My schedule

- Một tách cafe sớm
- Đọc báo
- Lướt web
- Đọc truyện

Friday, August 29, 2008

Sinh một ngày dễ thương - Đồng Hải Anh

Tặng em trai

Tôi là con trai út của bố mẹ tôi, suốt hai mươi năm nay chịu sự đè nén, áp bức, sai bảo của một bà chị và một ông anh. Tôi coi The Beatles như một chiến hữu. Tôi yêu rock, và yêu giọng ca Freddie Mercury. Tôi còn có một niềm mê thích khó tả đối với các bản nhạc waltz của Johan Strauss, nhưng thật không may, loại hình nhảy nhót duy nhất từ trước nay tôi giỏi giang la nhảy xa, cũng có thể gọi là nhảy cao nữa, kém thiện nghệ một chút là nhảy dây thừng, còn riêng nhảy dây chun thì tôi không rành bằng bọn con gái và khiêu vũ thì tôi mít đặc. Hiện tôi thuộc Đại học Bách Khoa Hà Nội, lính của khoa Hóa thực phẩm. Tôi vào Hóa thực không phải vì có tâm hồn ăn uống gì đâu, mà vì tôi bị hớp hồn từ khi còn rất bé bởi cái hình ảnh uyên bác khi nếm một món mà phán ngay được thành phần của nó: Nào là có axit no hay không no, có muối benzonat không, phần trăm lipit, gluxit, đường iodie vân vân và vân vân; nào là vì trong bánh phở và bánh cuốn có hàn the, độc hạ đấy, nên ngay khi chưa có phoocmon trong bánh phở thì bạn chẳng nên ăn nhiều phở quá. (Khuyến cáo các bạn, chứ cá nhân tôi chưa bao giờ có đủ nhẫn tâm để từ chối món phở). Tôi có một bể cá cảnh, rất nhiều cá chọi, một con chó Nhật và hai con mèo. Tất cả lũ chúng nó đều rất tham ăn, chậc, chả biết học cái thói ấy của ai nữa. Trong lũ cá của tôi tịnh không có một ả cá vàng màu mè lả lướt. Con chó của tôi có thể khụt khịt như heo, con người như mèo, và cười nhếch mép…như người lớn: Nó giống nhiều thứ chỉ có điều không giống chó thôi. Chẳng có gì để nói nhiều về lũ mèo cả: chúng nó đi chơi suốt, ở nhà cũng chỉ để ngủ vùi ở xó xỉnh nào đó. Dù sao, tôi cũng có một điều hãnh diện: hãn hữu khi chúng nó ở nhà, chúng quấn chân tôi từ trên gác xuống dưới nhà, cứ như vệ sĩ cho phù thủy. Nhưng có một lần, tôi đã vướng phải hai đứa nó, và ngã bổ chửng trên cầu thang, lĩnh một vết rách từ tran kéo ngay sát mí mắt bên trái. Chuyện ấy xảy ra đúng ngày sinh nhật của tôi năm 17 tuổi đấy. Các cụ nói chẳng có bao giờ sai: khi ta 17, cuộc sống có những thay đổi thật to lớn.

Có bạn nào đã xem phim: “Sinh ngày 4 tháng 7” chưa? Tôi không hiểu gì lắm về cái bộ phim mà tôi chưa bao giờ xem đó (!) cũng chẳng hiểu vì sao chị tôi ngồi xem một lúc mà khóc được. Nhưng tôi tín nhiệm bà chị tôi lắm, chí ít là trong lĩnh vực cảm thụ phim ảnh !!! Nên khi bà chị bình luận rằng tôi có một cái going giống trong phim vì tôi cũng sinh đúng ngày 2-9, ngày Quốc khánh của nước mình, thì tôi lại hơi kênh kênh mà nghĩ mình được khen đẹp “chai” cỡ Tom Cruise. Chà… Nhưng tôi cũng chưa dám vênh váo với ai vì chuyện ấy. Tôi hơi có tính xấu hổ. Vả lại, tôi bị nhụt nhuệ khí bởi vết sẹo trên trán, chính xác là tôi bỗng mất tự tin hẳn từ khi có nó.

