việc này một thời gian. Sắp tới xí nghiệp dược cần 1 kĩ sư hoá để pha chế loại thuốc mới. Tôi sẽ bàn lãnh đạo đưa cô về.
Trên bàn làm việc của tôi không còn thấy thêm một lọ hoa nào nữa. Những bông hồng ngày ấy không nở, tôi treo lên tường khô quắt lại. Chị Vân cùng phòng tôi bảo:
- Đấy, em cứ nhìn những bông hồng thì thấy ngày đầu nó cũng đầy sức sống và rực rỡ biết bao. Thôi em ạ, như chị đây này, lấy chồng vào là hết muốn tìm tòi, nghiên cứu,..Chị thấy anh Đãng để ý cô đấy.
Tôi bật cười về sự ví von của chị. Tôi từ
bỏ Thành, từ bỏ cuộc sống thành phố để về đây, những tưởng sẽ làm được nhiều việc “ra tấm ra món”. Giờ thành 1 cô văn thư không chuyên nghiệp mới thấy những công thức hoá học không khó hơn việc kì cạch gõ từng phím trên máy chữ.
Thành đi nước ngoài nửa năm nay. Trước khi đi anh gọi điện thoại cho tôi.
- Sao rồi? Đã tìm thấy mình trên mảnh đất heo hút ấy chưa? Dù sao thì anh cũng kính phục em đấy cô bé ạ!
Thành không viết cho tôi lấy 1 lá thư nào.Tôi nghe tin anh lấy vợ và công việc kinh doanh rất phát đạt.
Tôi 27 tuổi, những ồn ào thuở mới ra trường cũng lắng xuống. Mẹ tôi buồn bã: “Con gái lớn rồi, phải lấy chồng đi”. Bố tôi không nói gì. Ông vừa mới quyết định về hưu sau 1 cuộc họp tỉnh uỷ.
Công trình lọc tạp chất đường của tôi đã phủ bụi. Đãng quên mất lời tỏ tình với tôi, anh lấy vợ. Vợ Đãng là công gái ông phó chủ tịch tỉnh vừa học hết PTTH. Nói như chị Vân là: xấu ma chê quỷ hờn.
Không thể chờ đợi tôi tự mình mò sang xí nghiệp dược. Đúng lúc xí nghiệp đi thu mua nhựa anh túc trên huyện. Tôi xin đi theo.
Đứng trước một rừng hoa anh túc đang nở rộ, GiôngAsa, một cán bộ huyện kể cho tôi nghe sự tích hoa anh túc. Chuyện kể rằng: Xưa kia có một nàng công chúa xinh ra với nước da đen đúa. Vua cha giấu bặt sự thật, nghiêm lệnh ai lộ ra sẽ bị chém đầu. Đến tuổi trưởng thành, 1 hoàng tử lân quốc đến cầu hôn. Hôn lễ được cử hành rất trọng thể. Đêm động phòng hoa trúc, công chúa bỏ tấm mạng che mặt. Vị hoang tử nọ ngất đi và ngay đêm đó trốn biệt. Đau khổ và uất hận, công chúa chết đi với lời nguyền: sẽ làm cho con người điêu đứng dù khinh ghét ta nhưng không ai có thể từ bỏ ta được. Ít lâu sau, trên mộ nàng mọc lên một loài hoa có đủ 3 màu trắng, đỏ và tím. Đó là cây thuốc phiện mà sau này người đời đều kinh sợ vì sự cám dỗ mà quỷ của nó.
Câu chuyện GiangAsa kể ám ảnh tôi rất nhiều. Cây thuốc phiện là một loại dược liệu quý nhưng sau vụ này cũng sẽ bị phá bỏ. Tỉnh chủ trương trồng cây sơn tra thay cây anh túc.
Tôi trở về thị xã, lên gặp giám đốc sở xin chuyển về xí nghiệp dược nhưng không được đồng ý. Ông ta bảo tôi:
- Cô sẽ phát huy được gì ở đấy khi không còn trồng cây thuốc phiện nữa.
Đêm ấy trời mưa rất to. Tôi nằm trên giường, sấm chớp đập ầm ầm ngoài cửa. Chợt tôi nhìn thấy nàng công chúa đen đúa đi từ mưa vào giường. Cô ta ngồi xuống nắm lấy tay tôi, bàn tay đen đúa của cô ánh những ráng đỏ:
- Cô sẽ chẳng bao giờ làm được những dự định của mình đâu. Cô thấy không? Như ta thế mà lại hay. Sự ngu muội của con người làm ta bất tử ha..ha….
Cô ta cất một tràng cười man rợ. Tôi hốt hoảng giật bàn tay ra và vùng chạy. Một ánh chớp chói loà đập thẳng vào cửa sổ. Tôi tỉnh dậy bàng hoàng bởi giấc mơ kì lạ.
Một tuần sau, tôi làm đơn xin thôi việc và lặng lẽ ra ga lên tàu về Hà Nội. Bố mẹ không ngăn cản, chỉ thở dài. Bố đưa tôi ra cổng, đứng tựa vào lưng cây bàng nhìn theo. Tôi chợt thấy bố và cây bàng sao giống nhau đến thế. Cành cây khẳng khiu, bạc phếch và bố mái tóc bạc trắng, dáng đứng lòng khòng cam chịu. Những chiếc lá bàng đỏ ối rụng đầy gốc. Đã ba năm từ ngày tôi trở về. 3 năm như chiếc lá bàng xanh mơn mởn của hy vọng, tôi lại ra đi khi hy vọng ngả vàng. Dù niềm tin rã rời như những lá bàng nằm hấp hối trong gió bấc.
Về Hà Nội tôi lại xin vào xử lí phần mềm máy tính cho một công ty nước ngoài. Tôi giấu kín tấm bằng kĩ sư hoá xuống đáy va li cùng với những hoài bão thời tuổi trẻ.
Tôi lấy chồng, giám đốc một Công ty TNHH. Nhiều đêm nằm ôm con, tôi cứ lẩm nhẩm một mình: Hỏi đi, sẽ được trả lời. Tìm đi anh sẽ thấy. Gõ đi, cửa sẽ mở…Chẳng lẽ rồi cuối cùng tôi phải chọn 1 con đường đơn giản nhất, dễ dãi nhất?
Nhưng chưa có 1 cánh cửa nào cho những kiến thức của tôi cựa quậy. Tôi nghĩ đến nàng công chúa đen đúa với lời nguyền cay độc. Tôi nghĩ về những cánh hoa anh túc đã héo tàn mà sự cám dỗ vẫn còn vương vất. Chợt tiếng Thành cười vang: “Ôi, cô bé ngốc nghếch!”
Vâng, có thể là tôi ngốc nghếch khi cứ mãi kiếm tìm, nhưng tôi biết tôi sẽ không còn lại gì nếu tôi ngừng việc tìm kiếm. Tôi tự an ủi mình: Rồi 1 ngày nào đó tôi sẽ nhận được câu trả lời, cánh cửa sẽ mở. Nhưng liệu đến lúc đó tôi có còn đủ nghị lực và dũng cảm để bước vào cái thế giới mà tôi hằng mơ ước hay không?

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)