Vào năm thứ nhất, tôi phởn chí lắm. Tôi đi xe cuốc, mặc áo phông đen vớ quần bò blue, và đinh ninh rằng mình ra đường làm phố xá nóng lên hai độ C. Còn phải hỏi, tôi “sinh ngày 2 tháng 9” cơ mà. Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu thế thôi. Lớp tôi, hiện tượng may mắn của Bách Khoa, có dến 9 cô con gái. Phải phát biểu một câu rằng, cho dù có di học cao xa gì nhưng nếu lớp mà không có gương mặt phụ nự nào, thì tinh thần học hành của đám con trai bảo đảm sa sút. Tôi thì lại càng như thế. Con gái lớp tôi vừa xinh vừa học giỏi, không đanh đá nhưng…ghê gớm, nên bọn con trai cũng nhiều nể phục lắm. Là nói về sau, chứ hồi đầu tiên vào lớp, nhìn tụi con gái nghiêm nghị, bọn con trai ngại không dám bắt chuyện, tôi thậm chí còn không dám cười nếu chẳng may có chạm mặt cô nào của lớp mình ngoài đường nữa.

Thế mà đến năm thứ ba, tôi lại để ý đến một người. Cũng chẳng biết vì sao. Người ta cao khoảng 1,60m, vì một lần tôi đã lấy hết can đảm thu hẹp khoảng cách với người ta lại chỉ còn một mét để…đo, áng chừng thấp hơn tôi 20 centimet: vừa đẹp! Tóc dái đến quá vai 10cm, trước trán cắt ngắn ngang lông mày. Có lần tôi phát hiện ra người ta cắt mái bị hỏng, trông ngắn ngắn rất ngộ, y như một nhóc tỳ lớp bốn ấy. Chính vì lần cắt hỏng tóc ấy mà tôi phát hiện ra người ta cũng có một cái sẹo trên trán hơi giống của tôi. Người ta cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người. Chỉ vì một hôm tôi đến sớm nhất lớp, đang hí húi ngồi vẽ ở trong lớp thì bỗng nghe ai đó vừa hát vui vẻ vừa nhảy ba bậc lên cầu thang, rồi người ta xuất hiện ở cửa, hơi chững lại vì cái bản mặt tôi, nhưng khoảnh khắc đó qua rất nhanh, người “chào Duy…tóc dài” rồi đi xuống cuối lớp cất cặp. Tôi nghe như một tảng núi đổ cái rầm trong lòng, và phải kềm chế lắm để không đưa tay lên vuốt tóc. Chắc trông tôi thôn lắm, vì tôi thấy người ta mím môi cười đi thẳng ra cửa lớp. Người ấy hay cười, mà giòn tan như bánh bimbim, ui nghe dễ thương c�
��c kỳ.

Tôi đi cắt tóc. Cắt ngắn luôn. Tiêu chuẩn là ngắn bằng đầu thằng Hưng bạn tôi ở trường An ninh. Đầu ngắn hợp với tôi hơn. Tôi thấy mình năng động, mạnh mẽ hẳn lên. Mẹ khen thế này mới đúng chất con trai Bách Khoa chứ. Tôi thì nghĩ không biết mình còn có…giống Tom Cruise không, cái sẹo dài ở bên trán kéo xuống gần mắt bỗng dài ra trông thấy và như chưa bao giờ rõ đến thế: Nhìn chắc là ghê đây. Rồi, rất vô cớ, nghĩ không hiểu người ta có biết vì sao bỗng dưng Hoàng Duy này xuống tóc. Nhảm nhí chắc gì người ta thèm ngó đến cái đầu của tôi mà thắc mắc vì sao ?

Hoàng An, đó là tên của nàng. Năm thứ tư. Dạ hội sinh viên trường Bách khoa. Đêm nay, Hoàng An sẽ có một tiết mục đơn ca “ Ai có về bên bến sông Tương” cơ đấy nhé. Nàng sẽ mặc một chiếc áo dài vàng rực như nắng thu. Mắt nàng sẽ long lanh như ai đó để rơi pha lê vào trong bể cá. Với tôi, nàng hát hay cũng xuýt xoát Freddie Mercury rồi. Tôi đi mua hoa hồng từ lúc chiều. Những bông hoa cành dài mập mạp và đầy gai nhọn. Tôi lấy chiếc kéo nhọn ở nhà vẫn dùng để cắt tóc ngồi tỉa sạch những chiếc gai hồng cứ giương lên. Nếu không, khi tôi vác lũ hoa này lên tặng, tay Hoàng An sẽ bị gai chích, khéo đau quá chẳng hát được thì hỏng bét. Bà chị đáng kính đi qua chỗ tôi để vào bếp, tay cầm quyển sách mê mải đọc, vừa đọc vừa rót nước, uống ừng ực một cái, rồi chúi mũi đi qua tôi để ra. Bỗng bà chi dừng phắt lại, quắc mắt nhìn cái kéo trên tay tôi, chuyển sang nhìn mấy cành hoa hòng trụi gai, nhíu mày, rồi cười mỉm ngó tận mặt tôi. Chẳng biết nhìn thấy gì trên cái mặt tôi, nhưng chị tôi lặng lẽ kẹp quyển sách vào nách, đứng nhìn công trình của tôi hai phut, rồi bỏ lên nhà chẳng hề trình báo rùm beng về cuộc điều tra tình cờ đó. Thông minh vô cùng!!! Tôi thì được yên thân ngồi cắt gai hồng và mộng mơ về buổi tối.

Những chiếc gai hồng…An có gì đáng sợ mà sao Duy không bao giờ nói chuyện cùng An nhỉ, đã vậy sao hay nhìn An trong lớp, ngoài sân, tưởng An không biết? Duy chắc chưa bao giờ được nghe ai nói con gái có mắt sau lưng. Mà giả sử có ai nói, chắc là Duy cũng tin ngay. Duy có cái vẻ dịu dàng, vừa trẻ con lại vừa người lớn, và hình như hai cái phần tuy hay ho đó lại quá chừng không ăn khớp với nhau, nên Duy vụng vụng, long ngóng làm sao ! Duy đi cắt tóc làm lộ ra cái sẹo dài, không lẽ ngày bé chạy ngã giống An? An cũng không ngờ, chi mới “chào Duy tóc dài” mà Duy…thế đấy, biết là An chọc. Hồi vào lớp, An để ý ngay cái tên con trai lầm lũi này lại điệu bộ làm vậy, suốt ngày vuốt tóc vén ra sau tai: trông thì hay ho, nhưng dân kỹ thuật mà…nhìn không high-tec! Nên có một hôm bất ngờ gặp Duy ở lớp, An đã vọt miệng thêm cái cụm “tóc dài” hơi châm chọc. An không biết mình có hãnh diện không khi mấy ngày sau tới lớp thấy Duy tóc ngắn. Chắc gì đã là vì mình? Cũng ngơ ngẩn mấy hôm mới quen nhìn Duy với cái đầu mới. Hình như… An tiếc mớ tóc dài xanh mướt của Duy… Con gái thật là mâu thuẫn. Duy nhỉ…

An vừa đi vừa nghĩ, rồi cười một mình, tiếng cười nhẹ tan ra trong tiếng chân cô rảo bước qua hành lang vắng lặng, phía sau lưng cô, khu giảng đường C9 chìm sâu vào bong tối đặc quánh. Đèn trong buổi dạ hội không xuyên nổi qua những bức tường dày, chỉ có tiếng cười nói lao xao lọt qua những tán cây thẫm tối vọng đến tai cô. An rảo bước nhanh hơn về phía ấy. Rồi bất ngờ, ánh đèn chói rực và tiếng ồn ã ùa vào cô như một làn sóng ấm. Chưa kịp quen với ánh sáng, chưa nhìn thấy ai, nhưng an cảm giác thật rõ sự thân ái vây bọc mình. Cô chớp mắt rất nhiều lần rồi mới nhìn quanh. Người đầu tiên An nhìn thấy đứng ở rất xa chỗ cô: Duy. Duy đứng trong cánh gà, đôi mắt tỏa ánh cười lặng lẽ khi An đưa mắt tới. Bỗng nhiên An xao động vì vẻ thân thương nơi nụ cười của Duy. Duy không mấy khi cười, nên những nụ cười của cậu ấy dành cho ai cũng thật là rạng rỡ, cứ như có ánh sáng bừng lên lấp lóa.

Năm cuối cùng. Tôi biết từ một nguồn tin rất đáng tin cậy là An đã có một người thuộc diện “Sông Tương xa muôn trùng”. Tôi được động viên rằng “Đồn nào mà chẳng có địch”, đươc khuyên đọc Tôn Tử Binh pháp, được quân sư bao nhiêu điều quý báu về cự ly và cường độ. Nhưng tôi tự thấy không thể áp dụng Tôn Tử Binh pháp với An được. Tôi biết An hiểu tình cảm tôi dành cho cô ấy. Tôi cũng biết mình đang làm khó cho An. Tôi không thể dứt khoát đước có nên nói-gì với cô ấy. Nói gì được đây ? Tôi đi cắt tóc. Lần này cắt cua luôn. Lại một cuộc cách mạng đầu tóc…vì An. Không phải nói là tại An mới đúng. Cũng may còn có bài tốt nghiệp làm niềm an ủi để tôi giấu nỗi thất vọng ghê gớm của mình. Tôi bận bịu xông xáo như một mũi khoan. Tôi ăn của ngọt như một con kiến vì có đọc một bài báo nói của ngọt làm cầm nước mắt. Tôi không khóc, nhưng buồn. Nếu của ngọt cầm được nước mắt, thì cũng có tác dụng với nỗi buồn, chắc vậy. Khi buồn, tôi “triết học” như thế đấy.

Năm cuối cùng. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Nhanh đến quay cuồng. Ai cũng bận vùi đầu tìm tài liệu cho chuyên đề, chạy đôn chạy đáo thực tập và nỗ lực vô cùng cho bước nhảy ngoạn mục: Tốt nghiệp. Tôi mơ hồ và cảm thấy Duy đang cân nhắc về một điều mà bản thân tôi cũng nghĩ trong suốt mấy năm đại học. Tôi không phải gỗ đã, và đủ thong minh để nhận ra những gì Duy dành cho tôi không chỉ đơn thuần là tình bạn, chân thành như thế, dịu dàng như thế, phải chi Duy đừng có cái vết sẹo giống tôi, phải chi…có lẽ tôi đâu bối rối đến thế này ? Tôi nghĩ rằng mình có một người, vậy tại sao tôi lại phải nghĩ ngợi nhiều về chữ không đến thế ? Cuộc sống sôi động, đầy những bất ngờ, tôi cũng chẳng biết rồi chuyện rtie6ng của mình có tới bến bờ bình an không, tôi chỉ biết sống hết mình, cố gắng cho mõi một ngày của hiện tại. Điều đó, cũng là vì tương lai mà. Duy à, mong Duy hãy hiểu, ngay lúc này chính An còn không tự tin được vào cảm xúc của mình. An có thể làm tổn thương Duy nhiều lắm…Một ngày nào đó, khi chúng ta mạnh mẽ độc lập hơn trên đường đời, hãy vẫn biết có câu “hữu duyên thiên lý…” phải k
hông Duy ?

Tôi được 9,8 điểm tốt nghiệp. Hài lòng về bản thân. Ngày nhận bằng không sao tập trung nghe đọc diễn văn nổi, ngồi mien man nghĩ về lớp mình, thấy thân thương như nghĩ về một gia đình, những buổi sáng cùng đi làm thí nghiệm, môi đứa nào cũng tím ngắt thuốc tím và người đầy mùi ete, những cuộc thi sáng tạo nho nhỏ, những sản phẩm tương ớt, pate, bơ, phomat…tự mình “điều chế” ra, những ngày vất vả khó khăn và đầy ý nghĩa. Giờ thì đó đã là “ngày xưa” còn “ngày mai” cứ như đang mở rộng mãi về phía trước. Tôi thấy ngợp, nhưng ngược lại cũng rất vững vàng. Những đứa ngồi xung quanh tôi đây chắc cũng nghĩ như vậy khi cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay. Nhìn quanh, thấy An, vẫn áo dài lụa vàng rực như nắng thu, và mái tóc cắt ngang lông mày. An đưa tay hất tóc ra sau, mím môi cười y như hôm nào gặp tôi ở lớp. Bất giác, tôi cũng đưa tay lên đầu. Tưởng là cắt trụi tóc thì dễ quên một người nhưng chuyện giản đơn như vậy. Hình như đến tận hôm nay, mới thấy mình thực sự trưởng thành và cứng cỏi hơn rất nhiều so với chỉ mới ngày hôm qua thôi. Tóc tôi lại mọc dài rồi. Và tôi biết chắc chắn không bao giờ quên được mảnh nắng vàng rực của mình. Tôi cười với An, cảm giác như mọi chuyện buồn đã dễ chấp nhận hơn, đã nhẹ nhõm hơn ở trong lòng. Chuyện của tôi nhỏ nhỏ thế thôi, chuyện của một kẻ “sinh ngày 2 tháng 9” có nắng thu đậm vàng như mật ngọt.

6 comments:

  1. Ui cám ơn bạn TS nhìu lắm nhé, bạn còn phải mất công type giúp mình nữa. Một lần nữa cám ơn bạn nhé. UP thích truyện này lắm đấy.

    ReplyDelete
  2. Ah bạn có liên lạc vói chị Hải Anh à, thế thì UP nhờ bạn hỏi dùm chị ý có nhớ con bé Uyên Phương hồi đó viết thư ra làm quan với chị không nhé. Lại cám ơn bạn TS nữa nhé!

    ReplyDelete
  3. xin phép copy 1 bản(đổi tên)nhe'^_^

    ReplyDelete
  4. "Sinh ngay De Thuong" ... uhm... de thuong do chu! Thanks Tiny!

    ReplyDelete
  5. truyện này hay, nhưng mình ko thik cái kết đó lắm. Vẫn biết cuộc đời ko thể có hạnh phúc trọn vẹn, nhưng có cần thiết phải miễn cưỡng tin vào thuyết nhân sinh: hữu duyên... như vầy ko?

    ReplyDelete

Cảm ơn ý kiến đóng góp của bạn :)